Bách Luyện Thành Thần

Chương 1133





Sau khi bị tuyết yêu chiếm thân thể, võ giả này liền giống như một con rối.

Tuy bản thân võ giả Nhân tộc kia cũng là Thần Cực Cảnh, nhưng e rằng sau khi chiếm đoạt thân thể hắn thì tuyết yêu sẽ không thể phát huy được một phần mười thực lực của bản thân hắn.

Mệnh lệnh của Huân hết sức quyết đoán, La Chinh cũng không hề do dự gì cả. Sau khi bị tuyết yêu chiếm cứ, người này đã không thể gọi là người nữa rồi.

Võ giả Nhân tộc kia lảo đảo, cầm trường kiếm trong tay, muốn chống đỡ ba U Thần Ảnh kia. Nhưng ngay cả chân nguyên mà tuyết yêu kia cũng không thể lấy ra được thì làm sao có thể đỡ nổi?

Gần như trong nháy mắt, tuyết yêu liền bị ba U Thần Ảnh giết chết!

Xử lý võ giả Nhân tộc này xong, La Chinh lại tiếp tục chú ý đến Mộ Minh Tuyết.

Tuy rằng Huân không hề lo lắng, nhưng bất cứ chuyện gì đều có ngộ nhỡ. Bị tuyết yêu này chiếm đoạt thì chắc khác nào đã chết. Tất nhiên La Chinh lo là lo nhỡ đâu Mộ Minh Tuyết không thể thoát ra khỏi ảo cảnh của tuyết yêu được.

Nhưng hắn vừa mới quay đầu lại thì liền thấy từ giữa ngón tay Mộ Minh Tuyết đột nhiên phụt ra một luồng khí lạnh, sau đó một dòng máu tươi liền bắn ra từ đầu ngón tay của nàng!

Tiếp đó, thân thể nàng bỗng nhiên run lên, hai mắt mở ra, ánh mắt trong veo như nước. Thấy La Chinh đang ân cần nhìn mình, nàng liền mỉm cười với hắn rồi lập tức nói: “Ta không sao.”

Sắc mặt La Chinh lúc đó rất kỳ lạ, nhìn về phía vết thương trên ngón tay của Mộ Minh Tuyết với vẻ hơi nghi ngờ: “Đây là...”

“Vừa rồi ta sợ bản thân bị tuyết yêu mê hoặc, cho nên dùng chân nguyên ngưng kết ra một cái gai băng rồi nắm nó trong tay... Sau thời gian một nén nhang, nếu ta không làm cái gai băng này tan hết thì nó sẽ tự nổ tung.” Mộ Minh Tuyết cười nói.

Tuyết yêu vốn dĩ xây dựng một ảo cảnh làm cho võ giả đắm chìm trong mộng đẹp, không thể tự thoát khỏi, rồi mượn cơ hội này để chiếm đoạt linh hồn và thân thể của võ giả.

Song, sự bố trí nho nhỏ này của Mộ Minh Tuyết lại đem đến hiệu quả đặc biệt. Khi cơn đau truyền tới, nàng có thể mượn cơ hội này để thoát khỏi ảo ảnh do tuyết yêu tạo ra…

Ngay cả La Chinh cũng không nhịn được mà khen ngợi. Hắn phát hiện ra, tuy thực lực của bản thân Mộ Minh Tuyết không lợi hại lắm, nhưng đầu óc lại khá thông minh, rất hiểu cách lợi dụng vài kỹ xảo nho nhỏ. Mà ở nhiều thời điểm mấu chốt, những kỹ xảo nhỏ này lại có thể đem đến tác dụng tương đối lớn!

Sau đó liên tục có võ giả tỉnh lại...

Tuy rằng tuyết yêu lợi hại, nhưng những võ giả có thể kiên trì đi một mạch đến bước này thì tâm võ đạo cũng sẽ không quá kém, hoặc có thể nói là rất khó để có sơ hở lớn.

Cho nên phần lớn võ giả vẫn thoát được ảo cảnh của tuyết yêu. Chỉ có rất ít võ giả đánh mất bản thân, sau đó bị tuyết yêu chiếm đoạt thân thể. Đối mặt với tình huống này, những võ giả khác cũng chỉ có thể chọn cách đánh chết bọn họ.

