Bách Luyện Thành Thần

Chương 1183





Trước đề nghị này, La Chinh cũng chỉ cười cười, võ giả khoác áo choàng kia nói với La Chinh: “Để ý đến chúng làm gì, đám rác rưởi này miệng chó không mọc được ngà voi!”

“Là ta sai.” La Chinh không nói gì nữa.

Nhìn thấy hai vị võ giả Nhân tộc này có thái độ như thế, trên mặt Hào thiếu chủ kia hơi tức giận. Sau khi suy nghĩ một chút, gã đi tới hai bước, kề cái đầu thật to kia tới gần rồi cười gằn mà nói: “Các ngươi... Đừng hối hận!”

Võ giả khoác áo choàng chợt phẩy phẩy tay ở trước lỗ mũi: “Nói thật thì ta đã hơi hối hận!”

Hào thiếu chủ hơi sững sờ, liền nghe võ giả khoác áo choàng tiếp tục nói: “Bởi vì mồm của ngươi quá thối...”

Rốt cuộc thiếu chủ của Ma tộc này hoàn toàn bị chọc giận, gã đứng thẳng dậy rồi liền gào lên: “Các ngươi, đi theo sau hai người này, chỉ cần bọn họ ra khỏi thành liền giết không tha!”

“Vâng, thưa thiếu chủ!”

Sau khi tất cả võ giả Ma tộc ở đây nghe thấy mệnh lệnh của thiếu chủ thì liền canh chừng ở bên cạnh La Chinh và võ giả khoác áo choàng.

Một canh giờ trôi qua rất nhanh.

Vào giây phút này, màn sáng màu xanh xung quanh tất cả thành trì trong chiến trường mộng ảo biến mất cùng một lúc...

Không ít võ giả đã vội vã ào ra ngoài thành, kế tiếp chính là chém giết vô tận!

“Đã đến giờ rồi, ra khỏi thành chứ?” Võ giả khoác áo choàng thản nhiên nói với La Chinh.

La Chinh khẽ gật đầu, ngay sau đó hai người đồng thời đứng dậy, xuôi theo đường phố trong thành lớn đi về phía ngoài thành.

“Vù vù vù vù...”

La Chinh vừa đi về phía trước, vừa chú ý tới những tia sáng lấp lánh màu đỏ nhạt từ ngoài thành bay về như con thoi giữa không trung.

Những võ giả này chính là võ giả bị giết chết ở ngoài thành.

Chiếu theo quy tắc của chiến trường mộng ảo, sau khi chết ở ngoài thành thì thân xác sẽ tiêu tan, rồi hóa thành một tia sáng lấp lánh bay trở về thành, không bao lâu sau sẽ sống lại lần nữa...

Đối với lứa võ giả trẻ tuổi, trong này không chỉ là một thánh địa đấu võ, mà cũng là một nơi trải nghiệm tuyệt vời!

Khi La Chinh và võ giả khoác áo choàng đứng dậy đi về phía ngoài thành, sau lưng đã có hai đội võ giả Ma tộc đi theo. Bọn họ nhận mệnh lệnh của Hào thiếu chủ nên cứ theo đuôi một mạch, tình thế ắt là sau khi hai người ra khỏi thành thì liền đánh chết họ.

Nhưng bọn họ không hề biết rốt cuộc hai võ giả Nhân tộc đằng trước này là nhân vật nào!

“Ta tạm thời không muốn đánh nhau với ngươi.” Võ giả khoác áo choàng kia đi song song ở bên trái La Chinh, lúc cổng thành gần ngay trước mắt, hắn lại nói như thế.

“Không sao, ta có thể chờ.” La Chinh đáp lại một cách thản nhiên.

“Vậy thì tốt.” Võ giả khoác áo choàng lại cười đến vô cùng vui vẻ.

Bình thường những võ giả khác đều xông ra cổng thành, hoặc nhào về phía mục tiêu của chính mình, hay nhanh chóng rời khỏi thành lớn, nói chung đều hết sức cảnh giác, tuyệt đối sẽ không dừng ở đằng trước cổng thành.

Nhưng sau khi hai người bước ra cổng thành thì vẫn duy trì nhịp bước chậm rãi mà tiến lên!

Cử động lần này của hai người lại làm nhóm võ giả Ma tộc đi theo bọn họ trở nên hồ đồ, những võ giả Ma tộc này vốn tưởng rằng La Chinh và thiếu niên khoác áo choàng sẽ chạy trốn trong chốc lát. Vốn dĩ bọn họ còn đề phòng này, nhưng hai người này lại giống như coi trên mười vị võ giả Ma tộc phía sau như không khí...

