Bách Luyện Thành Thần

Chương 1159





Phạm vi của một thánh địa thập phẩm đã lớn đến mức không thể tưởng tượng được, mà trong một Đại Giới lại chỉ có hai đến ba cường giả Giới Chủ.

Cơ hội để võ giả bình thường tận mắt trông thấy cường giả Giới Chủ ít đến thảm thương.

Về phần Thiên Tôn, mặc dù bọn họ phân tán trong trăm nghìn Đại Giới, nhưng cũng là nhân vật huyền thoại trong vũ trụ.

Từ khi võ giả bắt đầu bước đi trên con đường võ đạo để hướng đến tương lai thì sẽ từng bước, từng bước đột phá cực hạn của bản thân, giành được sức mạnh to lớn!

Khoảng cách giữa mỗi cảnh giới lớn chỉ được đặt tên khi có người đạt được cảnh giới đó mà thôi.

Ngũ trọng của thân thể, Tiên Thiên, Chiếu Thần, Thần Đan, Hư Kiếp, Sinh Tử… sau đó là Hóa Thần Tam Biến, cuối cùng là Giới Chủ!

Theo lý thuyết, Giới Chủ đã là cực hạn mà võ giả có thể đạt được rồi. Đó là điểm xa nhất trên con đường võ đạo mà một võ giả có thể dựa vào thiên phú và nghị lực của bản thân có thể đi được.

Bởi vì khi tiếp tục đi về phía trước thì chỉ dựa vào thiên phú và nghị lực sẽ không đủ. Nếu muốn tiếp tục, võ giả cần có mũ Thiên Mệnh, cũng chính là phải gánh vác thiên mệnh thì mới có tư cách trở thành Thiên Tôn.

Trong vũ trụ cũng chỉ có một trăm hai mươi tám vị Thiên Tôn, mà trước mắt đã xuất hiện bốn vị…

Lúc này, La Chinh có chút cạn lời!

Bây giờ không cần động não hắn cũng biết những Thiên Tôn này vì mũ Thiên Mệnh mà đến. Xem ra mũ Thiên Mệnh còn quan trọng hơn hắn tưởng nhiều.

Vấn đề là, số lượng Thiên Tôn vẫn đang tăng lên…

Vị thứ năm…

Vị thứ sáu…

Vị thứ bảy…

“Vù vù vù…”

Đúng lúc này, một luồng kiếm linh không ngừng ngưng tụ bên cạnh La Chinh. Thân hình của Huân bay bổng bên cạnh hắn, ánh mắt thản nhiên nhìn chăm chú vào không trung.

“Toái Ảnh Thiên Tôn.” Huân nhíu mày.

“Toái Ảnh Thiên Tôn?” La Chinh tập trung nhìn vào vị Thiên Tôn thứ bảy. Từ ngoại hình, La Chinh có thể đoán ra vị Thiên Tôn này là người Yêu Dạ tộc, nhưng không biết người này có lai lịch thế nào.

“Toái Ảnh Thiên Tôn đã xuất hiện rồi, Dao… chắc cũng sắp xuất hiện.” Huân lãnh đạm nói.

“Dao!”

Nghe thấy cái tên này, sát khí đột nhiên nổi lên, xông vào trong đầu La Chinh.

Trước giờ La Chinh chưa từng có ý nghĩ giết người mạnh mẽ như thế này. Kể cả Thôi Tà trước kia là kẻ địch lớn nhất trong số mệnh của hắn, mặc dù hắn có quyết tâm nhất định phải giết, nhưng nếu Thôi Tà chịu thả La Yên thì La Chinh vẫn có thể bỏ qua thù oán.

Nhưng cô gái này là một ngoại lệ…

Huân thản nhiên nhìn không trung. Từ trong không trung sâu thẳm xuất hiện một luồng ánh sáng màu xanh thẫm, phía trước luồng ánh sáng đó có một cô gái mặc bảo giáp Trường Không, tay cầm Thánh Lôi Liên Chùy, từ từ bước tới.

Cô gái này chính là một trong ba vị Vương của Yêu Dạ tộc, Hình Phạt Vương!

La Chinh đã nhìn thấy bức tượng vương giả của Dao không chỉ một lần, thậm chí còn đánh tan tượng của nàng ta mấy lần. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy dung mạo đích thực của Dao.

