Tình hình của hai thành chính mà La Chinh đi qua hoàn toàn khác nhau.
Trên thực tế, nó có liên quan đến tập quán của các đại chủng tộc.
Ma tộc trời sinh hiếu chiến. Nếu đã tiến vào chiến trường mộng ảo, bọn họ sẽ phóng xuất tất cả thú tính bên trong cơ thể, chém giết lẫn nhau một cách quyết liệt.
Còn Nhân tộc thì trong trạng thái “tập quyền”, giống như thành chính của Cơ Lạc Tuyết. Mặc dù võ giả vẫn duy trì phạm vi chém giết nhỏ, nhưng đa phần điểm mộng ảo đều do tám thuộc hạ của Cơ Lạc Tuyết cướp đoạt. Điểm số từ tám thuộc hạ của Cơ Lạc Tuyết sẽ tập trung về người nàng.
Nàng là Thành chủ danh xứng với thực. Mọi người có thể khiêu chiến lẫn nhau, nhưng tất cả đều phải “nộp thuế” cho nàng.
Thành chính của Nhân tộc tồn tại một trật tự nhất định, nhưng trật tự này được Cơ Lạc Tuyết dùng thực lực để duy trì. Nếu không nhờ Cơ Lạc Tuyết, thành trì của Nhân tộc sẽ rơi vào trạng thái chém giết vô trật tự.
Nhưng thành chính của Yêu Dạ tộc lại nằm trong trạng thái hoàn toàn trật tự.
Yêu Dạ tộc vốn là một chủng tộc rất tuân thủ quy củ. Giữa các tộc nhân rất ít khi diễn ra phân tranh. Chuyện gặp phải thường hay đến từ người ngoài.
Số lượng võ giả Yêu Dạ tộc trong thành chính cũng không nhiều. Gần một nửa võ giả Yêu Dạ tộc đã rời khỏi thành chính, tiến vào khu vực hoang dã vô tận bên ngoài, tìm kiếm và giết chết mãnh thú, thu hoạch điểm mộng ảo.
Đương nhiên, Yêu Dạ tộc cũng sẽ khởi xướng khiêu chiến với nhau, nhưng đều phải được đối phương cho phép mới được tiến hành quyết đấu tại một nơi nào đó ngoài thành. Người bên ngoài tuyệt đối không được tham dự, cũng không được đột nhiên tập kích.
Thấy thành chính có trật tự như vậy, La Chinh không tiện tiến vào để thu hoạch điểm mộng ảo.
Mặc dù ngoài thành đang có rất nhiều võ giả Yêu Dạ tộc qua lại, nhưng bọn họ cũng không quá cảnh giác với La Chinh. Trong một hoàn cảnh ai cũng tuân thủ trật tự, người ta cũng sẽ không tự chủ được mà tuân thủ trật tự.
Ngay cửa vào thành chính có rất nhiều võ giả Ma tộc và Nhân tộc ra vào, nhưng bọn họ đều tuân thủ quy tắc, không cướp đoạt lung tung điểm số của người khác.
“Xem ra mình đã đến nhầm chỗ rồi.”
Gương mặt La Chinh hiện lên vẻ phiền muộn. Tác dụng lớn nhất của Na Di Lệnh chính là giúp hắn di chuyển qua lại giữa các thành chính.
Trong tình huống này, La Chinh chỉ cần không ngừng hoán đổi thành chính, giải quyết đám cường giả bên trong, từ đó thu hoạch không ít điểm mộng ảo.
Nhưng võ giả Yêu Dạ tộc đều ra ngoài thành đánh giết mãnh thú, điểm tích lũy trong người cũng không nhiều, hoặc có thể nói đa phần điểm mộng ảo đều phân tán trên người rất nhiều võ giả, cũng không tập trung tại một chỗ.
La Chinh tìm một góc, một lần nữa lấy Na Di Lệnh ra. Nhưng lúc này, Na Di Lệnh đang bao phủ một lớp sương mù màu đen.
“Na Di Lệnh không thể sử dụng liên tục được. Sau khi sử dụng một lần, phải chờ một khoảng thời gian nữa, chờ cho lớp sương mù màu đen tan đi mới có thể sử dụng lại được. Bây giờ có muốn đi cũng đi không được.” La Chinh lắc đầu.
