Bách Luyện Thành Thần

Chương 1148





Mộ Minh Tuyết dè dặt đi lại giữa một thế giới trống không.

Cảnh tượng trong cung điện này đã hoàn toàn biến mất, nàng cảm thấy như mình đang đi trên sàn nhà, nhưng dưới chân lại trong suốt, có thể thấy rõ sông núi ở phía dưới. Cảm giác này vô cùng kỳ diệu...

“La Chinh, rốt cuộc đây là đâu?” Mộ Minh Tuyết tò mò hỏi.

“Bàn luân hồi.” La Chinh đáp.

Mộ Minh Tuyết hơi có vẻ phiền muộn. Câu trả lời này chẳng khác nào không trả lời, không biết pháp bảo không gian to lớn này là từ đâu tới?

Thấy sắc mặt của Mộ Minh Tuyết, La Chinh hơi mỉm cười, sau đó mới nói qua một lần về những chuyện đã xảy ra sau khi Mộ Minh Tuyết kích phát thần văn quay về. Sau khi nghe xong, Mộ Minh Tuyết mới ngộ ra.

“Thì ra vực sâu luân hồi này là một pháp bảo không gian thật lớn.” Mộ Minh Tuyết ngạc nhiên ra mặt.

Pháp bảo không gian cũng không phải vật gì kiếm thấy, Thượng Giới hay Hạ Giới đều có thứ này. Nhưng pháp bảo không gian có thể ngăn cản được đòn tấn công toàn lực của cường giả Giới Chủ thì thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi...

Giới Chủ, những người đứng đầu một giới...

Trong một trăm nghìn tỉ sinh linh khắp vũ trụ thì Giới Chủ chính là sự tồn tại cao nhất chỉ sau Thiên Tôn.

Vậy mà lại không thể không chạy đi khi bị La Chinh uy hiếp. Trong thoáng chốc, Mộ Minh Tuyết không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.

Nghĩ lại một chút thì Thánh chủ Ma tộc kia đã lấy mình ra để dọa La Chinh, thế nhưng La Chinh lại không vứt bỏ nàng để chạy đi, mà ngược lại còn nghĩ cách cứu mình. Trong lòng nàng không khỏi dâng lên một chút ngọt ngào.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, Mộ Minh Tuyết lại hỏi.

“Hiện tại... cứ rời khỏi Âm La giới đã rồi nói. Nếu bây giờ không đi thì sợ rằng sẽ thực sự không thể đi được nữa.” Nghe thấy câu hỏi của Mộ Minh Tuyết, vẻ mặt La Chinh lại trở nên nặng nề.

Dĩ nhiên bàn luân hồi này hết sức vững chắc, có thể chặn được công kích của Thánh chủ Ma tộc kia. Chỉ có điều cường giả trong thiên hạ này rất nhiều, tuy Thánh chủ Ma tộc có tu vi Giới Chủ, nhưng dẫu sao cũng không phải là chủ của một giới. Còn thực lực của Giới Chủ đích thực thì chỉ có cao hơn chứ không thể thấp hơn gã.

Mà bây giờ thân phận của Huân đã bại lộ, tất nhiên Dao không thể hành động chậm trễ được. Chắc chắn ả sẽ phái người tới đuổi giết. Giới Chủ, Đại giới chủ, thậm chí cả Thiên Tôn cũng có thể như vậy!

Tình thế vẫn vô cùng nghiêm trọng, hiện tại tuyệt đối không phải là thời gian thư giãn.

“Rời khỏi Âm La giới rồi chúng ta đi đâu nữa?” Huân lại hỏi một câu hỏi tương tự.

“Hả?” La Chinh hơi sững sờ.

Nghĩ tới đây, trên mặt La Chinh cũng có vẻ hơi do dự.

Quay về liên minh?

Ba nghìn giới của liên minh có thể tiếp nhận hắn, hơn nữa La Chinh đã vào Lăng Yên Các của liên minh nên cũng có không ít đặc quyền trong liên minh.

Nhưng hiện tại cả Huân và La Chinh đều đã bại lộ thân phận, Vân Lạc còn có thể bảo vệ hắn không?

Dính đến vấn đề của Huân, tất nhiên Yêu Dạ tộc sẽ không mảy may thỏa hiệp...

