Bách Luyện Thành Thần

Chương 1234





Sau khi kiểm tra xếp hạng của mình, La Chinh thở dài một hơi.

Trong chiến trường mộng ảo, thật sự hắn phải đối mặt với rất nhiều đối thủ cạnh tranh.

Không nói đến thực lực, trong số hàng tỉ võ giả Thần Hải Cảnh này, mỗi người đều có cơ duyên và số mệnh của mình.

Võ giả có thực lực và số mệnh có lẽ sẽ độc chiếm những thánh địa tương tự như cánh cửa Khô Mộc để cướp đoạt điểm mộng ảo, tốc độ thu hoạch tất nhiên nhanh hơn rồi.

Nếu không vì mối quan hệ với Lưu Vũ, La Chinh đã đuổi hết đám võ giả Yêu Dạ tộc này đi, một mình độc chiếm cánh cửa Khô Mộc. Chờ cánh cửa Khô Mộc mở ra lần nữa, hắn sẽ một mình tiến vào, cướp hết bốn triệu điểm mộng ảo. Như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn, ngay cả phương thức chiếm cứ một thành chính như Cơ Lạc Tuyết, dựa vào việc “nộp thuế” của hàng trăm võ giả cũng không sánh bằng hắn.

Trước đây, Lam Nhiễm cảnh giác với hắn, chính là sợ xảy ra chuyện này. Dù sao nàng cũng là truyền nhân của Giới Chủ, cũng hy vọng có được một thứ hạng tốt. Lần này, nàng chủ động chia hai mươi mốt quả cho hắn, chắc chắn trong lòng đang rất đau.

“Trên nhánh cây này có một cái bàn đá, thông lên nhánh thứ mười ba. Vì sao chúng ta lại không lên đó?” La Chinh nhìn chằm chằm cái bàn đá cách đó không xa.

“Nơi đó không thể đi được.” Lưu Vũ lắc đầu với La Chinh.

Lam Nhiễm chớp mắt, cười nói: “La Chinh đại ca, nếu ngươi muốn xông lên cũng không hẳn là không được. Nhưng nhánh thứ mười ba này là đỉnh của thần mộc Đại Xuân, tuyệt đối khó tới mức chúng ta không thể giải quyết được, nhưng phần thưởng ở đó cũng vô cùng kinh người.”

Nghe Lam Nhiễm nói vậy, La Chinh gật đầu: “Ta muốn thử xem.”

Mặc dù hắn đã đứng trong hàng ngũ hai mươi nghìn người xếp đầu, nhưng thứ hạng này không phải là điểm cuối của hắn.

“Chúng ta đã từng leo lên nhánh thứ mười ba này một lần. Phía trên hẳn là khu vực có truyền thừa của Vu tộc thượng cổ. Tiến vào bên trong sẽ bị Vu thuật quỷ dị tập kích. Sau khi chết mất mấy người, chúng ta đã lui xuống. La Chinh, ngươi nhất định phải cân nhắc cho thật kỹ.” Mặt Lưu Vũ hiện lên vẻ lo lắng.

“Ừm.” La Chinh gật đầu, lập tức cười nói: “Nếu có gì không ổn, ta sẽ lui ra.”

Nếu La Chinh đã quyết định như vậy, Lưu Vũ cũng không ngăn cản. Nàng biết, có ngăn cản hắn cũng chẳng có ý nghĩa.

Về phần những võ giả Yêu Dạ tộc khác, ví dụ như đám Bạch Vi, Lam Nhiễm, trong lòng ngược lại cũng có chút chờ mong. Bọn họ đã xông vào cánh của Khô Mộc này vài lần, nhưng không dám leo lên đỉnh thần mộc Đại Xuân, không biết La Chinh có thể thách thức được hay không?

Dưới con mắt chăm chú của mọi người, La Chinh leo lên bàn đá. Âm thanh khụ khụ quái dị của mấy cái đầu lâu phát ra, theo đó mà dưới chân La Chinh lại xuất hiện chữ viết. Không có quá nhiều do dự, hắn nhảy lên nhánh cây trên cùng của thần mộc Đại Xuân.

Đỉnh thần mộc Đại Xuân là một tán cây khổng lồ màu xám. Đến chỗ này, sương trắng vốn đang lượn lờ đã biến thành màu xám trắng.

Ngay lúc rơi xuống nhánh cây, trong lòng La Chinh truyền đến một cảm giác rất lạ.

Cảm giác kỳ lạ này hình như quen quen.

Hắn đã cảm nhận được ở đâu rồi nhỉ?

La Chinh đứng im tại chỗ, tốn mất mấy nhịp thở để nhớ lại, nhưng hắn lại không tìm được đáp án trong trí nhớ của mình.

Tán cây màu vàng nâu trải rộng thành một khu vực bằng phẳng, phía trên có thêm mấy chục cái đầu lâu với kích thước khác nhau.

“Đầu lâu này hẳn là đầu lâu của người khổng lồ, được Vu tộc thượng cổ dùng để dựng nhà?” La Chinh đánh giá một phen.

