Bách Luyện Thành Thần

Chương 1121



Vách vực sâu nhẵn bóng, cũng không có vật gì để bám được vào.

Trước đây cũng có võ giả thử đánh vào vách tường này, muốn tạo thành một cái hố to trên đó. Nhưng sau khi thử, người đó phát hiện mình đã nghĩ đẹp quá rồi.

Trên vách vực sâu có một lớp kết giới mờ, không hề dễ thấy. Nhưng với thực lực của đám võ giả này thì hoàn toàn không thể đánh nát được nó.

Nhưng Mộ Minh Tuyết không phải muốn bám vào bức tường. Nàng chỉ cố gắng đến gần bức tường, sau đó duy trì khoảng cách một thước. Khi nhìn thấy bên dưới vực sâu lại có thêm vài lưỡi đao lớn, nàng đánh một chưởng vào vách tường, nhờ lực đẩy bật ngược lại để khống chế phương hướng của mình trong vực sâu, chuẩn xác tránh được lưỡi đao lớn kia.

Nhìn thấy cách làm của Mộ Minh Tuyết, mắt La Chinh sáng lên.

Trong khi đang rơi xuống, mọi người đều không thể bay được. Muốn tránh được lưỡi đao một cách chuẩn xác thì phải dốc hết sức. Nếu tránh không kịp, chắc chắn cả người sẽ bị lưỡi đao cắt đứt. Thế nhưng phương pháp này lại có tác dụng.

Những võ giả còn ở lại trong vực sâu cũng là người có ý chí bền bỉ. Khi đối mặt với những lưỡi đao tỏa ra ánh sáng lạnh thấu xương này, trong lòng cũng hơi run sợ, nhưng người nào người nấy đều cắn răng kiên trì. Lần này nhìn thấy cách làm của Mộ Minh Tuyết, tất cả đều vội học theo, điều chỉnh vị trí của mình đến gần vách tường.

Trong vực sâu lập tức xuất hiện một cảnh tượng, tất cả võ giả đều dán chặt vào vách vực sâu. Mỗi khi bên dưới xuất hiện lưỡi đao gác qua, đám võ giả lại nhanh chóng đạp vào bức tường. Có võ giả thì dùng hai chân đạp, có võ giả lại dùng hai tay, nhờ vào đó mà vượt qua từng đợt lưỡi đao.

Nhưng mọi người không ngừng rơi xuống, số lưỡi đao bên dưới cũng càng lúc càng nhiều thêm. Mới đầu chỉ có hai ba lưỡi đao lớn gác qua vách vực sâu, nhưng về sau có đến bảy tám thanh, thậm chí tới mười thanh gác cùng một chỗ, khiến không gian để mọi người lách qua càng lúc càng nhỏ.

“Bụp!”

La Chinh vỗ nhẹ vào vách đá, cả người lướt qua khoảng hai ba trượng. Mục tiêu của hắn chính là chỗ trống giữa những lưỡi dao. Chỗ trống đó lớn khoảng năm sáu thước, một mình La Chinh dư sức chui qua.

Nhưng khi La Chinh đang điều chỉnh lại vị trí của mình, chuẩn bị phóng tới lỗ hổng kia thì bên tai lại truyền đến tiếng “ầm” thật lớn. Một võ giả Ma tộc nện vào một vách tường khác. Do tác dụng của phản lực, gã giống như một con voi vọt thẳng đến chỗ trống của La Chinh.

Độ cao mà La Chinh và võ giả Ma tộc đó rơi xuống không chênh lệch nhiều lắm. Nếu bị tranh mất chỗ trống đó, tất sẽ có một người bị đẩy ra.

Nhưng vấn đề là La Chinh phát lực trước nên lực độ lại không mạnh. Nếu lực độ quá mạnh, cả người hắn sẽ bị đập vào một vách tường khác… Vậy nên, phải điều chỉnh lực phù hợp thì mới giúp thân hình của mình vừa vặn chui qua chỗ trống.

Nhưng võ giả Ma tộc này lại khác. Gã đi sau, nhưng có thể là nhìn thấy La Chinh đang bay về phía lỗ hổng kia nên hai tay gã mới đập mạnh vào vách tường, để cả người như ngọn núi nhỏ của mình đâm vào La Chinh.

Rất nhiều võ giả sau khi điều chỉnh phương hướng của mình thì cũng nhắm ngay những chỗ trống do lưỡi đao phức tạp tạo thành. Không cần động đậy, mọi người cũng sẽ tự động chui qua những chỗ trống đó. Thế nên lúc này bỗng nghe được một tiếng động lớn như vậy, ánh mắt người nào người nấy đều đồng loạt nhìn sang.

“La Chinh, cẩn thận!” Mộ Minh Tuyết bên dưới nhìn thấy vậy thì kinh ngạc kêu lên.

“Ha ha, cút cho ta!” Võ giả Ma tộc cười lạnh lùng nói. Sau khi điều chỉnh tốt phương hướng, gã thậm chí còn dùng bả vai huých La Chinh một cái.

Võ gia Ma tộc này có tu vi Thần Cực Cảnh, dáng người to cao như núi, trên vai còn gắn thêm một cái sừng nhọn. Nếu La Chinh thật sự bị đâm trúng, hắn sẽ bị những lưỡi đao chằng chịt bên dưới cắt nát.

Những võ giả khác nhìn La Chinh, trên mặt hiện rõ vẻ thương hại. Bị võ gia Ma tộc nhắm trúng, La Chinh đúng là đủ xui xẻo.