Có lẽ thiên phú bây giờ của La Chinh đủ để khiến liên minh coi trọng, nhưng suy cho cùng hắn cũng chỉ là một tiểu bối Thần Hải Cảnh mà thôi. Vì một tiểu bối Thần Hải Cảnh mà kết thù với Hình Phạt Vương của Yêu Dạ tộc?

Có thể tưởng tượng là Dao hầu như có thể trả bất cứ giá nào để giết chết Huân. Nếu La Chinh trở lại liên minh, tất nhiên ả sẽ không bỏ qua...

Cuối cùng, Vân Lạc có thể bảo vệ được La Chinh hay không? Đây chắc chắn là một câu hỏi thật lớn. Bởi vì khi đó, sợ rằng Thiên Tôn của hai chủng tộc phải đứng ra thương lượng!

Nghĩ tới đây, La Chinh liền lắc đầu: “Không, chúng ta không trở về liên minh!”

“Vậy... thì đi đâu?” Huân hơi mỉm cười.

“Trước hết cứ ẩn náu đã rồi nói.” La Chinh trả lời. Nghe thấy vấn đề này hai lần liên tiếp nên đã khiến La Chinh rơi vào trầm tư.

Hiện tại đã không còn quá nhiều thời gian để suy xét, các thế lực trên Thượng Giới rắc rối phức tạp, trái lại chẳng dễ dàng như thế cục khi La Chinh ở Hạ Giới lúc trước. Tình thế hiện tại cũng không phải kiểu ngươi chết ta sống, mà lại là trong ngươi có ta, trong ta có ngươi. Mấy chủng tộc lớn có thể chém giết lẫn nhau, nhưng đồng thời vẫn có thể chung sống hòa bình trong Âm La giới...

Cho nên La Chinh không thể không xem lại thật kỹ hướng đi của mình.

Khi mới phi thăng, mục tiêu lớn nhất của La Chinh chính là tìm kiếm La Yên.

Cho dù là hiện tại, hắn cũng không hề buông lơi mục tiêu này. Nhưng bây giờ, La Chinh vẫn chưa có bất kỳ manh mối gì về nơi La Yên đang ở.

Nếu La Yên không ở trong vũ trụ này, thì nàng sẽ ở đâu? Chẳng lẽ La Yên đã vượt ra ngoài Thiên Đạo, vượt ra khỏi vũ trụ này...

Hắn điều khiển bàn luân hồi to lớn, nhưng trong lòng lại suy nghĩ, tính toán bước tiếp theo của mình.

Bàn luân hồi bay nhanh giữa bầu trời Âm La giới, lướt qua vô số thành trì trên con đường này.

Trong này có thành của Yêu Dạ tộc, cũng có thành của Nhân tộc, tất nhiên cũng có thành của Ma tộc. Mỗi khi lướt qua một tòa thành, nó liền kéo theo vô số ánh mắt sửng sốt dõi theo.

Sau mấy canh giờ, bàn luân hồi gần như đã nhảy ngang qua nửa Âm La giới, đi tới biên giới của Đại Giới này!

Mặc dù con đường Đại Giới khá rộng rãi, nhưng cũng không thể chứa được bàn luân hồi to lớn này, muốn vượt qua Đại Giới thì chỉ có thể cưỡng chế xuyên qua. Nếu bàn luân hồi này đã là pháp bảo không gian mà Thiên Tôn sử dụng thì chắc chắn điểm này sẽ không thể làm khó được nó. Sau khi La Chinh chỉ kích hoạt mấy cái thần văn, bàn luân hồi liền xông vào khoảng không sâu thẳm. Những luồng ánh sáng màu trắng rừng rực không ngừng lóe ra ở mặt ngoài, bàn luân hồi qua lại như con thoi trong không gian.

Nhưng khi bàn luân hồi này vừa mới chui vào trong khoảng không sâu thẳm kia, một dòng chấn động dữ dội liền truyền tới!

“Ầm ầm!”

Dưới chấn động dữ dội, Mộ Minh Tuyết gần như đứng không vững, ngã ngồi trên mặt đất.

Nhìn xuôi theo bức tường trong suốt, trên mặt La Chinh như bị một làn sương lạnh bao phủ lên, sắc mặt Huân cũng trở nên khó coi!

