Bách Luyện Thành Thần

Chương 1155





Mỗi Thiên Đạo sẽ kéo dài trong một diễn kỷ.

Bình thường, Thiên Đạo vô cùng ổn định. Nếu có chấn động thì chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn.

Những lúc như vậy, gần như chắc chắn là có Thiên Tôn từ trần, mũ Thiên Mệnh lại hiện thế lần nữa...

Trong vũ trụ chỉ có một trăm hai mươi tám vị Thiên Tôn. Tuổi thọ của Thiên Tôn rất dài, rất hiếm thấy có Thiên Tôn từ trần, đồng thời đó cũng là cơ hội cực lớn đối với các chủng tộc.

Một tộc lớn như Yêu Dạ tộc mà cũng chỉ có bốn vị Thiên Tôn mà thôi. Vì vậy, có thể thấy việc có thêm một vị Thiên Tôn là điều có ý nghĩa lớn đến nhường nào.

Hơn nữa, không phải cả bốn vị Thiên Tôn này đều ủng hộ Dao.

Tất nhiên Toái Ảnh Thiên Tôn là người ủng hộ mạnh mẽ của Dao. Nhưng đến tận bây giờ, Thần Tiễn Thiên Tôn của Yêu Dạ tộc vẫn đang ẩn nấp, lại luôn kiên định ủng hộ Huân. Về phần hai Thiên Tôn khác thì một vị trong đó là người ủng hộ cho Sinh Mệnh Vương, người còn lại thì duy trì vị trí trung lập, thậm chí thỉnh thoảng còn nghe theo hội trưởng lão!

Nếu Dao có được thêm một cái mũ Thiên Mệnh, Yêu Dạ tộc sẽ có thêm một vị Thiên Tôn. Mà vị Thiên Tôn này sẽ kiên định ủng hộ nàng ta. Như vậy, địa vị của nàng ta sẽ được củng cố hơn nữa.

“Thiên Đạo chấn động... là vì có Thiên Tôn nào đó từ trần phải không?” Trong đôi đồng tử của Dao tỏa ra ánh sáng xanh thẳm.

Toái Ảnh Thiên Tôn lắc đầu: “Ngô Vương, không có Thiên Tôn nào từ trần cả.”

“Không có Thiên Tôn từ trần?” Lông mày Dao giật giật, nghe thấy đáp án này, nàng hơi bất ngờ: “Vậy Thiên Đạo chấn động là vì chuyện gì?”

Toái Ảnh Thiên Tôn hơi nghi hoặc, sau đó lập tức nói: “Mặc dù không có Thiên Tôn từ trần, nhưng ta cảm nhận được trong Thiên Đạo có thêm một thiên mệnh!”

Nghe nói vậy, Dao lập tức sững sờ: “Thêm một thiên mệnh? Tại sao lại có thể xảy ra chuyện này?”

Mỗi Thiên Đạo chỉ có một trăm hai mươi tám thiên mệnh, đây là việc bình thường trong vũ trụ, cũng là một quy luật không thể phá vỡ. Nghe Toái Ảnh Thiên Tôn nói vậy, Dao cũng hoang mang.

“Không biết vì sao.” Toái Ảnh Thiên Tôn lắc đầu. Ông không rõ thiên mệnh vừa mới xuất hiện này, cũng không rõ nếu người ta cưỡng ép gánh vác thì sau này sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Nhưng cho dù thế nào thì nhất định phải giành được mũ Thiên Mệnh: “Ta đã tính ra vị trí của mũ Thiên Mệnh này.”

“Ở đâu?” Dao hỏi.

“Trong Âm La giới” Toái Ảnh Thiên Tôn đáp, “Nhưng từ ngày hôm qua, vị trí của mũ Thiên Mệnh không ngừng thay đổi, dường như nó đã bay vào không trung, về Bắc Thiên Vực...”

Nghe được câu này, trong mắt Dao bỗng lộ ra vẻ kỳ quái, nàng ta cười lớn: “Ha ha ha...”

“Ngô Vương?” Toái Ảnh Thiên Tôn nhìn Dao đầy khó hiểu, không biết vì sao nàng lại cười.

“Lúc trước ở Âm La giới, Huân bị ta phái người truy sát nên trốn vào trong không trung, đi về Bắc Thiên Vực!” Dao cười nói.

