Bách Luyện Thành Thần

Chương 1095



La Chinh cưỡi trên một con ngựa Thiên Loan để di chuyển.

Con ngựa này là thần thú dùng để đi đường. Cho dù ở Thượng Giới, nó cũng thuộc hàng hiếm có. Hắn có được là nhờ Vân Lạc tặng cho.

Sau khi La Chinh đi rồi, Vân Lạc mới quay người trở về đại điện của mình.

Trên một bậc thang ở nơi sâu bên trong đại điện có khắc một thần văn phức tạp, khó hiểu. Sau khi Vân Lạc bước lên bậc thang, nàng liền kích hoạt thần văn, một bóng người màu đen dần dần hiện ra.

“Cha!” Vân Lạc gọi một tiếng.

Cha của Vân Lạc là một trong ba đại Thiên Tôn cai quản liên minh, Vân Hồ Thiên Tôn.

Cảnh giới Thiên Tôn là tồn tại chí cao vô thượng trong vũ trụ. Nếu không có chuyện gì quan trọng, cho dù là Vân Lạc thì cũng không được tùy tiện quấy rầy cha của mình.

Thái độ của Vân Hồ Thiên Tôn rất lạnh nhạt, dù người đối diện là con gái mình thì giọng nói của ông vẫn không hề có chút tình cảm nào: “Tên nhóc kia... đi rồi?”

Vân Lạc gật đầu.

“Con đã tính ra được đại cục kinh thiên, cha sẽ dốc toàn lực giúp con. Nhưng dưới vòm trời này, không có gì là bí mật. Con đã có thể nghĩ đến thì bọn họ cũng có thể.” Vân Hồ Thiên Tôn nói.

Vân Lạc mỉm cười: “Đương nhiên con biết rõ điều này. Mặc dù kẻ biết về người không có số mệnh không nhiều, nhưng cũng có không ít. Có điều, có nghĩ đến thì đã sao? Mệnh của người không có số mệnh không thể đoán trước, cũng chẳng thể suy tính được. Đây là một con đường mà bất cứ ai cũng không tính ra. Con chỉ cẩn thận ở phía sau đẩy La Chinh một cái. Chuyện ngày sau, ai có thể nói trước được?”

“Con nói không sai. Từ trước đến nay, khó khăn nhất của người bày thế cục chính là thoát khỏi khuôn mẫu này. Tâm cơ của Vân Lạc con không tính là lợi hại, nhưng lần này xem ra không tệ.” Vân Hồ Thiên Tôn từ tốn nói.

“Cảm ơn cha đã khen.” Vân Lạc mỉm cười đáp lại.

“Nhưng con nhất định phải chú ý, số mệnh nghịch thiên của La Chinh rất hiếm thấy, song thứ mà hắn gánh vác cũng không ít. Ví dụ như việc hắn muốn giúp Sát Lục Vương của Yêu Dạ tộc đoạt lại ngôi vương cũng là một chuyện cực kỳ khó khăn. Nếu cứ vậy mà chết thì thật đáng tiếc...”

“Vâng, con đã hiểu.”

Cha nàng lúc nào cũng nói ít lời. Cường giả Thiên Tôn thường ở trong giai đoạn chặt đứt tình cảm, ý muốn lĩnh ngộ được một chút thần tính dưới con mắt của Thiên Đạo.

Cũng vì nguyên nhân này mà từ lúc Vân Lạc được sinh ra đến nay, cha nàng dường như không có tình cảm gì với nàng. Hôm nay cha vẫn lãnh đạm như trước, nhưng có thể nói với nàng nhiều lời như vậy, thậm chí còn có sự quan tâm, Vân Lạc đã cảm thấy vui vô cùng.

Sau khi nàng báo cáo tin tức về La Chinh cho cha biết, Vân Hồ Thiên Tôn dường như rất chú ý. Ông cảm thấy có hứng thú với La Chinh. Đây là lần đầu tiên nàng được cha khen kể từ lúc bước chân vào võ đạo đến nay...

Cưỡi một con thần thú xuyên qua con đường Đại Giới là một việc rất đáng kiêu hãnh.

Trong con đường Đại Giới rộng lớn đang có rất nhiều võ giả qua lại. Mỗi lần bọn họ nhìn thấy La Chinh cưỡi ngựa Thiên Loan thì đều hâm mộ ra mặt, đồng thời cũng âm thầm phỏng đoán thân phận của La Chinh.