Bảo giáp Trường Không có tạo hình vô cùng độc đáo, dường như hoàn toàn phù hợp với thân hình của nàng ta. Phần ngực vừa vặn tôn lên thân hình gần như hoàn mỹ. Áo giáp kéo dài đột ngột biến mất ở vòng eo tinh tế, làm lộ ra đường cong gần như hoàn mỹ ở eo. Đôi chân thon dài cũng được phần giáp bao chặt.

Không thể không thừa nhận, Dao đang chầm chậm đi tới kia quả thực là một cô gái gần như hoàn mỹ. Nhưng trên khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng ta lại lộ vẻ hung ác.

Ở trạng thái bình thường, Vương của Yêu Dạ tộc cũng chỉ có tu vi Giới Chủ mà thôi. Dù sao thì Vương cũng không thể gánh vác thiên mệnh.

Thế nhưng, lúc này ở phía sau Dao lại kéo theo một luồng ánh sáng màu xanh đậm. Ánh sáng đó chính là từ hồ tín ngưỡng của Yêu Dạ tộc. Hồ tín ngưỡng thuộc về Dao đang không ngừng bổ sung lực tín ngưỡng cho nàng ta. Đây chính là trạng thái chiến đấu của ba vị Vương. Dưới sự trợ giúp của hồ tín ngường, sức mạnh của Dao không kém bất kỳ vị Thiên Tôn nào ở đây!

Trong ba vị Vương của Yêu Dạ tộc, người mạnh nhất là Huân. Dù sao nàng cũng là Vương cai quản sát lục, cũng là thanh kiếm mạnh nhất của Yêu Dạ tộc.

Tiếp đó mới đến Dao, sau đó mới là Sinh Mệnh Vương…

Bây giờ Huân đã không thể sử dụng hồ tín ngưỡng, bởi Dao đã phong ấn nó lại rồi. Nhưng lúc trước, dù Huân có thể mượn dùng lực tín ngưỡng trong đó thì vẫn không phải là đối thủ của cường giả Thiên Tôn. Tình trạng hiện giờ của nàng kém hơn trước rất nhiều, không thể hấp thụ lực tín ngưỡng trong hồ một cách không chút kiêng dè được.

Sau khi nhìn thấy Dao thì mấy vị Thiên Tôn trong không trung cũng lùi về phía sau vài bước, trên mặt lộ vẻ kiêng dè.

Yêu Dạ tộc chỉ có bốn Thiên Tôn, ít hơn so với Nhân tộc và Ma tộc. Thế nhưng họ lại có ba vị Vương không hề yếu hơn Thiên Tôn, tương đương với việc bọn họ có thêm ba cường giả Thiên Tôn. Mặc dù trong ba Vương thì có Sát Lục Vương đang không rõ tung tích, nhưng cũng không thể xem thường Hình Phạt Vương.

Thiên Tôn cũng được chia thành ba đẳng cấp thượng, trung, hạ dựa theo vào thiên mệnh mà mỗi người gánh vác khác nhau, luật nhân quả đạt được khác nhau và thực lực khác biệt.

Những Thiên Tôn đang xuất hiện ở đây chỉ được xem là Thiên Tôn hạ cấp, mà Dao lại có thể so sánh với Thiên Tôn trung cấp!

Dao lắc cơ thể, chầm chậm bước đi trong không trung, trên mặt đầy vẻ thách thức. Dường như nàng không thèm để ý đến mấy vị Thiên Tôn trước mặt, mà cứ thế đi thẳng đến tòa Tiên Phủ nhỏ trên sa mạc.

“Ngươi…”

Lúc này mấy vị Thiên Tôn đang ở trạng thái giằng co, vì mũ Thiên Mệnh mà còn định vung tay đánh nhau. Trong lòng mọi người đều đang liên tục cân nhắc, do vậy mới duy trì thế cân bằng như hiện tại. Không ai dám đi cướp tòa Tiên Phủ bé nhỏ kia, sợ trở thành mục tiêu công kích của mọi người.

Thế nhưng Dao lại không coi ai ra gì, cứ thế đi tới. Ám Ma Thiên Tôn không nhịn được nữa nên mới lên tiếng ngăn cản.

