Bách Luyện Thành Thần

Chương 1199





Bốn pho tượng Phật La Hán tay cầm trường côn, không chỉ thì đâm, không nhắm đánh thì quét, phối hợp với nhau hoàn mỹ tới mức không có sơ hở nào.

Tốc độ của bọn chúng không nhanh, uy thế cũng chưa phải kinh người, nhưng La Chinh liếc mắt qua thì lại không tìm được sơ hở. Những bóng côn đã che kín tất cả đường ra của La Chinh.

“Côn pháp thật tinh diệu!”

Nhưng không có sơ hở không có nghĩa là La Chinh không phá được côn pháp của bốn bức tượng La Hán này.

Hắn phóng ra một bước, biến mất một cách quỷ dị ngay tại chỗ, sau đó xuất hiện đằng sau một bức tượng Phật La Hán.

“Vù vù vù!”

Cho dù La Chinh đã xuyên qua không gian, nhưng cũng có ba luồng bóng côn bám theo phía sau.

Đối mặt với ba bóng côn này, La Chinh vẫn bình tĩnh. Tay phải của hắn nhanh như điện, đập vào người bức tượng La Hán trước mặt.

“Bốp!”

Tiếng vỡ vụn phát ra, bức tượng La Hán cũng theo đó đổ xuống.

Trong khoảnh khắc bức tượng Phật La Hán bị vỡ vụn, thân hình La Chinh búng lên như cá nhảy lên khỏi mặt nước, tránh được ba bóng côn, một lần nữa xuyên qua thời gian, xuất hiện sau lưng một bức tượng La Hán khác.

Tay hắn lại đánh ra như lần trước.

“Xoảng!”

Côn pháp của bốn bức tượng Phật này rất tinh diệu, phối hợp không hề có kẽ hở.

Nhưng chung quy lại, chúng cũng chỉ là tượng Phật bằng đá mà thôi. Với độ rắn chắc của cơ thể La Chinh bây giờ, cho dù có bị bóng côn ấy quét trúng thì cũng chưa chắc đã bị tổn thương quá lớn.

“Xoảng!”

“Xoảng!”

Không tốn chút sức lực nào, bốn bức tượng Phật La Hán này đều bị hủy dưới tay La Chinh.

Sau khi hủy đi bốn bức tượng Phật, hắn nhìn thẳng vào cánh cửa ở sân trong này. Ngay khi hắn đánh nát bốn bức tượng, cánh cửa ấy lại tự động mở ra.

“Trong này còn có một sân trong nữa?”

La Chinh cảm thấy nghi hoặc. Trước đó, hắn đã quan sát qua ngôi miếu cổ. Diện tích của ngôi miếu này không lớn, nhưng bên trong sân lại có sân thì đúng là đã vượt qua sự tưởng tượng của La Chinh.

Nhưng nghi hoặc thì nghi hoặc, hắn cũng không do dự quá nhiều. Một lần nữa, hắn bước vào sân bên trong.

Sau khi tiến vào khoảng sân thứ hai, La Chinh lại nhìn thấy bốn bức tượng Phật khác.

“Vẫn là bốn bức tượng Phật La Hán...”

So với bốn bức tượng Phật trước, bốn bức tượng Phật lần này hơi khác.

Bốn bức tượng Phật ở sân thứ nhất là La Hán Khán Môn, hai mắt nghiêm túc, cảnh giác nhìn xung quanh, tư thái hơi tà.

Còn tượng Phật La Hán trong sân thứ hai có biểu hiện rất rõ ràng, người nào cũng giơ tay chúc mừng giống như mở cờ trong bụng. La Chinh nhìn thấy hình dáng của bốn bức tượng Phật này thì cũng bị khí thế của chúng lây nhiễm, cả người thoải mái hơn rất nhiều.

“La Hán Khánh Hỷ...”

La Hán có nhiều loại. Mặc dù La Chinh chưa từng đến thánh vực Vạn Phật, nhưng hắn có đọc qua điển tịch của Phật giáo, biết tổng cộng có mười tám vị La Hán.

La Hán Khánh Hỷ trước mặt được gọi là tôn giả Ca-nặc-ca-phạt-sa (Kanakabassa).

Nếu nói như vậy, chẳng phải ở sân trong này sẽ có đến mười tám vị sao?