Nhưng hắn nhớ phía bắc và tây bắc của thành chính này còn có hai thành trì khác, cách nơi này không xa, chỉ cần tốn chút thời gian là có thể đến nơi.
Nghĩ đến đây, La Chinh cũng không ở lại quá lâu, rời khỏi cửa thành thẳng đến hướng bắc.
Hắn hy vọng thành chính phía bắc là thành trì của Ma tộc hoặc chủng tộc khác. Chỉ có những nơi chiến đấu quyết liệt, điểm mộng ảo mới càng tập trung được một chỗ.
Nhưng khi La Chinh vừa mới ra khỏi thành, hắn phát hiện bên cạnh thành chính tập trung không ít võ giả.
Đa số đều là võ giả Yêu Dạ tộc, ngoài ra còn có hai võ giả Nhân tộc. Bọn họ đứng tại chỗ nhìn ra phía xa, hình như đang chờ đợi cái gì đó.
Vấn đề này cũng không liên quan đến La Chinh lắm. Thực lực của những võ giả trước mắt đều bình thường. Cho dù giết chết hết tất cả, chỉ sợ cũng chỉ thu được hai ba mươi nghìn điểm mà thôi. Thậm chí còn dẫn đến sự vây công của những người khác.
Sau khi suy nghĩ, La Chinh chuẩn bị rời khỏi chỗ này.
Nhưng trong lúc hắn đang định rời đi, hắn nhìn thấy cách đó không xa có ba luồng sáng bay vụt đến, là ba võ giả của Yêu Dạ tộc.
“Từ cửa Bắc truyền đến, cách đây tám nghìn dặm có một khu rừng. Trong rừng có rất nhiều nhện vảy sắt. Giết một con nhện vảy sắt có thể thu được tám mươi điểm mộng ảo, đề nghị hai mươi võ giả kết thành một đội...”
Sau khi vị võ giả Yêu Dạ tộc nói xong, đám võ giả đang tập trung vội hưởng ứng, muốn tạo thành một đội tiến về khu rừng kia giết chết nhện vảy sắt.
“Đây là chiến trường mộng ảo sao?”
Nhìn thấy cảnh tượng này, La Chinh chợt phát hiện hiểu biết của mình về chiến trường mộng ảo khá ít.
Nếu chiến trường mộng ảo chỉ thuần túy là nơi để cho các võ giả chiến đấu với nhau, đại khái có thể bố trí rất nhiều lôi đài, để võ giả giao đấu với nhau ở đó là được.
Chiến trường mộng ảo chia thành năm mươi Đại Giới. Ngoại trừ các đại thành chính, còn có không gian mênh mông, tạo cơ hội thăm dò cho mọi người.
Trước đây, La Chinh ở ngoài thành trì Ma tộc, chẳng phải đã dựa vào chuột Thông Thiên kiếm không ít điểm số mộng ảo sao?
Theo lý, bên trong thế giới mênh mông, hẳn sẽ có những khu vực bí mật đếm không hết cho các võ giả khám phá.
Có rất nhiều phương pháp thu hoạch điểm mộng ảo. Võ giả Yêu Dạ tộc hiển nhiên đã chọn một phương pháp khác, lợi dụng cách phân công hợp tác, không ngừng thăm dò không gian bên trong, từ đó kiếm được rất nhiều điểm mộng ảo.
La Chinh không biết, một vị võ giả xếp hạng chín mươi bảy trên bảng xếp hạng là một người chưa từng giết người.
Cũng không phải nói thực lực của người này không cao. Ngược lại, thực lực của vị đó không hề thua kém Thiên Kiêu của các đại chủng tộc. Chỉ là ngay từ đầu người đó đã thăm dò bên ngoài thành chính, giết chết rất nhiều mãnh thú, trong đó có một vài thần thú cực kỳ lợi hại, điểm mộng ảo kiếm được tất nhiên là khả quan rồi.