Nhưng Ám Ma Thiên Tôn vừa mở miệng thì Toái Ảnh Thiên Tôn vẫn bồng bềnh ở bên cạnh Dao giống như là ma quỷ liền mỉm cười kiêu ngạo nhìn chằm chằm vào Ám Ma Thiên Tôn: “Ám Ma lão quái, đây là chuyện riêng của Yêu Dạ tộc ta, ngươi… cũng muốn nhúng tay vào?”

“Chuyện riêng! Nực cười! Từ lúc nào mà mũ Thiên Mệnh đã trở thành chuyện riêng của Yêu Dạ tộc các ngươi?” Ám Ma Thiên Tôn không phục nói. Ma tộc cũng có Thiên Tôn trung cấp và Thiên Tôn thượng cấp, nhưng lúc này họ vẫn chưa đến kịp, nếu không thì gã đã ra tay từ lâu rồi.

Yêu Dạ tộc và Ma tộc vốn không hòa hợp. Cho tới bây giờ hai tộc vẫn chém giết lẫn nhau trong hàng chục Đại Giới.

Nhưng chiến tranh chủng tộc ở cấp độ này thì cường giả Thiên Tôn hiếm khi ra tay. Cho dù một Đại Giới bị đối phương chiếm cứ thì cũng rất khó thu hút sự chú ý của cường giả Thiên Tôn… Dù sao thì dường như Thiên Tôn của mỗi chủng tộc đều giống như một đòn sát thủ vậy. Một khi các Thiên Tôn tham dự vào cuộc chiến thì sẽ gây ra biến động không nhỏ.

Toái Ảnh Thiên Tôn cười lạnh: “Sát Lục Vương của Yêu Dạ tộc trốn trong Tiên Phủ kia. Ngươi nói xem, đây có phải chuyện riêng của tộc ta không?”

“Sát Lục Vương? Huân?” Ám Ma Thiên Tôn nhíu mày!

Năm đó, để giúp Thần Tiễn Thiên Tôn có được vị trí như bây giờ, Huân đã ra tay chém chết một cường giả Thiên Tôn…

Cái chết của mỗi vị Thiên Tôn đều là chuyện lớn trong vũ trụ. Muốn giết một Thiên Tôn là chuyện cực kỳ khó, cho dù là Thiên Tôn thượng cấp cũng chưa chắc sẽ giết được một vị Thiên Tôn hạ cấp!

Nhưng Huân đã làm được. Nàng là cường giả Giới Chủ đầu tiên đánh bại được một Thiên Tôn, cho dù là dựa vào lực tín ngưỡng độc đáo của Yêu Dạ tộc.

Chính vì vậy, tất cả các Thiên Tôn đều ghi nhớ cái tên Huân, chính là cô gái cai quản sát lục, dù không gánh vác thiên mệnh nhưng đã giết chết một vị Thiên Tôn!

Mấy trăm năm trước…

Đột nhiên Huân biến mất khỏi vũ trụ.

Cho dù Yêu Dạ tộc cố gắng che giấu chuyện này, nhưng mà bức tượng vương giả được phân bố khắp các thánh địa lớn, thế lực lớn của Yêu Dạ tộc nên có giấu cũng không giấu được.

Đối với cường giả Thiên Tôn của các chủng tộc khác mà nói thì đây là chuyện tốt. Sau này bọn họ cũng lần lượt thu thập tin tức nên mới biết được là do hai vị Vương của Yêu Dạ tộc đấu đá nội bộ!

Bây giờ xem ra chuyện này là thật rồi!

Vị Vương mạnh nhất trong bao nhiêu năm qua của Yêu Dạ tộc mà lại trốn trong tòa Tiên Phủ nhỏ bé kia? Đã có được mũ Thiên Mệnh thì tại sao nàng không gánh vác thiên mệnh? Trên mặt mấy vị Thiên Tôn ở đây đều hiện lên vẻ nghi ngờ.

Dao không quan tâm gì đến suy đoán của những Thiên Tôn này. Đến khi chỉ còn cách tòa Tiên Phủ nhỏ kia một khoảng nhất định, nàng ta cười khẽ nói: “Huân, ngươi nên xuất hiện đi chứ?”

Ánh mắt Huân khóa chặt trên khuôn mặt Dao. Giờ phút này, một người trước nay luôn bình tĩnh là nàng cũng hơi kích động. Nàng đang định nói thì La Chinh đột nhiên giơ tay ra ngăn lại, mỉm cười: “Để ta đối phó với tiện nhân này.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.