Bách Luyện Thành Thần

Chương 1098



Rõ ràng, võ giả áo đỏ này cũng là người biết nhìn hàng.

Mới đầu khi nhìn qua, ông ta còn hơi ngờ. Nhưng sau khi cảm nhận được dòng máu thần thú trong con ngựa Thiên Loan, ông ta hoàn toàn chắc chắn rằng con ngựa mà người thanh niên này đang cưỡi chính là giống ngựa Thiên Loan cực kỳ quý giá!

Để qua lại giữa các Đại Giới, nếu võ giả chỉ dựa vào tốc độ độn không* của cơ thể thì còn lâu mới đủ.

* Độn không: tương tự như độn thổ, có điều ở đây thay vì di chuyển trong đất thì là di chuyển trong không gian.

Ngay cả võ giả Thần Cực Cảnh mà dùng lối đi không gian thì để vượt qua một Đại Giới cũng phải mất một thời gian dài.

Muốn di chuyển giữa các Đại Giới, thì ngộ tính của bản thân phải rất cao, có thể lĩnh ngộ được phương pháp dịch chuyển trong không gian. Nếu không thì phải dùng một vài bảo vật cực phẩm để phi độn. Trừ những điều đó ra thì có thể dùng một số thần thú để cưỡi, hiệu quả khi cưỡi thần thú cũng không tệ.

Ví dụ như chim Thanh Yên, hoặc là con ngựa Thiên Loan đang đứng trước mặt đây!

Nhưng để bắt được một con thần thú thì là một chuyện cực kỳ khó khăn. Mà muốn trấn áp được thần thú, lại còn muốn thuần hóa nó thì càng khó khăn hơn nữa!

Mà con ngựa Thiên Loan người thanh niên này đang cưỡi trước mặt rõ ràng đã được thuần hóa…

Một con ngựa Thiên Loan đã được thuần hóa có ý nghĩa như thế nào, trong lòng võ giả áo đỏ kia vô cùng rõ ràng. Chỉ sợ ngay cả Thánh chủ của thánh địa Linh Vũ cũng sẽ động tâm.

Nếu bắt được một con ngựa Thiên Loan, võ giả áo đỏ cũng sẽ không chiếm làm của riêng. Cấp bậc của ông ta chưa đủ để có thể có được nó. Nhưng nếu dâng con ngựa Thiên Loan này lên, ông ta sẽ nhận được những lợi ích khó có thể tưởng tượng được.

Nghĩ đến đây, lòng tham trong lòng võ giả áo đỏ giống như từng cây dây leo màu đen nhanh chóng lớn lên từ đáy lòng, khó có thể ngăn cản nổi.

Nhưng võ giả áo đỏ cũng không phải là kẻ ngốc, con ngựa Thiên Loan trước mặt này không thể được bắt từ nơi hoang dã. Mà cho dù võ giả bình thường có thực lực để bắt được nó thì cũng không thể thuần hóa được.

Nếu thanh niên trước mặt này có một đàn ngựa Thiên Loan đã được thuần hóa, thì chỉ sợ bối cảnh phía sau cũng không tầm thường.

Vì vậy, võ giả áo đỏ không trực tiếp ra tay mà vẻ mặt lại trở nên khách sáo: “Minh Tuyết, thúc thúc ta đối đãi với cháu không tệ, tại sao cháu lại phải chạy trốn?”

Từ khi quyết định chạy trốn theo La Chinh, trong lòng Mộ Minh Tuyết cũng biết nàng đã không còn đường lui. Nàng lạnh lùng nói: “Thúc thúc, sau khi phi thăng, ta đã không quản nghìn dặm xa xôi mà đến gia nhập chỗ của thúc, nhưng thúc lại coi ta là lô đỉnh, Mộ Minh Tuyết ta sao có thể cam tâm làm lô đỉnh cho người khác?”

Võ giả áo đỏ cố gắng nở nụ cười hòa nhã: “Minh Tuyết, cháu nghe lời này ở đâu ra vậy? Ở Thượng Giới, thúc thúc vẫn luôn dốc sức làm việc, bởi nơi này tàn khốc hơn cháu nghĩ nhiều. Làm lô đỉnh chưa hẳn đã là một chuyện xấu… Mà không biết, vị thiếu hiệp phía sau cháu là ai?”

Võ giả áo đỏ không có hứng thú gì với suy nghĩ của Mộ Minh Tuyết, lời ông ta nói chủ yếu chỉ để tìm ra thân phận của anh chàng phía sau Mộ Minh Tuyết thôi.