Đây là có sức mạnh? Hay là ngu xuẩn?

“Hào thiếu chủ ra lệnh giết bọn họ, ra khỏi thành lần nào giết lần ấy, làm cho ánh sáng mộng ảo trên người bọn họ hoàn toàn tắt ngóm mới thôi!”

Một vị Ma tộc dẫn đầu nói, hắn vừa dứt lời, tất cả võ giả Ma tộc bèn xông về phía hai người.

Ngay vào lúc này, La Chinh và võ giả khoác áo choàng kia đều xoay người cùng một lúc, trên mặt hai người đều hiện ra vẻ tươi cười gần giống nhau, đó là kiểu cười khi sói thấy dê...

La Chinh vẫn chưa sử dụng kiếm.

Hắn chỉ dùng khí hỗn độn ngưng tụ ra một lưỡi đao gió chầm chậm xoay tròn ở đầu ngón tay!

Đối với những võ giả Thần Hải Cảnh này, một lưỡi đao gió màu xanh nhạt không thu hút chút nào thế này lại giống như là lưỡi hái tử thần!

“Bịch bịch bịch bịch...”

Đối với La Chinh, võ giả Ma tộc trước mắt không phải dê mà chỉ có thể là cây cỏ. Khi bọn họ còn chưa thấy rõ bóng dáng của La Chinh thì tính mệnh đã bị La Chinh nhanh chóng thu gặt giống như cắt cỏ.

Còn võ giả khoác áo choàng kia giắt cái tẩu ở sau ót, hắn cũng không hề sử dụng vũ khí của mình, chỉ dùng một đôi bàn tay biến hóa huyền ảo ra vô số dấu tay, nhẹ nhàng vỗ vào đầu hoặc trước ngực của những võ giả Ma tộc này. Ngay sau đó, một loạt tiếng xương cốt vỡ vụn truyền đến, những võ giả Ma tộc này bị dấu tay của hắn vỗ nát bấy giống như những quả dưa hấu...

Sau khi những võ giả Ma tộc này chết thì thân xác sẽ tan đi, kế tiếp từ đó tỏa ra rất nhiều điểm sáng màu vàng cùng với một đốm sáng màu đỏ!

Đốm sáng màu đỏ bao quanh linh hồn của võ giả, từ từ bay về trong thành đợi đến khi sống lại.

Những chấm sáng màu vàng kia bay lên, rồi tập trung ở trên thân La Chinh và võ giả khoác áo choàng. Chấm sáng màu vàng này cũng chính là điểm số mộng ảo của chiến trường mộng ảo!

Giai đoạn thứ nhất của cả chiến trường mộng ảo chính là tiến hành xếp hạng theo số điểm mộng ảo!

Khi chiến trường mộng ảo ở trạng thái mới bắt đầu, mỗi người có một số điểm mộng ảo bằng nhau, cũng chính là một trăm điểm!

Sau khi chết, điểm số mộng ảo sẽ mất đi một nửa, giảm còn năm mươi điểm...

Chết lần thứ hai, điểm số mộng ảo giảm đi hai mươi lăm, cứ lần lượt giảm đi một nửa như vậy cho đến khi không còn lại một điểm nào!

Võ giả khoác áo choàng nọ đã giết năm người Ma tộc, năm người Ma tộc này cũng ra khỏi thành lần đầu tiên, trong cơ thể đều chứa một trăm điểm mộng ảo, mỗi người dâng ra một nửa điểm mộng ảo, hắn liền tiếp nhận hai trăm năm mươi điểm mộng ảo.

Mà La Chinh đã giết sáu người, dĩ nhiên là tiếp nhận ba trăm điểm, hơn nữa bản thân hắn vốn có một trăm điểm, nên liền sở hữu bốn trăm điểm mộng ảo.

Cùng lúc đó, trong đầu La Chinh cũng xuất hiện một ý nghĩ, ý nghĩ kia liền nói cho La Chinh thứ hạng của bây giờ...

“Thứ hạng chung là tám tỉ tám trăm triệu... Còn ở trong Đại Thế Giới này thì xếp thứ một tỉ chín trăm triệu...” Nhìn thấy thứ hạng này, La Chinh cũng hơi mỉm cười. Thứ hạng này thật sự quá thấp, không ngờ chiến trường mộng ảo này vừa mới bắt đầu, võ giả trong đó đã liều mạng như vậy!

Còn võ giả khoác áo choàng kia cũng mỉm cười bất đắc dĩ, hắn giết chết năm tên võ giả Ma tộc, thứ hạng sẽ chỉ thấp hơn La Chinh.

Song hai người đều không quá để ý đến thứ hạng này...

