Bách Luyện Thành Thần

Chương 1206



Nhưng có vẻ thành chính này càng trắng trợn hơn…

Vậy mà lại có người tự phong mình là Thành chủ, không chỉ có thế, còn muốn võ giả trong thành đều phải ghi danh. Hơn nữa còn miêu tả việc “giết một lần” thành giao nộp một nửa số điểm mộng ảo, việc này chẳng phải quá lộ liễu một cách công khai sao.

Võ giả kia thấy La Chinh phản ứng như thế, bèn khuyên bảo: “Ta khuyên ngươi hãy cứ thành thật đi ghi danh cho lành. Nếu không ngươi sẽ không thể rời khỏi thành chính này đâu!”

“Không thể rời khỏi thành chính, là có ý gì?” Ngược lại, La Chinh càng lúc càng thấy hứng thú.

Nếu “Thành chủ” này thật sự có thể chèn ép tất cả võ giả trong một tòa thành chính một lần, như vậy tất nhiên số điểm mộng ảo mà người này tích lũy được không phải là một con số nhỏ.

Cứ như vậy ngược lại là bớt đi cho La Chinh không ít phiền phức…

Võ giả kia cười khà khà: “Thành chủ đã kiểm soát thành chính. Nếu ngươi không ghi danh, cũng không nộp điểm mộng ảo, vậy thì chỉ cần rời khỏi thành chính tất nhiên sẽ có những người khác đến đánh chết ngươi! Dưới tình huống này, người còn rời đi bằng cách nào?”

Ánh mắt La Chinh chợt lóe lên, võ giả này nói như thế, dĩ nhiên là chỉ nhằm vào võ giả bình thường nói chung.

Thành chính lớn như vậy, cho dù không thể dùng lực địch lại vị Thành chủ kia, nhưng tùy tiện tìm một chỗ trốn khỏi thành chính chắc hẳn vẫn có thể làm được…

Thấy La Chính không tin, võ giả kia liền nói: “Ta khuyên ngươi tốt nhất là nên chủ động đi ghi danh cho lành, nếu không sẽ không chỉ là tổn thất một nửa điểm mộng ảo đâu. Chỉ sợ tất cả điểm mộng ảo trên người đều sẽ bị cướp sạch, khi đó ngươi có hối hận cũng không kịp!”

Có người muốn làm Thành chủ, tất nhiên có rất nhiều võ giả không phục giọng điệu này. Những võ giả đó nhiều lần muốn trốn thoát khỏi thành chính, nhưng chỉ có rất ít người có thể thành công. Phần lớn võ giả chỉ cần rời khỏi thành chính này, đều sẽ bị người khác lập tức đánh chết, rồi sống lại ở trong thành chính. Cứ lặp đi lặp lại bị đánh chết như vậy, tất nhiên số điểm mộng ảo tích lũy được cũng nhanh chóng giảm đi!

“Ghi danh ở đâu vậy?” La Chinh khẽ mỉm cười, trong lòng đã có suy tính, nên lúc này mới lên tiếng hỏi.

“Bên kia!”

Võ giả này duỗi tay chỉ về phía xa.

La Chinh gật đầu một cái rồi đi đến trung tâm thành chính ở đây. Không lâu sau, hắn nhìn thấy cổng của một tòa kiến trúc ở trung tâm thành chính. Có không ít võ giả đang xếp hàng. Nơi này chính là chỗ ghi danh nộp điểm mộng ảo…

Trước đây, vì lấy được Na Di Lệnh, La Chinh cũng từng nộp ba trăm nghìn điểm mộng ảo. Nhưng khi hang động kia là bị chiến trường mộng ảo trừ.

Các võ giả này “nộp” điểm mộng ảo, chính là vươn cổ để cho cái người được gọi là Thành chủ kia đánh chết!

Nếu Thành chủ muốn đánh chết hắn, tất nhiên là phải đánh nhau ở ngoài thành…

Nghĩ đến đây, La Chinh cũng xếp hàng phía sau đội ngũ thật dài này.

Trên mặt các võ giả xếp hàng hoặc ít hoặc nhiều đều hiện vẻ không cam lòng. Dẫu sao, ai mà phải hai tay dâng một nửa điểm mộng ảo trong cơ thể của mình thì đều sẽ không cam tâm tình nguyện.

Trong những võ giả đang xếp hàng trước mắt, có một số người không tin nên đã bị thuộc hạ của “Thành chủ” kia tiêu diệt mấy lần, vạn bất đắc dĩ mới phải trở về ghi danh, “nộp” điểm mộng ảo.