Trong lòng La Chinh giống như gương sáng, làm sao lại không biết tâm tư của ông ta?

Hắn chỉ cười khẩy rồi nói: “Ta và Mộ Minh Tuyết phi thăng cùng kỳ, có duyên kết bạn. Ngươi làm thúc thúc độc ác thật đấy, ngay cả cháu gái của mình cũng không buông tha.”

Nghe thấy lời này của La Chinh, trong lòng võ giả áo đỏ liền giật thót!

Vậy mà lại là một người phi thăng?

Bản thân võ giả áo đỏ cũng là một người phi thăng. Mấy năm nay, dựa vào nỗ lực của bản thân, ông ta đã trở thành Thành chủ của một trong ba mươi sáu nghìn thành ở thánh địa Linh Vũ, cũng coi như là một nhân vật có quyền thế.

Chẳng qua nếu đặt trong toàn bộ thánh địa Linh Vũ thì ông ta cũng không được tính là nhân vật lớn gì. Song việc này cũng không thể xóa bỏ được dã tâm của ông ta!

Nếu đã là một người phi thăng, vậy việc này dễ xử lý rồi…

Ông ta vốn dĩ chỉ kiêng dè thế lực sau lưng La Chinh, nhưng lúc này thì không cần để ý nữa, ý cười trên mặt cũng dần biến mất.

“Khà khà, nhóc con, chuyện của cháu gái, đương nhiên đã có thúc thúc ruột của nó là ta đây xử lý. Lấy tư cách là một người phi thăng, ta cũng muốn khuyên ngươi một câu. Ở Thượng Giới, đừng xen vào việc của người khác. Bởi vì xen vào việc của người khác thường sẽ phải trả giá khá lớn đấy!”

“Trả giá gì?” La Chinh giả vờ không biết, hỏi.

“Trả giá bằng tính mạng.” Võ giả áo đỏ lắc đầu, thậm chí còn khẽ thở dài, sau đó ông ta quay lưng lại rồi nhẹ nhàng phất tay với mấy người tùy tùng của mình.

Võ giả áo đỏ có tu vi Thần Cực Cảnh hậu kỳ. Trong mắt ông ta, La Chinh chỉ là một thằng nhóc mới vào Thần Hải Cảnh, không đáng để ông ta ra tay. Mà sáu tên tùy tùng đi theo ông ta đến đây đều là Thần Hải Cảnh hậu kỳ rồi.



“Bịch bịch bịch bịch bịch bịch…”

Nhưng võ giả áo đỏ vừa mới quay lưng lại thì chợt nghe thấy phía sau truyền đến mấy tiếng trầm đục. Đến khi ông ta quay đầu lại, liền nhìn thấy sáu tên tùy tùng của mình đều giống như diều đứt dây, bị nện thẳng vào trong thành Hoa Thiên.

Mà trên mặt La Chinh vẫn nở nụ cười ngây thơ như trước, tiếp tục hỏi võ giả áo đỏ: “Trả giá gì?”

Thấy cảnh tượng này, trong hai mắt võ giả áo đỏ lộ ra chút kinh ngạc. Lấy tu vi Thần Hải Cảnh sơ kỳ mà giết chết sáu võ giả Thần Hải Cảnh hậu kỳ chỉ trong nháy mắt ư? Ý cười trên mặt ông ta vốn thản nhiên liền đông cứng. Thực lực của thằng nhóc trước mặt này, đã hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của ông ta.

Tu vi Thần Hải Cảnh sơ kỳ mà lại có thực lực như vậy sao?

Mà lúc này, ánh mắt ông ta lại dừng trên thanh kiếm ở trong tay La Chinh.

Sau khi cảm nhận được uy thế mà Lôi Phong U Thần Kiếm tỏa ra, hai mắt ông ta đột nhiên dựng thẳng! Thanh kiếm này thấp nhất cũng phải là một thanh thần khí tòng nhất phẩm, không, rất có thể là thần khí nhất phẩm!

Lúc này, trong lòng võ giả áo đỏ đã mơ hồ nhận thấy thân phận không tầm thường của La Chinh. Có được ngựa Thiên Loan là vật cưỡi cho riêng mình, trong tay lại cầm một thần khí nhất phẩm! Cho dù là thiên tài nòng cốt trong thánh địa Linh Vũ thì cũng tuyệt đối không thể có được đãi ngộ này.

Người này thật sự chỉ là một người phi thăng?