Võ giả Ma tộc đó cũng là thiên tài số một số hai của thánh địa thập phẩm, lại thêm tu vi là Thần Cực Cảnh, cao hơn La Chinh hẳn một bậc. Nếu La Chinh rơi xuống, ai cũng có thể đoán được kết cục của hắn.

Nhưng đúng lúc này, sắc mặt Thánh chủ Ma tộc bỗng nhiên thay đổi, nhịn không được mắng to: “Cái tên Do Hổ ngu ngốc này!”

Mặc dù Thánh chủ không tiến vào vực sâu luân hồi, nhưng bọn họ vẫn có thể nhìn thấy tất cả tình hình bên dưới. Vừa rồi, Thánh chủ Ma tộc đã thăm dò thực lực của La Chinh, sức mạnh mà hắn bộc phát ra còn phải khiến ông ta ấn tượng sâu sắc. Ông ta đã liên tục dùng ngón tay của mình đè ép hai lần mà cũng không ngăn được La Chinh nên hoàn toàn hiểu rõ sức mạnh của hắn. Đừng nói là Thần Hải Cảnh, đơn thuần chỉ nói về sức mạnh cơ bắp thôi thì võ giả Thần Cực Cảnh bình thường cũng không phải là đối thủ của hắn.

Thật ra, võ giả của ba thánh địa thập phẩm, bao gồm cả Do Hổ đều đã nhìn thấy cảnh tượng đó. Nhưng từ trước đến nay, tính cách của võ giả Ma tộc vẫn luôn cuồng ngạo, lỗ mãng. Có lẽ vì biểu hiện của La Chinh như vậy nên gã mới cố ý tìm hắn.

Thánh chủ Ma tộc hơi hối hận. Ông ta biết rõ tính tình của đám võ giả trong tộc mình, nhưng không ngờ Do Hổ lại gây phiền phức cho La Chinh vào lúc này. Sớm biết như thế thì trước khi vào địa cung, ông ta đã căn dặn một phen. Do Hổ gây rắc rối cho La Chinh như thế, chỉ sợ sẽ phải chịu thiệt lớn.

Lúc này, La Chinh đã ở ngay phía trên chỗ trống. Đối mặt với sự va chạm của Do Hổ, La Chinh chỉ nhìn lướt sang chỗ khác. Sau khi tìm được một chỗ trống khác, vẻ mặt hắn hơi khựng lại một chút. Một luồng sức mạnh mênh mông nhanh chóng hội tụ trong cơ thể hắn.

Đúng lúc này, Do Hổ lại nghiêng người, nhắm cái sừng trên vai vào người La Chinh, dồn sức mà đâm tới.

“Ầm ầm!”

Mặc dù chỉ là va chạm cơ thể, nhưng tiếng va chạm vẫn vang lên như sét đánh.

Trong nháy mắt Do Hổ đụng vào La Chinh, ánh mắt gã liền trợn trừng lên, nhìn cái sừng trên vai mình vỡ vụn. Cái sừng này chính là thần khí nhị phẩm. Gã thậm chí còn từng dùng cái sừng này để đâm chết một con hung thú cấp mười hai, nên làm sao nó có thể bị tên nhóc Nhân tộc này đụng nát được? Đọc truyện tại

Nhưng vấn đề lớn nhất của Do Hổ lúc này không phải chuyện cái sừng của gã đã bị vỡ vụn, mà khi gã va chạm với La Chinh, hai người đều bị lực đẩy tác động. Lúc này, tất cả mọi người, bao gồm cả La Chinh và Do Hổ đều đang nhanh chóng rơi xuống, khoảng cách với lưỡi đao lớn kia càng lúc càng gần.

Bởi vì cú va chạm này, hai người đều đã cách xa chỗ trống chính giữa lưỡi đao. Khi gã đang định điều chỉnh lại, tìm kiếm một chỗ trống khác thì đã không còn kịp nữa rồi. Nhìn lưỡi đao tỏa ra ánh sáng lạnh bên dưới, gương mặt Do Hổ hiện lên vẻ tuyệt vọng. Nhưng trước khi tuyệt vọng, gã đã kích hoạt điểm sáng màu tím. Gã hy vọng, trước khi bị lưỡi đao cắt nát thì có thể quay trở lại địa cung thông qua thần văn này...

Về phần La Chinh, trước khi va chạm với Do Hổ, hắn đã sớm tính toán phản lực. Hắn và Do Hổ như hai viên bi đụng vào nhau. Trong nháy mắt đụng vào nhau, cả người hắn liền bay vụt sang hướng khác, mà hướng đó vừa lúc có một vị võ giả Ma tộc khác.

Võ giả Ma tộc này đã sớm điều chỉnh tốt góc độ của mình, vốn cho rằng sẽ bình yên chui qua chỗ trống. Nhưng thấy La Chinh đột nhiên bay vụt đến, võ giả Ma tộc lại ngẩn cả người, sau đó gầm lên: “Ngươi dám!”

“Ầm!”

Đừng nói là dám hay không, La Chinh cũng không thể khống chế được lực bay đi của mình. Thế nên hắn đụng bay võ giả kia ra ngoài, còn mình thì vững vàng dừng lại phía trên chỗ trống.

Đúng vào lúc này, những lưỡi đao thật lớn đã tạo thành một tấm lưới trí mạng, bắt đầu hướng lên trên, thu gom tất cả mọi người.

Ngoại trừ võ giả bị La Chinh đụng bay, tất cả những người còn lại đều bình yên chui qua chỗ trống của tấm lưới đao.

Cả người Do Hổ ngã lăn trên lưỡi đao, thế nhưng trong nháy mắt lưỡi đao đánh trúng gã thì một luồng ánh sáng màu tím đã bao trùm lấy gã, sau đó nhanh chóng lao lên trên.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.