Trong lúc hắn nhớ đến bốn bức tượng La Hán với từng vết nứt ngoài da kia, bốn vị La Hán Khánh Hỷ đã nhảy từ trên bệ hoa sen xuống. Tay áo chúng dài bồng bềnh, gương mặt vẫn cười tươi như hoa lao thẳng về phía La Chinh.

“Vèo vèo vèo!”

Bốn bức tượng Phật La Hán Khánh Hỷ sử dụng chỉ pháp. Từng luồng chỉ pháp sắc bén, như có thể xuyên thủng vạn vật, trực chỉ vào những nơi quan trọng trên người La Chinh.

Nghĩ đến khả năng còn có mười sáu cái sân trong nữa, La Chinh cũng không do dự. Hắn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở đây. Thế nên, hắn quyết định dựa vào cơ thể mạnh mẽ của mình để đối kháng.

Nhưng cho dù đối kháng thì trước khi chỉ pháp đụng vào cơ thể hắn, hắn sẽ nhanh chóng biến ảo bộ pháp, tránh được những chỗ quan trọng trên người mình.

“Vỡ cho ta!”

Chờ khi bốn bức tượng La Hán Khánh Hỷ đến gần mình, hai tay La Chinh đánh ra cùng một lúc.

Chưởng phong bắn ra, từng âm thanh vỡ vụn vang lên. Bốn bức tượng Phật La Hán Khánh Hỷ đã vỡ nát.

Sau khi đập nát bốn bức tượng Phật La Hán Khánh Hỷ, La Chinh tiếp tục đi về phía trước. Khi hắn đến trước cửa sân thứ hai, cánh cửa cũng vừa lúc mở ra.

Hắn tiến vào bên trong, lọt vào tầm mắt quả nhiên là sân thứ ba. Trong sân thứ ba vẫn là bốn bức tượng Phật.

“La Hán Tọa Lộc!”

Trên bệ hoa sen có bốn pho tượng con hươu đá đang quỳ gối, sống động như thật. Trên bốn con hươu là bốn vị La Hán bình thản, ung dung, thanh cao. Bốn pho tượng này mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ cao quý.

Không bao lâu sau, bốn vị La Hán Tọa Lộc cũng lao thẳng đến La Chinh.

Sân thứ tư, La Hán Cử Bát.

Sân thứ năm, La Hán Thác Tháp.

Sân thứ sáu, La Hán Tĩnh Tọa.

Công pháp và phương thức của mỗi La Hán lại mỗi khác, ví dụ như La Hán Tĩnh Tọa sẽ không tấn công.

Bọn họ chỉ ngồi im tại chỗ, không hề công kích La Chinh.

Nhưng La Chinh không đánh nát bốn vị La Hán này thì sẽ không tiến vào được sân kế tiếp, thế nên hắn đành đến bốn góc để đập nát từng bức một.

Nhưng bốn vị La Hán Tĩnh Tọa này lại tỏa ra từng luồng phật quang huyền ảo, bao phủ lấy bản thể, sức phòng ngự cũng cực kỳ kinh người. Muốn đập nát chúng cũng không dễ dàng gì. Cũng may hắn có lực lớn, chứ đổi lại là những võ giả khác thì sẽ càng hao phí sức lực nhiều hơn.

Sân thứ bảy, La Hán Quá Giang.

Sân thứ tám, La Hán Kỵ Tượng.

...

...

Giống như La Chinh đoán, trước mắt có đến mười tám cái sân.

Bắt đầu từ La Hán Khán Môn ở sân thứ nhất, càng tiến vào bên trong, thực lực của các La Hán càng mạnh, phương thức tấn công cũng đa dạng hơn. La Chinh không nhịn được mà cảm thấy khâm phục sự to lớn của Phật môn. Cũng khó trách thánh vực Vạn Phật này lại là một trong ba thế lực lớn chống đỡ cả Nhân tộc, bởi nó là thánh địa của Phật môn.

Sân thứ mười bảy, La Hán Phục Hổ, tên là Đạt Ma Đa La (Dharmatrata).

Đến nơi này, La Chinh bắt đầu mơ hồ cảm nhận được áp lực.

Mặc dù La Hán Phục Hổ vẫn là tượng đá, nhưng uy thế mà bốn pho tượng phát ra, những La Hán trước không thể so sánh được.

