Bách Luyện Thành Thần

Chương 1129





Kỳ vọng của Huân đối với La Chinh rất cao.

Thậm chí có thể nói, nàng gửi gắm tất cả vào La Chinh.

Mặc dù sau khi phi thăng, nàng có thể từ từ tiếp xúc với thuộc hạ cũ của mình, thậm chí còn có thể có được sự trợ giúp của Thần Tiễn Thiên Tôn.

Nhưng trong tiềm thức lại có một dự cảm, người cuối cùng có thể trợ giúp nàng trở lại ngôi Vương, nhất định là La Chinh!

Địa cung này mở ra, cũng là kết quả tình cờ có được, nhưng chưa chắc nó không thể hiện vận may của La Chinh.

Mà lai lịch của Thiên Tôn viễn cổ cực kỳ thần bí. Năm đó không thông qua vòng thứ tư của vực sâu này, nàng cũng rất tiếc nuối. Nhưng nàng luôn mơ hồ cảm nhận được, trong địa cung của Âm La giới này ẩn giấu những bí mật to lớn. Bí mật này, dù là đối với toàn bộ vũ trụ thì cũng vô cùng đặc biệt!

Cho nên Huân mới có thể nói thêm một câu như vậy...

Song La Chinh chỉ khẽ gật đầu. Chú ý tới sắc mặt La Chinh, Huân âm thầm cười một tiếng, lo lắng của nàng hơi thừa rồi.

Từ lúc bắt đầu quen tên nhóc này, chưa từng thấy hắn bỏ cuộc!

Ban đầu, ở trên Sát Lục Kiếm Sơn có thể nói là từng bước khó đi, mặc dù La Chinh đạt tới cực hạn của mình, vậy mà còn biết động não, ném kiếm đi...

Đây chính là tên nhóc không đánh đến cực hạn thì không thôi, cần gì nàng phải căn dặn?

Nàng thân là Vương của Yêu Dạ tộc, chính là thanh kiếm sắc nhọn nhất của Yêu Dạ tộc. Suốt trăm nghìn năm qua, từng bước đều là giết chóc, từng bước đều là máu tanh, một mình nàng dẫn dắt toàn bộ binh lính của Yêu Dạ tộc chinh chiến rất nhiều Đại Giới, chưa từng biết đến dịu dàng là gì.

Náu mình trong thân thể La Chinh, đáy lòng Huân lại truyền đến một cảm giác an tâm kỳ lạ.

Dường như tiếp tục rơi xuống vực sâu luân hồi này thì nguy hiểm cũng càng lúc càng nhiều hơn. Chỉ cần hơi lơ là một chút thôi thì mất mạng cũng là chuyện rất bình thường. Thế nhưng, cho dù dưới hoàn cảnh này, Huân cũng có thể ngủ say mà không cần lo lắng, dù rằng nàng cũng không cần ngủ. Mà tất cả chuyện này đều xuất phát từ lòng tin đối với La Chinh.

“Vù vù...”

La Chinh không biết việc Huân lại nghĩ lung tung thế này. Càng rơi xuống phía dưới, vẻ mặt của hắn cũng càng thận trọng hơn.

Mặc dù trên núi đao ở vòng trước không tạo thành uy hiếp quá lớn đối với La Chinh, nhưng nó cũng đã chứng minh, muốn xông qua vực sâu luân hồi này không phải chuyện đơn giản!

Nếu như tiếp theo quá mức nguy hiểm, hắn sẽ cân nhắc để Mộ Minh Tuyết kích hoạt thần văn để trở về trước. La Chinh không quan tâm đến sống chết của người khác, nhưng Mộ Minh Tuyết đã lựa chọn đi theo hắn, nên hắn sẽ cân nhắc an toàn của nàng trước.

Trong lúc đang suy nghĩ, La Chinh chợt phát hiện phía dưới có một luồng khí lạnh lẽo truyền đến. Dường như nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống rất nhanh: “Nhiệt độ giảm xuống...”

“Là thử thách cực lạnh.” Giọng nói của Huân lập tức truyền đến.

Theo La Chinh không ngừng rơi xuống phía dưới, nhiệt độ trong vực sâu luân hồi cũng càng lúc càng thấp!