Còn Luyện Thần Tử, vốn dĩ chuyện này không liên quan gì đến lão, nhưng từ sau khi La Chinh mở bàn luân hồi ra, trên đường đi hắn chưa hề nghỉ ngơi nên lão cũng thấy khó hiểu: “Hình như... các ngươi trêu chọc phải không ít nhân vật lớn nhỉ!”

Xung quanh bàn luân hồi liền xuất hiện bốn người, bốn võ giả của Yêu Dạ tộc, trong đó có cả nam lẫn nữ!

La Chinh không ra tu vi của từng người trong bọn họ, nhưng khí thế lạnh buốt phát ra từ cơ thể bốn người này mạnh hơn nhiều so với Thánh chủ Ma tộc kia...

Ánh mắt Huân gắt gao thì nhìn chằm chằm bốn người này, ngoại trừ ánh sáng sắc lạnh thì trong ánh mắt nàng còn mơ hồ có vẻ đau thương. Ngay sau đó nàng cúi đầu, nói một cách thản nhiên: “Là Diệt, Tuyệt, Sát, Lục... Bốn người bọn họ từng là thuộc hạ cũ của ta...”

Huân thân là Sát Lục Vương, là thanh kiếm mạnh nhất đại diện cho Yêu Dạ tộc, tất nhiên thực lực của võ giả bên người nàng cũng là mạnh nhất.

Bốn người Diệt, Tuyệt, Sát, Lục chính là thiên tài có thiên phú tốt nhất được chọn ra từ trong Yêu Dạ tộc, suốt quãng đường đời đều đi theo Huân mà trưởng thành lên!

Một trăm nghìn năm trước, khi Huân thăm dò vực sâu luân hồi này thì bốn người Diệt, Tuyệt, Sát, Lục cũng đã đi theo bầu bạn. Khi đó bốn người Diệt, Tuyệt, Sát, Lục này mới chỉ là Thần Cực Cảnh!

Hồi đó bọn họ đều là lớp thanh niên trẻ tuổi của Yêu Dạ tộc, nhưng khi ấy Huân đã được phong Vương, nên bọn họ liền làm hộ vệ vương giả của Huân!

Lúc lang thang ở vực sâu luân hồi, thậm chí Diệt còn suýt nữa hy sinh cả tính mạng của mình để bảo vệ Huân...

Một trăm nghìn năm sau, bốn người Diệt, Tuyệt, Sát, Lục đã đạt được vị trí Giới Chủ, thậm chí thực lực và địa vị của bản thân còn mạnh hơn những Giới Chủ bình thường rất nhiều!

Tình nghĩa giữa bốn người này và Huân không thể nói là không sâu nặng, nhưng bây giờ bọn họ lại bị Dao phái tới để truy sát Huân.

Thực ra bên cạnh Dao có không ít cường giả có thể sử dụng, thực lực của một số võ giả trong đó chưa chắc đã yếu hơn bốn người này. Nhưng Dao lại phái bốn người này tới đuổi giết Huân, chắc hẳn cũng đã nắm chắc mười phần, đồng thời cũng là một sự khiêu khích trắng trợn.

Ngay cả những người thân cận nhất bên cạnh ngươi cũng đã chọn phản bội ngươi, vậy ngươi còn có tư cách gì để đấu với ta?



Đây là ngụ ý của Dao, ý muốn giết chết tâm tư!

Nghe thấy giọng nói Huân đột nhiên thay đổi, La Chinh vừa điều khiển bàn luân hồi phóng như bay về phía trước, vừa xoay đầu lại nhìn Huân với ánh mắt kinh ngạc. Lúc này hắn cũng không biết phải an ủi Huân như thế nào mới phải...

“Ầm ầm...”

Đúng lúc này, lại có một chấn động dữ dội.

Một vị võ giả Yêu Dạ tộc mặc đồ trắng, tay cầm một thanh trường thương màu xanh lá nhạt đâm ra một nhát, suýt nữa đã đâm lật cả bàn luân hồi!

“Một thương này thật mạnh!” Ánh mắt La Chinh tập trung lại, không ngừng điều khiển những thần văn kia. Khó khăn lắm hắn mới ổn định được bàn luân hồi này.

Ngay vào lúc này, Huân lại bảo: “Để ta nói với bọn họ mấy câu.”

La Chinh không nói gì, chỉ kích hoạt một thần văn, ngay sau đó giọng nói của Huân từ trong bàn luân hồi bay ra ngoài...

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.