Lúc mới đầu, có một số võ giả rời khỏi thành chính ra ngoài thám hiểm, sau khi trở về đánh nhau với vị “Thành chủ” kia bị thua rồi bị đánh chết. Lần sống lại sau đó, muốn rời khỏi thành chính, cũng phải ngoan ngoãn tới chỗ này ghi danh, để cho vị “Thành chủ” kia đánh chết một lần nữa mới có thể rời khỏi chỗ quỷ quái này!

Loại xui xẻo nhất, chính là võ giả chết ở vùng hoang dã. Có một số võ giả không phải đi ra từ tòa thành chính này, chẳng qua trong lúc thám hiểm vùng hoang dã đã vô tình xông vào khu vực xung quanh thành chính này, kết quả lại bị mãnh thú hoặc thần thú ở vùng này tiêu diệt.

Dựa theo quy tắc của chiến trường mộng ảo, nếu bị chết ở vùng hoang dã, bản thể sẽ sống lại ở tòa thành chính gần nhất. Bọn họ cách chỗ thành chính này gần nhất, tất nhiên sau khi sống lại sẽ đi vào thành chính này… Mà vào thành chính này, chẳng khác nào muốn cho Thành chủ kia đánh chết lần nữa, mới có thể yên ổn rời đi.

La Chinh xếp hàng ở chỗ này, không phải vì để nộp điểm mộng ảo của mình. Điểm mộng ảo quý giá như thế, sao hắn có thể dễ dàng tặng cho người khác chứ?

Đương nhiên, mục tiêu của hắn chính là “Thành chủ” của thành chính này…

Ở sau đội ngũ thật dài này chờ một nén nhang, cuối cùng cũng đến lượt La Chinh.

“Tên họ!” Võ giả phụ trách ghi danh lạnh lùng nói.

“La Thiên Hành.” La Chinh thản nhiên nói.

“Xuất thân từ thế lực nào của Nhân tộc? Ở giới nào? Người của thánh địa nào?” Võ giả kia tiếp tục hỏi.

“Ngay cả cái này cũng phải hỏi sao?” La Chinh hỏi ngược lại.

“Hỏi ngươi, ngươi cứ thành thật trả lời!” Võ giả kia hung hăng trợn mắt nhìn La Chinh một cái.

Thấy điệu bộ này, khóe miệng La Chinh khẽ mỉm cười. Vị Thành chủ kia có thể ép buộc nhiều võ giả dốc sức vì hắn như vậy, tất nhiên cũng là người rất có lai lịch. Nếu không sẽ không có lực hiệu triệu như vậy.

Dù sao, trong chiến trường mộng ảo, mọi người đều bình đẳng về địa vị. Giống như Hào thiếu chủ của Ma tộc, chắc chắn bối cảnh của gã cũng không đơn giản. Nhưng cũng chỉ là lừa được một đám võ giả Ma tộc dốc sức vì gã vào lúc mới đầu thôi. Sau khi nhiều võ giả Ma tộc biết chuyện gì xảy ra, không còn thấy ai nghe mệnh lệnh của Hào thiếu chủ kia nữa.

Nơi phát ra lực hiệu triệu này, chỉ có thể là địa vị ở ngoài chiến trường mộng ảo!

“Liên minh Nhân Đạo, Thông Linh giới, thánh địa Linh Vũ.” La Chinh thản nhiên nói.

Nghe thấy lời nói của La Chinh, võ giả này thản nhiên liếc mắt đánh giá La Chinh một cái, rồi vừa chào hỏi một vị võ giả khác vừa nói: “Được rồi, đi theo hắn ra ngoài thành, sau khi nộp điểm mộng ảo thì ngươi có thể cút đi!”

Sắc mặt La Chinh không gợn sóng, hắn đuổi theo một vị võ giả bên cạnh, đi thẳng đến cửa Bắc của thành chính…

Sau khi tới ven thành chính rồi, La Chinh mới hiểu được trước đây vì sao võ giả kia phải cảnh cáo mình!

Phía trên tường thành ở thành chính này, cứ cách trăm trượng lại có một võ giả Thần Hải Cảnh đứng sừng sững giống như tháp sắt. Những võ giả này mặc áo giáp màu đen đậm, trong tay cầm trảm mã đao bằng kim loại mỏng. Vẻ mặt bọn họ rất trang nhiêm, giống như một pho tượng điêu khắc.