“Lại có chuyện này ư!”

Toái Ảnh Thiên Tôn chưa từng tính vị trí của La Chinh hay Huân. Thiên Tôn gánh vác thiên mệnh, nhưng bọn họ cũng không thể có khả năng suy tính vô hạn. Muốn tính ra vị trí của một sinh linh mà không dựa vào cơ sở nào thì cũng chỉ có thể suy tính trong phạm vi một Đại Giới mà thôi, không thể xa hơn. Dù sao trăm nghìn Đại Giới trong vũ trụ rất khổng lồ.

Nhưng chỉ đơn thuần là suy tính mũ Thiên Mệnh thì lại không khó. Trên thực tế, sau khi có Thiên Tôn từ trần, thì mũ Thiên Mệnh sẽ xuất hiện ở nơi nào đó trong trăm nghìn Đại Giới. Khi đó gần như đều là do Thiên Tôn suy tính ra rồi phái người tiến hành cướp đoạt.

“Quả thực là trời giúp Yêu Dạ tộc ta! Đã như vậy thì e là Yêu Dạ tộc chúng ta không thể chậm trễ được.” Ánh mắt Dao có vẻ khác lạ. Nàng ta bỗng nhiên đứng lên khỏi ngai vàng, vén làn váy xanh dài vài trượng lên, lắc lư eo thon bước nhanh ra cửa cung điện, còn Toái Ảnh Thiên Tôn theo sát phía sau.

Người người đều muốn có mũ Thiên Mệnh, Toái Ảnh Thiên Tôn có thể tính ra thì các Thiên Tôn khác cũng có thể.

Trước nay, mũ Thiên Mệnh xuất hiện đều dẫn đến cuộc tranh đoạt của vô số chủng tộc...

Có những chủng tộc may mắn, mũ Thiên Mệnh rơi thẳng xuống thánh địa của tộc bọn họ. Sau khi võ giả có tu vi Giới Chủ nhặt được thì liền được phong làm Thiên Tôn. Nhưng đối với những chủng tộc yếu thế mà nói thì đó không phải là việc tốt lành gì.

Bởi vì bản thân Thiên Tôn vừa mới gánh vác thiên mệnh còn hết sức yếu ớt. Hơn nữa, thực lực giữa các Thiên Tôn cũng phân ra cao thấp. Cho dù một tộc nhỏ của Đại Giới nào đó xuất hiện một vị Thiên Tôn thì thường cũng sẽ bị Thiên Tôn của chủng tộc khác ra tay giết chết. Sau đó mũ Thiên Mệnh sẽ lại biến mất, rồi xuất hiện ở một nơi khác trong vũ trụ...

Từng có một khoảng thời gian, mũ Thiên Mệnh xuất hiện ở những vị trí rất không thích hợp. Trong bảy lần liên tục, nó đều xuất hiện ở trong thánh địa của những tộc nhỏ. Sau đó, trong một thời gian ngắn đã có bảy vị Thiên Tôn bị giết chết... Thật ra, bảy vị Thiên Tôn này đều gánh vác cùng một cái mũ Thiên Mệnh. Đối với rất nhiều võ giả có tu vi Giới Chủ, mũ Thiên Mệnh là sự cám dỗ chết người, cũng là nụ cười của thần chết. .

Cuối cùng, mũ Thiên Mệnh này vẫn rơi vào tộc nhỏ nào đó. Cường giả Giới Chủ của tộc nhỏ đó cũng hiểu, dù cho mình gánh vác số trời mà không có cường giả Thiên Tôn khác bảo vệ thì bản thân cũng sẽ chết. Vì thế, sau khi suy xét toàn diện, người này bèn dâng mũ Thiên Mệnh ra, để những tộc lớn trong vũ trụ tự loạn đấu...

Toái Ảnh Thiên Tôn suy tính ra thì xuất hiện ngay trước mặt Dao để báo cho Dao biết, hy vọng Dao nhanh chóng tham gia vào việc tranh đoạt mũ Thiên Mệnh.

Trùng hợp là, mũ Thiên Mệnh lại ở cùng một chỗ với Huân. Càng quan trọng hơn là Dao đã nhiều lần phái người đuổi giết Huân. Rất rõ ràng, Yêu Dạ tộc bọn họ đã chiếm trước thời cơ!