Âm thanh mỗi bước đi của bốn pho tượng La Hán truyền ra như tiếng hổ gầm. Dù là về tốc độ hay sức mạnh thì đều có thể sánh ngang với võ giả ở đỉnh cao của Thần Hải Cảnh.



“Gừ...”

Đối mặt với bốn pho tượng La Hán Phục Hổ, biểu hiện của La Chinh rất nghiêm túc, cầm sẵn Lôi Phong U Thần Kiếm trong tay.

Hắn mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm. Tượng Phật được làm từ đá, nên vốn dĩ nó rất yếu ớt, thế nhưng chiêu thức của nó lại tinh diệu hơn cả võ giả Thần Hải Cảnh ở bên ngoài.

Lúc này, La Chinh thật sự cảm thấy, nếu hắn bị bốn vị La Hán Phục Hổ này vây quanh thì sẽ rất khó đấu lại được.

Mặc dù La Chinh đã thông qua mười sáu sân trước rất thuận lợi, nhưng phía trước thuận lợi không có nghĩa là phía sau cũng thuận lợi. Những ví dụ về thất bại trong gang tấc chỗ nào cũng có. La Chinh chắc chắn sẽ không vì những thuận lợi trước đây mà buông lỏng cảnh giác.

“Vù vù vù vù...”

Hơn mười luồng U Thần Ảnh bắn ra từ Lôi Phong U Thần Kiếm.

Nhưng chưởng pháp của bốn vị La Hán Phục Hổ vô cùng cay độc, tốc độ lại cực nhanh. Mặc dù rất nhiều U Thần Ảnh, nhưng chúng còn chưa kịp đến gần bốn pho tượng La Hán thì đã bị chưởng ấn huyền ảo đập bay tán loạn.

“Lại nữa!”

Ánh mắt La Chinh lóe sáng.

Lôi Phong U Thần Kiếm đã được La Chinh thúc đẩy đến cực hạn. Ngoại trừ U Thần Ảnh, từng luồng gió hóa thành những đóa hoa sen nở rộ, đao gió như những cánh hoa, theo gió lướt tới. Nhưng “cánh hoa” này lại mang theo sức phá hoại vô cùng lớn.

Ngoài đao gió thì còn có từng luồng sấm sét bắn ra. Sấm chớp phát ra sau, nhưng lại đến trước sấm sét, đánh vào bốn vị La Hán Phục Hổ.

“Đùng! Xoẹt!”

Ở trong sân, năng lượng không ngừng tiêu tán ra xung quanh. La Chinh đứng ở chính giữa giống như trung tâm bão tố, biểu hiện vẫn bình tĩnh, thậm chí tay áo còn không lung lay.

Bốn vị La Hán Phục Hổ phát huy chưởng pháp đến cực hạn. Đột nhiên mỗi vị La Hán Phục Hổ lại vung hai tay lên, từng chưởng ấn được đánh ra. Những chưởng ấn này mơ hồ có ảo ảnh của một con mãnh hổ, trong chớp mắt là cả ba, bốn trăm chưởng ấn. Bốn vị La Hán Phục Hổ đồng thời ra chưởng, giống như hàng nghìn con hổ đang vây quanh La Chinh, không ngừng gào thét vậy.

Mỗi ảo ảnh mãnh hổ lại triệt tiêu uy thế từ trường kiếm do La Chinh thúc giục, hai bên cứ thế giằng co không ngừng.

Lúc này, ở sâu trong ngôi miếu cổ, một bức tượng Kim Thân Đại Phật, thân cao vạn trượng đột nhiên mở mắt.

Bức tượng Kim Thân Đại Phật này một tay cầm kiếm, một tay cầm hoa sen, sắc mặt không giận mà uy. Cảm nhận được kiếm thế của La Chinh, ánh mắt của bức tượng vẫn lạnh nhạt như trước.

“Mới chỉ qua một diễn kỷ, thế mà lại xuất hiện một tên nhóc tu luyện thần đạo Đoạn Tình. Thần đạo Đoạn Tình này đã bị cấm hơn trăm diễn kỷ rồi, vì sao trong diễn kỷ này lại liên tiếp xuất hiện tới hai ba người?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.