Mộ Minh Tuyết mới phi thăng không lâu, nên căn bản không thể kết bạn được với nhân vật lớn gì. Mà khả năng người này là người phi thăng lại rất lớn, hơn nữa vừa rồi hắn cũng rất thẳng thắn thừa nhận.

Vấn đề là người phi thăng bình thường có thể có thực lực như thế sao? Có năng lực, còn có thần khí nhất phẩm?

Nếu đã bình tĩnh lại, võ giả áo đỏ liền cẩn thận suy nghĩ, có lẽ ông ta nên dừng tay. Chọc phải một nhân vật mà ông ta không thể trêu vào, kết cục thật khó mà tưởng tượng được. Ông ta đã sống nhiều năm như vậy, nên không cớ gì lại không hiểu được đạo lý này.

Nhưng thanh kiếm trong tay La Chinh, cộng thêm con ngựa Thiên Loan ở phía sau hắn đã liên tục tỏa ra sự hấp dẫn to lớn.

Tuy võ giả áo đỏ là Thành chủ thành Hoa Thiên, nhưng bất kỳ một món bảo vật nào trong tay La Chinh hiện giờ, chỉ sợ cả đời ông ta cũng không có được!

Giết người, đoạt bảo vật là chuyện hết sức bình thường trong thế giới võ giả. Lúc này, lòng tham đã chi phối suy nghĩ của ông ta.

Mộ Minh Tuyết ngồi trên lưng con ngựa Thiên Loan, trong con ngươi lóe ra một ánh sáng rực rỡ kỳ lạ. Từ ngày đầu tiên bắt đầu quen biết với người này, dường như hắn không ngừng khiến nàng cảm thấy kinh ngạc! Nàng căn bản không nhìn thấu thực lực của hắn! Nhưng nghĩ đến tu vi Thần Cực Cảnh của thúc thúc mình, ánh sáng rực rỡ trong mắt nàng lại ảm đạm đi một chút. La Chinh lợi hại thật đấy, nhưng chỉ sợ vẫn không thể đánh bại được thúc thúc của nàng.

Võ giả áo đỏ nhìn chằm chằm La Chinh vài lần, chỉ thản nhiên khen một câu: “Thú vị… Nhưng còn chưa đủ…”

Ngay sau đó, từng luồng sát khí dữ dội tỏa ra từ trên người võ giả áo đỏ giống như thủy triều. Dưới áp lực này, võ giả có thực lực yếu và vô số người phàm trong cả thành Hoa Thiên đều nơm nớp lo sợ, phần lớn bọn họ còn không dám ngẩng đầu lên.

Trong thành Hoa Thiên, các võ giả Sinh Tử Cảnh và Thần Hải Cảnh đang ở trong góc lặng lẽ theo dõi trận chiến trên không.

“Thành chủ của thành Hoa Thiên mà lại tự mình ra tay…”

“Đối thủ của ông ta là thằng nhóc mới bước vào Thần Hải Cảnh kia ư?”

“Đừng coi thường người thanh niên kia. Người này có thể đánh bại được sáu võ giả Thần Hải Cảnh hậu kỳ chỉ trong nháy mắt, chắc không phải là thiên tài nòng cốt được thánh địa lớn nào đó bồi dưỡng ra đấy chứ?”

Trong tay võ giả áo đỏ xuất hiện một luồng khí huyết không ngừng dao động. Luồng khí huyết đó liên tục xoay vòng, dần dần tạo thành một thanh trường thương màu máu!

Võ giả áo đỏ vung trường thương kia chỉ về phía La Chinh: “Ngươi sẽ sớm biết cái giá phải trả là gì!”

Giờ phút này, vẻ mặt của La Chinh cũng trở nên nghiêm túc, hắn không nói thêm gì nữa. Đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với cường giả Thần Cực Cảnh. Lôi Phong U Thần Kiếm vừa vung lên, một tia sấm sét và một lưỡi đao gió đan xen xuất hiện. Mà từng U Thần Ảnh cũng vây lấy võ giả áo đỏ từ các hướng khác nhau.

“Được lắm!”

Võ giả áo đỏ đột nhiên quát lên một tiếng, trong nháy mắt, trường thương màu máu đã đâm ra vài thương, gần như mỗi một thương đều bắn trúng U Thần Ảnh của La Chinh, đâm vỡ tất cả U Thần Ảnh!

Không chỉ có thế, sau khi phá từng U Thần Ảnh của La Chinh, trường thương của ông ta giống như Thương Long* nhô lên khỏi mặt biển, đâm thẳng về phía La Chinh.

* Thương Long: Dùng để ví với những hung thần, những người cực kỳ hung ác.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.