“Loẹt xoẹt..”

Khi Dao kéo váy dài đi về phía cửa chính của cung Đoạt Hình, cánh cửa kia liền tự động mở ra.

Đám trưởng lão chờ ở đây đã lâu, ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm về phái Dao.

Lúc Nguyệt Dạ nhìn thấy Dao chủ động ra khỏi cung Đoạt Hình thì hơi bất ngờ: “Vương...”

“Dao! Bây giờ ngươi có nghe đề nghị của hội trưởng lão chúng ta không?”

“Hai Vương giết nhau là vi phạm quy tắc tổ tiên, dù các ngươi thù hận thế nào thì cũng không thể...”

“Có tiền lệ như thế, sau này ba vị Vương của Yêu Dạ tộc chúng ta đều muốn tự bảo vệ mình, sợ rằng khó hưng thịnh nổi!”

Đám hội trưởng lão này cũng không tôn kính Dao lắm. Tất nhiên trong cùng một thời điểm, ba vị Vương có quyền tự quyết định. Nhưng tuổi thọ của đám lão già này đều được tính bằng triệu năm, thậm chí là chục triệu năm. Huống chi, việc bọn họ đề nghị Dao chính là quyền lợi của hội trưởng lão.

Dao phất tay áo với Nguyệt Dạ, ánh mắt quét qua hội trưởng lão một lần, sau đó lập tức lạnh nhạt nói: “Ta không có thời gian nghe các ngươi nói nhảm.”

“Nói nhảm, ngươi...”

“Đề nghị của hội trưởng lão chúng ta lại là nói nhảm? Vậy cần hội trưởng lão làm gì?”

Dao cười khẩy, cơ thể tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt, vẻ mặt gần như hoàn mỹ, lại có sự tà ác không che giấu: “Chính xác. Hội trưởng lão đã không còn nhiều tác dụng. Nếu như không ngại, ta trực tiếp xóa bỏ hội trưởng lão là được rồi.”

“Xóa bỏ!”

“Ngươi dám...”

Lời của Dao giống như ném rau vào chảo dầu, lập tức khiến lòng của đám lão già này sục sôi.

Hội trưởng của hội trưởng lão là một lão giả Yêu Dạ tộc đã sống hơn tám triệu năm gần như nhảy lên rồi chỉ vào mũi Dao mà mắng: “Năm đó không nên giúp ngươi lên ngôi mới phải, Yêu Dạ tộc chúng ta sao có thể có...”

Nguyệt Dạ khẽ nhíu mày, đứng lên chắn trước Dao. Dù cho lão giả này là hội trưởng, nhưng dám vô lễ với Vương thế này cũng là việc vô cùng đại nghịch bất đạo. Đám lão già này cậy già lên mặt, đúng là hơi phiền phức.

Có điều, Dao chỉ lạnh lùng hờ hững nói: “Toái Ảnh.”

Toái Ảnh Thiên Tôn lặng lẽ từ sau lưng nàng đi tới, ánh mắt hắn và ánh mắt hội trưởng giao nhau.

Dường như vị hội trưởng kia nhớ ra điều gì, sau đó mắt lão bỗng nhiên trợn lớn, rồi nghiêm nghị giận dữ nói: “Toái Ảnh! Ngươi dám! Ngươi...”

Trước khi Toái Ảnh Thiên Tôn thành Thiên Tôn, hắn đã từng là một thành viên của hội trưởng lão. Ban đầu, sau khi Yêu Dạ tộc có được mũ Thiên Mệnh, bèn tuyển ra một người từ trong hội trưởng lão để gánh vác thiên mệnh. Mà năm đó, chính vị hội trưởng này đã hết lòng tiến cử Toái Ảnh!

Nhưng lão không ngờ hơn triệu năm sau, mình lại chết trong tay Toái Ảnh!

“Phù phù.”

Không thể hiện bất kỳ uy thế gì, cũng không có giao đấu, thậm chí còn chưa cảm nhận được chân nguyên lưu động.

Vậy mà hội trưởng của hội trưởng lão, một võ giả Yêu Dạ tộc có tu vi Giới Chủ, cứ thế ngã lăn ra đất chết. Hơn thế, thứ lấy mạng lão lại chỉ là một ánh mắt của Thiên Tôn mà thôi.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.