La Chinh không tiếp xúc nhiều với Cự Nhân tộc. Võ giả chủng tộc này còn cao gấp đôi võ giả Ma tộc, nhưng tốc độ di chuyển chậm chạp, thiên phú không cao. Điểm mạnh duy nhất của bọn họ là có thần lực trời sinh. Mỗi người của Cự Nhân tộc đều có sức mạnh trời sinh.

Nhưng trong số các cường giả tầng tầng lớp lớp xuất hiện ở Thượng Giới, chỉ dựa vào cơ thể mạnh mẽ thì rõ ràng không thể đấu lại được những chủng tộc khác.

Cho nên ở Thượng Giới, Cự Nhân tộc chỉ được xem là một chủng tộc nhỏ.

Sau khi đánh giá qua, La Chinh bắt đầu thăm dò dọc theo tán cây.

Có lẽ chỉ có một mình, nên hắn cảm thấy không khí xung quanh hơi tĩnh lặng.

Vốn dĩ phía trên thần mộc Đại Xuân cực kỳ yên tĩnh. Trước đây có võ giả Yêu Dạ tộc làm bạn, La Chinh không có cảm giác như bây giờ. Hiện tại, chỉ có một mình hắn, nên ngay cả tiếng tim đập hắn cũng có thể nghe thấy.

“Bịch bịch…”

“Bịch bịch…”

“Bịch bịch…”

Sau khi La Chinh đi dọc theo tán cây được mấy bước, hắn đang định tiếp tục tiến lên thì bất chợt ngừng lại.

Đồng thời, lông mày hơi nhíu.

Tiếng tim đập này hình như hơi vang.

Nhưng La Chinh vừa mới dừng bước, tiếng tim đập cũng dần dần nhỏ đi. Sau mấy nhịp thở, chúng bắt đầu biến mất bên tai hắn.

Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Sau khi suy nghĩ một chút, hắn lại bước đi lần nữa.

“Bịch, bịch, bịch…”

Vừa mới bước đi, tiếng tim đập lại vang lên.

“Hừ...”

La Chinh cười lạnh. Bây giờ hắn đã xác định, hắn đang rơi vào một loại Vu thuật kỳ lạ nào đó. Nguồn :

Hiện tại, Vu thuật trong vũ trụ được coi là một phương pháp tu luyện của một số ít người. Sau khi Vu tộc thượng cổ biến mất một cách kỳ lạ, truyền thừa Vu thuật của bọn họ cũng biến mất theo, chỉ còn rất ít Vu thuật được truyền lại, nhưng không thành hệ thống.

Nhưng Vu thuật lại rất lợi hại và quỷ dị, thường có thể giết chết người một cách vô hình, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.

La Chinh cũng biết hắn không thể nhìn thấu được Vu thuật này, nhưng hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều, mặc cho tiếng tim đập của hắn càng lúc càng lớn, hắn vẫn tiếp tục đi về phía trước.

“Bịch, bịch, bịch…”

La Chinh bước đi càng nhiều, âm thanh càng mãnh liệt, giống như có người đang dùng quyền đánh vào tim của hắn vậy.

Nhưng La Chinh luyện thể từ bên ngoài vào bên trong, cơ thể của hắn rất mạnh, tuyệt đối không chỉ mạnh ở gân, xương, da. Cho dù là lục phủ ngũ tạng, chúng cũng được hấp thu đủ loại lửa, cứng như thần khí.

Đối với những võ giả khác, khi bị sức mạnh quỷ dị này bóp chặt trái tim, nhất định sẽ trọng thương. Nhưng La Chinh vẫn bình an vô sự. Thậm chí hắn còn không để ý đến tiếng tim đập vang lên bên tai.

Nhưng sau một nén nhang, hắn lại dừng bước.

“Con đường này hình như có gì đó không đúng. Dường như mình vừa mới đi một vòng...”

Con đường trên tán cây có sáu bảy chục cái đầu lâu. Hắn lượn quanh vài vòng nên nhanh chóng phát hiện ra mình vẫn ở nguyên chỗ cũ.

Hình như hắn bị vây ở chỗ này?

Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt hắn lóe lên, con ngươi nhiễm một màu xanh.

Sau khi kích hoạt Thanh Mục Linh Đồng, ánh mắt hắn quét qua một vòng.

Xuyên qua tầng sương mù màu xám trắng, con ngươi La Chinh hơi mở to, không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh.

Ở sâu trong đám sương mù màu trắng này có rất nhiều con mắt.

Bởi vì không đoán ra được khoảng cách, nên La Chinh không biết những con mắt này lớn bao nhiêu. Nhưng đối với hắn mà nói, chúng thật sự rất khổng lồ. Những con mắt này lơ lửng trên không trung, đang chăm chú nhìn hắn.

Không cần biết những con mắt này đến từ sinh vật gì, nhưng nếu bị chúng để ý, bất kỳ người nào cũng phải nổi da gà. Tất nhiên, La Chinh cũng không ngoại lệ.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.