Không lâu sau đó, trên toàn bộ vách của vực sâu bắt đầu nổi lên một chút sương trắng. Tiếp tục đi xuống thì là từng bụi gai băng màu trắng, leo trên vách vực.

Lúc này nhiệt độ đã thấp đến mức đáng sợ. La Chinh cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình chợt hạ xuống, từng luồng khí lạnh vô hình lan ra khắp xung quanh. Khi rơi xuống, không khí giống như móng vuốt sắc bén cào qua mặt vậy...

Tiếp tục rơi xuống phía dưới, La Chinh không thể không vận chuyển sức mạnh, đưa chúng tuần hoàn khắp cơ thể. Nếu không làm như vậy, chỉ sợ máu toàn thân cũng sẽ đông cứng lại! Nhưng chẳng mấy chốc, La Chinh liền phát hiện ra, chỉ dựa vào việc tuần hoàn sức mạnh đã không đủ giúp hắn chống cự khí lạnh này nữa.

Bởi dường như khí lạnh ở nơi đây có thể đóng băng cả không khí...

Từng luồng hơi màu trắng ngà trôi nổi bốn phía. Không khí cũng bị đông lại, nên tốc độ lưu chuyển của nó chậm chạp khác thường.

Không chỉ không khí, ngay cả tốc độ rơi xuống của La Chinh cũng chậm lại rất nhiều!

Vùng không khí này giống như nước, có thể tạo ra sức nổi nhất định, nên hiện tại La Chinh chỉ chậm rãi hạ xuống.

“Bùng!”

La Chinh rút khí hỗn độn ra, rồi hóa thành một ngọn lửa, bao trùm lấy mình.

Trong nháy mắt khi những ngọn lửa kia bùng cháy, nó liền bị sương mù lạnh lẽo bao vây, rồi nhanh chóng bị dập tắt!

“Khí lạnh này...” Trên mặt La Chinh lộ ra vẻ đăm chiêu. .

Hiện tại, dĩ nhiên La Chinh rất khó bước đi, các võ giả khác cũng tương tự...

Ngay từ đầu, có một số võ giả muốn lợi dụng chân nguyên hộ thể để bảo vệ thân thể của mình. Thế nhưng, dưới nhiệt độ này thì tính chất của bất kỳ vật gì cũng xảy ra biến hóa long trời lở đất. Khi chân nguyên của bọn họ vừa mới ngưng kết ra, vòng chân nguyên bảo vệ đã bị đông lại. Ngay sau đó, từ mặt ngoài của vòng chân nguyên khuếch tán ra vô số vết nứt màu trắng, sau khi vang lên một tiếng, nó liền vỡ vụn ra…

Càng kỳ lạ hơn là, bình thường sau khi vòng bảo hộ do chân nguyên ngưng kết thành bị đánh nát thì chân nguyên ấy sẽ dần tan đi trong trời đất.

Nhưng những chân nguyên bị đông cứng này lại không tiêu tan, nó chỉ hóa thành từng mảnh vỡ với màu sắc khác nhau, chậm rãi tan ra bốn phía rồi dính trên vách vực màu trắng ngà!

Chân nguyên hộ thể không có tác dụng nên không ít võ giả cũng giống La Chinh, vận chuyển sức mạnh quy tắc hệ Hỏa, định dùng ngọn lửa bao bọc bản thân để duy trì nhiệt độ cơ thể mình.

Thậm chí, dù La Chinh dùng khí hỗn độn thúc đẩy quy tắc hệ Hỏa thì ngọn lửa kia cũng chỉ tồn tại được trong khoảng ba, bốn nhịp thở. Những võ giả khác càng không ăn thua, dường như ngọn lửa vừa mới ngưng tụ ra thì đã bị dập tắt ngay lập tức...

Như vậy tính ra, muốn đi qua khu vực này thì cũng chỉ có thể dựa vào ý chí, gắng gượng mà chống đỡ.