“Anh bạn này, cho hỏi những võ giả này có lai lịch như thế nào vậy? Vì sao bọn họ lại mặc đồng phục?” La Chinh hỏi.

Vị võ giả dẫn đường kia hờ hững liếc La Chinh một cái, hết sức khinh thường đối với dáng vẻ ngạc nhiên của La Chinh: “Nói thừa, những võ giả mặc áo giáp đen này đều là thị vệ của Thành chủ, dốc sức vì Thành chủ, mặc đồng phục không phải rất bình thường sao?”

“Bình thường? Đi vào chiến trường mộng ảo còn có thể mang theo thị vệ sao?” La Chinh hỏi.

Chú ý tới vẻ nghi hoặc của La Chinh, võ giả kia dường như càng thêm đắc ý, thậm chí còn khoe khoang chi tiết về lời đồn của mình: “Thành chủ của chúng ta xuất thân từ ba thế gia lớn hàng đầu trong Chư Thần Vô Niệm, Cơ gia! Lần này chiến trường mộng ảo mở ra, Cơ gia đặt kỳ vọng rất lớn vào Thành chủ! Tập hợp một chục nghìn tên xuất sắc trong Thần Hải Cảnh, cùng bước vào chiến trường mộng ảo với Thành chủ!”

Các võ giả trong chiến trường mộng ảo được phân tới các thành chính lớn, tồn tại tính ngẫu nhiên nhất định, nhưng xác suất được phân ở chung với võ giả cùng khu vực vẫn rất lớn. Cơ gia kia sắp xếp hơn một chục nghìn võ giả Thần Hải Cảnh, dưới sự bố trí này, có hai phần võ giả được phân tới các thành chính khác. Nhưng vẫn có tám phần võ giả đi theo “Thành chủ” kia đến thành chính này!

Thế chẳng khác nào từ khi bắt đầu bước vào chiến trường mộng ảo. vị “Thành chủ” của Cơ gia kia đã có tám nghìn tên võ giả Thần Hải Cảnh đi theo bên người, làm hộ vệ cho gã.

Cũng bời vì tám nghìn tên võ giả Thần Hải Cảnh kia, Thành chủ này mới có sức khống chế như vậy. Mới có thể nhận chỗ thành chính này là của mình, quang minh chính đại chén ép tất cả võ giả trong thành!

“Thì ra là như vậy.” La Chinh gật đầu một cái.

Vừa nói xong, La Chinh và võ giả dẫn đường kia đã đi tới cửa thành. Ở cách đó không xa cũng có một võ giả mặc áo xanh lam, trong tay cầm một thanh trường kiếm màu đen, đang nhắm chặt hai mắt chuẩn bị!

Mà ở phía trước võ giả áo xanh lam này, có một hàng võ giả Thần Hải Cảnh đứng chỉnh tề!

Những võ giả Thần Hải Cảnh này không hề có tâm tư chống lại, chỉ đứng tại chỗ giống như cừu con đợi bị làm thịt vậy.

Hết cách rồi, nộp một nửa điểm mộng ảo thì bọn họ còn có thể từ từ kiếm lại. Nếu không nộp, bọn họ căn bản không thể rời khỏi thành chính này…



Võ giả áo xanh lam chuẩn bị tại chỗ một lúc lâu, rồi đột nhiên mở mắt. Gã vốn làm chuẩn bị đã lâu, lúc này gã thúc giục trường kiếm màu đen trong tay vô cùng thuận lợi!

Ánh sáng trên trường kiếm màu đen kia tăng vọt, ngay lập tức, trường kiếm màu đen đột nhiên chém ra!

“Phập phập phập…”

Cùng với từng dòng máu tươi văng tung tóe xuống dưới, bảy tám cái đốm sáng màu đỏ bao bọc lấy linh hồn của những võ giả này bay về vào thành chính, bắt đầu chờ sống lại.

Trừ cái đó ra, trên mặt đất còn tuôn ra từng đốm sáng mộng ảo màu vàng. Bởi vì những võ giả này đều bị võ giả áo xanh lam kia chém giết, nên những đốm sáng mộng ảo liền bay về phía võ giả áo xanh lam kia!

“Tích lũy điểm mộng ảo bằng cách như vậy cũng thật là bớt việc…” Trong lòng La Chinh bình luận, thế thì điểm mộng ảo tích lũy của người này nhất định không phải là một con số nhỏ: “Người này chính là ‘Thành chủ’ của thành chính này sao?” La Chinh lập tức lại hỏi.

Không ngờ võ giả dẫn đường kia lại lắc đầu: “Không phải.”
 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.