Ba vị võ giả Yêu Dạ tộc vừa mới xuất hiện chịu trách nhiệm ra ngoài thăm dò, sau khi phát hiện mục tiêu sẽ trở về triệu tập những võ giả khác cùng nhau đến đó.
.
Nhện vảy sắt cũng không tính là mãnh thú cường đại, cho nên rất nhiều võ giả hưởng ứng. Hơn phân nửa võ giả đang tập trung tại đây đều đồng ý đến đó, chỉ có một số võ giả là im lặng, dường như không thích con số tám mươi điểm mộng ảo cho lắm.
Vị võ giả Yêu Dạ tộc thứ hai tiếp tục nói: “Hướng tây bắc, cách đây mười ba nghìn dặm có một ngọn tháp bỏ hoang. Tà vật trong tháp rất nhiều. Ta đã giết chết được Thước Ảnh Tà Linh tầng thấp nhất, thu hoạch được ba trăm điểm mộng ảo. Ít nhất cần chín người đến đó, bởi vì ngọn tháp này có đến bảy tầng.”
Thước Ảnh Tà Linh tầng thấp nhất đã có được ba trăm điểm, không hề nghi ngờ, độ khó của tòa tháp này còn cao hơn khu rừng kia không ít.
“Ta đi.”
“Ta...”
“Ta cũng đi.”
Cho dù vậy, vẫn có không ít võ giả muốn đến đó. Hai võ giả Nhân tộc cũng muốn tham gia.
Gương mặt La Chinh hiện lên vẻ dao động.
Trong tình huống Na Di Lệnh còn chưa sử dụng được, hắn vốn đang định tiến về hai tòa thành phía bắc kia. Bây giờ theo đám người này đến ngọn tháp bị bỏ hoang cũng là một ý kiến hay.
Nghĩ đến đây, La Chinh có dự định gia nhập đội ngũ này.
Nhưng khi hắn còn chưa tỏ thái độ, vị võ giả Yêu Dạ tộc thứ ba đã lên tiếng.
“Hướng chính bắc, tại cánh cửa Khô Mộc cách đây hai mươi bốn nghìn dặm đang cần cứu viện khẩn cấp. Người nào chịu gia nhập, thành công cứu được Lưu Vũ và Lam Nhiễm ra, có thể chia một phần điểm mộng ảo là năm trăm nghìn điểm.”
Nghe xong, rất nhiều võ giả ở đây đều động tâm.
Năm trăm nghìn điểm mộng ảo đối với rất nhiều võ giả là một con số khá lớn, đủ để bọn họ có mặt trong hàng ngũ trước mười triệu trên chiến trường mộng ảo.
Nhưng cánh cửa Khô Mộc lại là một nơi có độ khó tương đối cao, bây giờ lại còn khẩn cấp cứu viện?
Một vị võ giả hỏi: “Lam Nhiễm và Lưu Vũ không phải đang dẫn đầu tinh anh của thành chính sao? Bọn họ đều thất bại ư?”
“Không.” Vị võ giả Yêu Dạ tộc kia lắc đầu: “Bọn họ không thất bại, chỉ là bị một đội ngũ khác tập kích bất ngờ. Đội ngũ đó đa số đều là người của Ma tộc. Lam Nhiễm và Lưu Vũ bị ngăn bên trong cánh cửa Khô Mộc, tình huống đang rất nguy cấp.”
“Lại là người Ma tộc.”
“Chủng tộc ti tiện chỉ biết cướp đoạt của người khác...”
“Ta đồng ý đến cánh cửa Khô Mộc.”
Yêu Dạ tộc không phải không có thực lực đi cướp đoạt điểm số mộng ảo của người khác, chỉ là thiên tính của chủng tộc này không cho phép, cũng không thích tranh đoạt hoặc khuếch trương.
Cho nên, chủng tộc vốn rất mạnh này lại chỉ chiếm hơn ba trăm Đại Giới của Thượng Giới. Địa bàn của bọn họ hoàn toàn không phù hợp với thực lực của bọn họ.
Nhưng La Chinh không thèm để ý những điều này. Hắn nghe được từ trong miệng vị võ giả Yêu Dạ tộc kia hai chữ “Lưu Vũ”.