Nhưng điều khiến La Chinh cảm thấy hơi bất ngờ chính là biểu hiện của Mộ Minh Tuyết trong đoạn vực sâu này vô cùng xuất sắc. Có lẽ do nàng chủ tu công pháp hệ Băng, nên khu vực nhiệt độ thấp này cũng không mang đến phiền phức quá lớn cho nàng. So với võ giả khác, thậm chí so với La Chinh, Mộ Minh Tuyết điềm tĩnh hơn rất nhiều.

Nhưng đối với võ giả, nhiệt độ vô cùng thấp như bây giờ còn chưa đủ để dọa đến tính mạng.

Những võ giả này hoặc là điên cuồng vận chuyển sức mạnh, kích phát chân nguyên trong thân thể điên cuồng lưu chuyển, nhờ vào đó có thể lấy được một phần nhiệt lượng, giữ cho máu trong cơ thể lưu chuyển.

Hoặc là điên cuồng thúc giục chân nguyên trong cơ thể, ngưng kết ra từng ngọn lửa. Mặc dù những ngọn lửa kia thường chỉ có thể tồn tại trong khoảng thời gian rất ngắn, nhưng cũng đủ để cung cấp không ít nhiệt lượng. Huống chi, mấy vị võ giả tập trung cùng một chỗ, còn có thể cùng hưởng nhiệt độ từ ngọn lửa của nhau...

Tình huống này kéo dài khoảng nửa canh giờ.

Cho dù là những võ giả Thần Cực Cảnh thì bây giờ sắc mặt cũng đều trắng bệch, bờ môi tím tái, không nhìn thấy chút huyết sắc nào.

Võ giả vốn có thể chịu đựng được những hoàn cảnh khắc nghiệt mà người phàm không thể tưởng tượng được. Nhưng hoàn cảnh khắc nghiệt đến như vậy cũng vô cùng hiếm thấy... Trước đó, đã có mấy vị võ giả không chịu đựng nổi nhiệt độ thấp, liền lục tục kích hoạt điểm sáng màu tím, sử dụng thần văn để trở về. Mặc dù phần thưởng trong vực sâu luân hồi này rất hấp dẫn, nhưng bản thân đã đến cực hạn thì cũng đâu thể bất chấp khó khăn mà hiến dâng cả tính mạng của mình?

Khi mọi người cho rằng cứ chịu đựng như vậy sẽ có thể đi qua khu vực cực lạnh này thì từ bên dưới khí lạnh màu trắng ngà bỗng xuất hiện một bông tuyết hình thoi cỡ một người!

“Vù...”

La Chinh cảm thấy, ngay cả suy nghĩ của mình dường như cũng muốn đông cứng lại, cơ thể phản ứng rất chậm.

Bông tuyết hình thoi kia phi lên với tốc độ cực nhanh. Khi nó còn cách La Chinh khoảng năm sáu trượng, hắn mới giật mình, đột nhiên lách mình, tránh được bông tuyết cực lớn này!

La Chinh tránh được, Ngải Hổ tránh được, Mộ Minh Tuyết cũng tránh được.

Nhưng một võ giả Nhân tộc khác lại không thể tránh thoát. Bông tuyết to như vậy nện thẳng vào võ giả Nhân tộc kia.

Nếu như là bông tuyết ở nhiệt độ thấp bình thường, đừng nói một khối lớn cao cỡ một người, cho dù là một ngọn núi băng áp xuống thì cũng không thể tổn thương được đám võ giả ở đây.

Nhưng bông tuyết này lại ngưng kết ở một mức độ vượt quá sức tưởng tượng của người bình thường. Trong khoảnh khắc khi bông tuyết vọt về phía võ giả Nhân tộc kia, khí lạnh tỏa ra từ nó liền đóng băng võ giả ấy lại. Ngay sau đó, lực va đập cực mạnh đã trực tiếp khiến võ giả Nhân tộc đó vỡ vụn!

“Loảng xoảng...”

Khi thân thể võ giả Nhân tộc này vỡ vụn, thậm chí còn liên tiếp phát ra tiếng vỡ trong trẻo, giống như âm thanh phát ra lúc người ta đập vỡ ngọc lưu ly hoặc đồ sứ vậy.

Thấy võ giả Nhân tộc cứ như vậy mà chết dưới cuộc va chạm của bông tuyết, sắc mặt những võ giả khác, kể cả La Chinh đều trở nên khó coi...

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.