Chiến trường mộng ảo chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi...

Trong những “cọng cỏ” này chứa quá ít điểm mộng ảo, mục tiêu của bọn họ là dê.

Dê ăn cỏ mới có thể béo, như vậy sói ăn dê mới có thể béo lên nhanh hơn...

Cùng một thời gian, cường giả của tất cả chủng tộc trong cả vũ trụ đều chú ý tới xếp hạng trên kim tự tháp!

Tuy chiến trường mộng ảo chỉ mới bắt đầu chưa tới thời gian một nén nhang.

Tuyệt đại đa số tên gọi vẫn nằm ở tít dưới đáy kim tự tháp, còn có một ít tên người đã chậm rãi ló đầu, tên của bọn họ cũng leo lên nhanh như gió trên kim tự tháp.

Sau khi La Chinh và võ giả khoác áo choàng kia giết mấy vị võ giả Ma tộc này xong thì liền canh chừng ở cổng thành này.

Đa số võ giả đều tập trung ở trong thành, muốn nhanh chóng thu gom điểm mộng ảo thì dĩ nhiên canh ở cổng thành để giết người là phương pháp tích lũy điểm mộng ảo nhanh nhất.

Nhưng mới vừa rồi, thủ đoạn hai người thể hiện ra quá sức hung hãn.

Vốn dĩ bên trong cổng thành còn có hàng loạt võ giả Ma tộc chuẩn bị ra khỏi thành hoặc cân nhắc có cần phải ra khỏi thành hay không...

Kết quả là nhìn thấy cảnh tượng máu tanh ở cổng thành như thế!

Một nhóm võ giả Ma tộc tự xưng là dũng cảm lập tức cảm thấy khiếp sợ, với thực lực như vậy của bọn họ mà ra khỏi thành thì chẳng phải là đối tượng bị xâu xé hay sao?

Vì vậy toàn bộ đều trốn ở trong thành, không chịu đi ra!

Bởi vì võ giả Ma tộc đằng trước chắn lối, dẫn đến võ giả Ma tộc phía sau không thể ra khỏi thành, võ giả Ma tộc đằng sau không biết phía trước xảy ra chuyện gì liền bắt đầu chửi bới!

Nhưng cho dù võ giả phía sau chửi bới thế nào thì võ giả đằng trước cũng không chịu ra khỏi thành, cuối cùng rất nhiều võ giả cũng chỉ có thể chuyển sang những cửa thành khác...

Nhìn thấy cảnh tượng này, La Chinh cũng biết sợ là tính toán của mình đã hỏng rồi. Người ta cũng không phải đồ ngu, mình đứng ở cổng thành lộ liễu như vậy, bọn họ sẽ không ngu ngốc xông lên mặc cho mình giết. Tuy rằng trong chiến trường mộng ảo này sẽ không thực sự chết đi, tính mệnh không đáng bao nhiêu tiền, nhưng dù sao cũng sẽ tổn thất điểm mộng ảo.

Sau khi hai người nhìn nhau một cái với vẻ bất đắc dĩ thì cũng chỉ có thể rời khỏi cổng thành, song phương hướng hai người rời đi lại khác nhau.

Hai người bọn họ cũng biết, cuối cùng giữa đôi bên sẽ có một trận đánh, nhưng hiển nhiên trận chiến này không phải là vào thời điểm hiện tại, ít nhất phải chờ sau khi đối phương tích lũy điểm mộng ảo đủ nhiều thì trận chiến này mới đáng để ra tay!

Sau khi rời khỏi cổng thành, La Chinh đã chọn một tuyến đường rồi tiến lên với tốc độ không nhanh không chậm như trước, hắn đang suy nghĩ tìm tòi làm thế nào để tích lũy điểm mộng ảo mau hơn.

Hiển nhiên đứng cắt cỏ ở cổng thành là không thực tế, giết chết một người chỉ có được năm mươi điểm mà thôi. Hơn nữa võ giả bị tắm máu một lần, đánh chết lần nữa thì điểm mộng ảo sẽ lại giảm bớt, đánh chết lần thứ hai cũng chỉ còn lại hai mươi lăm điểm, đây tuyệt đối không phải là biện pháp hay...

Nghĩ tới đây, ánh mắt La Chinh bắt gặp một ngọn núi cách đó không xa, sau khi hơi suy tư thì hắn liền nhảy vọt lên trên đỉnh núi kia. Bạn đang đọc truyện tại

“Hình như mình vội vàng quá rồi, dê còn chưa được vỗ béo thì sói cũng không béo được... Có thể chờ một chút! Sau khi nuôi béo rồi tính tiếp.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.