Còn có mấy vị võ giả sau khi chìm vào ảo cảnh không duy trì chính xác tư thế rơi xuống, nên thân thể bay về phía sát vách vực, trực tiếp đập lên gai băng trên vách vực sâu. Nhẹ thì cũng vỡ đầu chảy máu, nặng thì thân thể bị thương nặng, không thể không kích hoạt thần văn quay về, rời khỏi vực sâu luân hồi này. Chuyện này coi như khá xui xẻo, bởi vì theo phán đoán từ kinh nghiệm trước đây, đi qua một vòng trong vực sâu luân hồi này sẽ được nhận được một phần thưởng, mà sau khi thông qua ảo cảnh của tuyết yêu trước mắt, vòng thứ hai cũng sẽ chấm dứt.

Quả nhiên, không bao lâu sau phía dưới lại xuất hiện một bục đá lồi ra.

Sau khi các võ giả ở lại nhìn thấy bục đá này thì vẻ mặt đều hơi chấn động!

Mục đích mọi người liều mạng ở lại, rơi thẳng một mạch từ trên vực sâu xuống chính là vì bục đá này!

Song, so với cái bục đá trên, bục đá này hơi khác một chút. Cả bục đá này đều được bao bọc bởi một tầng băng cứng rất dày. La Chinh điều chỉnh phương hướng của mình, đáp thẳng lên bục đá kia.

Với thế xung kích của hắn, cho dù là lớp băng dày mười trượng thì cũng có thể đạp vỡ. Nhưng khi La Chinh giẫm lên mặt trên thì lại chỉ phát ra vẻn vẹn hai tiếng vang giòn giã. Thậm chí ngay cả một vết chân cũng không thấy xuất hiện trên lớp băng dày ba tấc bao quanh bục đá này. Hiển nhiên, nó cũng đã được vị Thiên Tôn viễn cổ kia đặc biệt xử lý.

Những võ giả khác nhao nhao đáp xuống bục đá kia.

Nhưng ngay vào lúc này, một cảnh tượng mang tính bi kịch liền diễn ra. Bởi vì phương hướng rơi của Hầu Đại - người liên tục đi theo Ngải Hổ kia khá sát rìa, nên sau khi phát hiện bục đá thì hắn cũng điều chỉnh phương hướng rơi của mình về phía bục đá, nhưng không ngờ một chân lại giẫm lệch nên trực tiếp tuột xuống từ trên lớp băng kia.

“Này...” Ánh mắt La Chinh hơi ngưng lại.

Ngải Hổ bên cạnh La Chinh chỉ cười: “Khà khà, chỉ có thể cầu cho hắn may mắn thôi.” Ấn tượng của hắn với bảy huynh đệ họ Hầu đều không tốt. Với hắn mà nói, Hầu Đại chết là kết cục tốt nhất. Cho dù không chết thì đến khi rời khỏi địa cung, chưa chắc Ngải Hổ sẽ bỏ qua cho người này.

Hầu Đại nọ chẳng khác nào tiến thẳng vào vòng thứ ba trong vực sâu luân hồi. Mà một mình hắn có thể vượt qua vòng thứ ba không, hay là chọn cách kích hoạt thần văn trở về thì phải xem lựa chọn của bản thân hắn.

Lúc này mọi người đã đứng trên bục đá, đâu thể quan tâm đến một nhân vật như vậy nữa? Họ đều nhao nhao rảo bước tiến về phía hang động phía sau bục đá này, thậm chí có thể dùng từ chen lấn để hình dung.

Trong hang động thứ nhất có thể lấy được thiên tài địa bảo có phẩm cấp phi phàm, vậy thì đồ trong hang động thứ hai này hẳn cũng sẽ không tầm thường. Lúc này, trong lòng tất cả các võ giả đều ngập tràn kỳ vọng!

“Trong hang động thứ hai có cái gì?” La Chinh nhìn dáng vẻ nôn nóng của đám võ giả này thì cũng chỉ biết lắc lắc đầu.

“Báu vật cổ.” Huân trả lời một cách đơn giản, “Thiên Tôn viễn cổ này để lại đủ các loại báu vật cổ...”

“Báu vật cổ? Đây chẳng phải là...”

“Cũng chẳng có tác dụng gì. Mười vạn năm trước ta chỉ đi vào dạo một vòng rồi rời đi.” Huân trả lời như vậy.