Võ giả có tư cách cưỡi ngựa Thiên Loan, tuyệt đối không phải người bình thường.

Trên con đường này, La Chinh đã lên được kế hoạch ban đầu cho bước tiếp theo của mình.

Muốn trợ giúp Huân đoạt lại ngôi vương, với thực lực của La Chinh bây giờ thì tuyệt không phải là chuyện một mình hắn có thể làm được.

Huân cũng không phải bị cô lập bên trong Thượng Giới. Giống như vị Thần Tiễn Thiên Tôn kia, cho đến tận bây giờ, người đó vẫn luôn kiên định đứng sau lưng nàng. Ngoài Thần Tiễn Thiên Tôn ra, còn có một số thuộc hạ cũ đang chờ Vương của bọn họ là nàng trở về.

Ngoài ra, Huân còn có rất nhiều tài nguyên được cất giấu. Mục đích của Huân bây giờ chính là muốn lợi dụng chỗ tài nguyên này để giúp La Chinh nhanh chóng tăng thực lực.

Sau khi đạt đến Thần Hải Cảnh, tu vi của La Chinh tăng lên rất chậm, tài nguyên tiêu hao nhiều gấp trăm nghìn lần so với trước đây.

Đây không phải là vấn đề thiên phú.

Trong quan niệm ở thế giới võ giả, dưới Thần Hải Cảnh chỉ là bồi dưỡng nền móng, mà nền móng thì lại không thích hợp dùng tài nguyên, đan dược để thúc đẩy. Nếu không, sẽ khiến cho nền móng bất ổn.

Cho nên, dù là La Chinh hay là thiên tài siêu cấp nào khác thì cũng đều dựa vào thiên phú của mình mà đột phá tu vi, chứ không dùng tài nguyên đắp lên.

Nhưng sau khi đạt đến Thần Hải Cảnh, tốc độ tăng tu vi của võ giả lại liên quan đến thế giới trong cơ thể.

Đầu tiên là mở ra biển chân nguyên, sau đó khuếch trương thế giới bên trong cơ thể, dẫn sấm sét vào đó, rồi xây dựng nên một tiểu thế giới bên trong biển chân nguyên...

Những bước này cũng không phải chỉ cần thiên phú là có thể giải quyết.



Thật ra, điểm này đã bắt đầu thể hiện từ thời kỳ cuối của Sinh Tử Cảnh. Ví dụ như, nếu võ giả không có Thập Phương Dẫn Kiếp Đan, thì gần như không có khả năng dẫn được tiểu Thiên Kiếp thứ mười tới. Cho nên, đan dược có cấp bậc như vậy, được xem là đan dược rất trân quý trong rất nhiều thánh địa,. Thế nên cho dù là võ giả của mười ba thiên cung thì cũng chỉ có thể dựa vào thực lực của mình mà tranh thủ giành lấy trong truyền thừa Tân Hỏa.

Một thế giới so đấu với nhau bằng tài nguyên, đối với võ giả mà nói lại càng tàn khốc. Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao võ giả phi thăng rất khó có được thành tựu lớn. Bởi vì thiên phú rất quan trọng, nhưng tài nguyên còn quan trọng hơn. Năm đó, khi Huyễn Hải Thiên Tôn dùng thân phận võ giả phi thăng để giành được vị trí Thiên Tôn, ông đã được xem là kỳ tích trong đám võ giả phi thăng rồi.

Huân biết khá rõ một số bí mật trong Âm La giới, thậm chí có thể nói, lai lịch của bí bảo trong Âm La giới có liên quan rất lớn với Huân. Cho nên, Huân mới lên tiếng bảo La Chinh đồng ý khi hắn còn đang do dự và cảnh giác. Bí bảo này chính là tài nguyên đầu tiên mà nàng dành cho La Chinh.

Nếu chỉ dùng tốc độ của mình mà phi hành, sợ rằng La Chinh sẽ phải tốn mấy chục năm, hay thậm chí còn lâu hơn để di chuyển giữa các Đại Giới,.

Nhưng ngựa Thiên Loan vốn là kỳ vật trong thiên hạ. Dưới tốc độ lao vùn vụt của nó, chỉ một tháng hắn đã đến biên giới các Đại Giới của liên minh.

“Tử Ý giới...”

“Hạo Nhiên giới...”

“Tinh Vũ giới...”

“Thông Linh giới...”

Vượt qua Thông Linh giới chính là Âm La giới.