Nếu như không được bảo vệ đặc biệt thì cho dù là thần khí cũng khó mà chống lại sự bào mòn của thời gian. Thời gian trôi qua, uy lực của bất kỳ pháp bảo nào cũng sẽ từ từ yếu đi. Thiên Tôn viễn cổ xây dựng vực sâu luân hồi này không biết đã bao nhiêu trăm triệu năm, dù cho trước kia những báu vật cổ này có uy lực phi phàm thì chỉ sợ bây giờ cũng đã mất đi hiệu quả...

Trong hang động này, đám võ giả đứng thành một hàng, trước mặt mọi người liền xuất hiện một ngọn núi báu vật.

Kiếm, kích, thương, đao, chùy, cung, rìu...

Đủ các loại vũ khí, cần cái gì, có cái đó. Nhưng trên mặt mọi người lại là vẻ đau khổ.

Năm xưa, những vũ khí này căn bản đều là thần khí, nhưng bị năm tháng tàn phá, chúng đã sớm trở thành một đống sắt vụn từ lâu!

Tuy rằng những vũ khí này hoàn toàn không bị gỉ sét, cũng chưa từng hư hại, nhưng bề mặt của chúng đều trở thành một màu xám trắng, đã không còn sự sáng bóng ban đầu nữa.

Trong ba thánh địa lớn của Âm La giới này, cho dù là võ giả Thần Cực Cảnh thì đa số cũng chỉ có thể đeo một món thần khí tòng tam phẩm. Còn thần khí tam phẩm và tòng nhị phẩm đều rất hiếm. Phẩm cấp của những báu vật cổ này cũng không thấp, ít nhất cũng là thần khí nhị phẩm, thậm chí có không ít thần khí tòng nhất phẩm và nhất phẩm.

Đáng tiếc, Thiên Diễn Tinh Hoa trong những báu vật cổ này đã sớm bị thất thoát theo thời gian, thần văn khắc ở phía trên cũng đã không còn hoàn chỉnh nữa. Dù sao vật liệu vẽ thần văn cũng có giới hạn thời gian, một số thần khí xuất sắc có lẽ vẫn sẽ như thuở ban đầu sau hàng triệu năm, nhưng lại không chịu đựng được sự gặm nhấm trong mấy chục triệu năm, thậm chí là mấy trăm triệu năm. Trải qua khoảng thời gian lâu như thế, thực ra cũng không thể gọi chúng là báu vật cổ nữa...

Chẳng trách năm đó Huân đã tới nơi này, nhưng lại chỉ dạo qua một vòng rồi rời đi.

Một số võ giả không cam lòng, bởi có lẽ họ không thể tiếp tục gắng gượng được tới hang động kế tiếp, mà binh khí lại là thứ họ thiếu nhất. Sau khi chần chừ một chút, họ liền lũ lượt chui vào trong đó, bắt đầu lục lọi, nhặt nhạnh, hy vọng vận may sẽ đến với mình, có thể tìm được một số đồ đặc biệt.

Vì vậy, đủ loại binh khí vốn chất đống như núi liền bị rất nhiều võ giả ào ào bới ra, chọn lựa từng món, từng món trong đó.

Nếu như nhìn thấy báu vật cổ vừa ý, dù biết rõ nó là một món sắt vụn thì họ vẫn thu vào trong nhẫn tu di. Tuy rằng những báu vật cổ này đã mất đi hiệu quả, cũng không đáng mấy đồng, nhưng vẫn có giá trị sưu tầm nhất định, mặc dù cũng không quá cao...

Mộ Minh Tuyết nháy mắt một cái, cũng lập tức gia nhập đội ngũ này.

La Chinh không hề tham gia đội ngũ này. Không phải hắn không để mắt đến mấy thứ này, chẳng qua trong lòng hắn còn có một chút nghi hoặc.

Những báu vật cổ này chính là di sản của Thiên Tôn viễn cổ kia? Xem ra hẳn là cũng không phải. Thiên Tôn viễn cổ này bố trí vực sâu luân hồi kín đáo như vậy, sau đó cũng hao tổn tâm huyết truyền bá phương pháp và chìa khóa để mở địa cung chín lần. Thế thì ông ta hẳn là có thể tiên đoán được tình những vũ khí ông để lại sẽ biến thành một đống phế phẩm sau mấy trăm triệu năm. .

Trong tình huống biết rõ mà Thiên Tôn kia vẫn làm như vậy. La Chinh suy đi nghĩ lại, vẫn luôn cảm thấy trong đó hẳn phải có vấn đề.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.