Không ngờ hắn xuyên qua nhiều Đại Giới trong Thượng Giới như vậy, cuối cùng lại quay về Thông Linh giới.

Nên biết rằng, có rất nhiều võ giả trong vũ trụ này, thậm chí là võ giả Thần Hải Cảnh, cả đời cũng không có tư cách xuyên qua một Đại Giới. Nhưng La Chinh lại xuyên qua hơn một nghìn Đại Giới, sau đó lại quay trở về.

Điều này hắn cần phải cảm ơn Vân Lạc.

Cái khó của võ giả khi đi vào lối đi giữa các giới chính là thời gian và tiền bạc. Việc vượt qua một Đại Giới có thể tiêu hao hết tích lũy cả đời của một võ giả, mà cũng phải tốn đến mấy chục năm. Đối với võ giả, tiêu phí thế này căn bản không cách nào tiếp nhận được.

La Chinh có được Lăng Yên Ngọc Lệnh và ngựa Thiên Loan, tất nhiên là đi đường thông thuận.

Về phần Ngải Hổ, hắn đã hứa nửa năm sau sẽ gặp nhau ở Âm La giới. Tất nhiên hắn sẽ có cách để chạy đến Âm La giới trong nửa năm.

La Chinh cũng không định dừng lại Thông Linh giới. Nơi này chẳng qua chỉ là nơi hắn phi thăng đến mà thôi.

Nhưng khi hắn đang phi hành trong lối đi giữa các giới, bên tai hắn đột nhiên vang lên một giọng nói: “La Chinh, ngươi ở đâu? Có thể giúp ta được không?” 

Nghe xong, La Chinh sững sờ, vì đó là giọng của Mộ Minh Tuyết.

Trước khi rời khỏi mạch khoáng, Mộ Minh Tuyết và La Chinh đã để lại phù truyền âm cho nhau.

Về sau ngẫm lại, đây đúng là một chuyện buồn cười.

Vũ trụ quá lớn, chỉ một Đại Giới thôi cũng rộng tưởng tượng của bọn họ rồi. Khoảng cách lớn nhất phù truyền âm Hạ Giới có thể đạt được là hai, ba vạn dặm. Còn chất lượng của phù truyền âm mà Mộ Minh Tuyết trao đổi lại cao hơn một chút, có thể đạt đến khoảng cách sáu vạn dặm.

Sáu vạn dặm có thể bao trùm cả một đại lục trong Đại Thế Giới, thậm chí có thể truyền âm giữa hai đại lục với nhau.

Nhưng ở Thượng Giới, khoảng cách này chỉ được xem là trò cười. Khi La Chinh ở tháp kết giới Nhất Niệm trong truyền thừa Tân Hỏa, gió lốc quy tắc cũng kéo dài đến hơn ba vạn dặm.

Phù truyền âm vang lên bên tai, điều này nói rõ nơi Mộ Minh Tuyết đang ở cách La Chinh trong phạm vi sáu vạn dặm. Đối với Đại Giới mà nói, khoảng cách này chẳng khác nào đi từ nhà ra chợ.

Hắn và Mộ Minh Tuyết cũng không quen thân lắm. Lúc trước, để rời khỏi mạch khoáng, quan hệ giữa hai người cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Nhờ có La Chinh, nàng mới có thể rời khỏi mạch khoáng sớm một chút. Chuyện xảy ra sau đó đã chứng minh, cho dù La Chinh không đào quặng thì cũng tự có người đến đưa hắn đi.

Mộ Minh Tuyết đốt phù truyền âm, hình như nàng ta đang gặp phiền phức?

Cũng không biết nàng ta đốt phù truyền âm lúc nào. Có lẽ đã qua mấy tháng rồi, nhưng phù truyền âm vẫn quanh quẩn chỗ này mà thôi.

Lúc đó, nàng có nói cho hắn biết nàng có một thúc thúc giữ chức Thành chủ một thành ở thánh địa Linh Vũ. Hắn cho rằng, nàng sẽ có cuộc sống khá hơn so với võ giả phi thăng một chút.

Vẻ mặt La Chinh hơi do dự, nhưng vẫn vỗ nhẹ cổ ngựa Thiên Loan. Dựa theo phương pháp mà Vân Lạc đã dạy, hắn cho ngựa Thiên Loan ngừng lại, sau đó đổi hướng rời khỏi con đường Đại Giới.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.