Bách Luyện Thành Thần

Chương 1089



Chuyện độ kiếp liên tục vốn rất hiếm thấy.

Ngay cả La Chinh cũng không ngờ, lần này hắn lại có thể dẫn được năm lần tiểu Thiên Kiếp...

Cũng may, thân thể của hắn bây giờ đã mạnh hơn, cộng thêm số mệnh mạnh đến mức không thể tưởng tượng được. Thế nên hắn hoàn toàn có thể ứng phó một cách dễ dàng.

Sau khi được từng vòng Thiên Kiếp mài giũa, tu vi của La Chinh cũng nhanh chóng tăng lên.

Bây giờ, La Chinh đã được xem là võ giả Sinh Tử Cảnh thập trọng.

Nghiêm túc mà nói, Sinh Tử Cảnh không có cấp bậc này. Bởi vì bắt đầu từ Sinh Tử Cảnh lục trọng, chân nguyên đã không ngừng hóa lỏng, mà hóa lỏng càng muộn thì sẽ mở ra biển chân nguyên càng hoàn mỹ hơn.

Sau Sinh Tử Cảnh thập trọng, chân nguyên càng hóa lỏng nhanh hơn, hình thành biển chân nguyên hoàn mỹ, tương đương với võ giả Thần Hải Cảnh.

Nhưng tình huống của La Chinh bây giờ hơi đặc biệt.

Lúc này đan điền của đám người Ngải An Tâm, Tiết Mộc Dương đã tự hóa thành biển chân nguyên rồi.

Còn La Chinh, sau khi đạt đến Sinh Tử Cảnh thập trọng, hắn cũng muốn dò xét xem đan điền của mình thế nào, xem khí hỗn độn có biến thành biển hỗn độn hay không.

Bên trong bí thuật Hỗn Độn, sư phụ của hắn đã từng suy đoán rằng khí hỗn độn chính là thứ cấu thành bản chất của vũ trụ. Theo đạo lý này, hẳn nó có thể biến thành biển hỗn độn. Hơn nữa, khác với biển chân nguyên do chân nguyên tạo ra, biển hỗn độn do khí hỗn độn tạo ra chính là một thế giới thực sự.

Võ giả ở Thần Hải Cảnh sáng tạo ra biển chân nguyên, đến Thần Cực Cảnh thì có thể dần tạo ra một thế giới bên trong cơ thể. Từ đó nuôi dưỡng đủ loại sinh linh, thậm chí còn có thể tạo ra một quốc gia, một xã hội có nền văn minh hoàn toàn mới.

Nhưng thế giới này có một quy luật thép khác với thế giới thực sự. Đó là, bất cứ một sinh linh nào được nuôi dưỡng ở thế giới trong cơ thể thì không được rời khỏi thế giới ấy. Chỉ cần rời đi thì ngay trong khoảnh khắc ấy, chúng sẽ bị quy tắc vũ trụ áp chế, bị biến trở lại thành chân nguyên.

Quy luật thép này chính là luật nhân quả mạnh nhất của vũ trụ. Cho đến bây giờ, chưa ai có thể phá vỡ được quy tắc này.

Trong Đại Giới lưu truyền rất nhiều truyền thuyết và các câu chuyện. Trong đó có câu chuyện kể về một vị Thiên Tôn yêu một cô gái được nuôi dưỡng ở thế giới bên trong cơ thể.

Vị Thiên Tôn này đã nghĩ trăm phương nghìn kế để đưa cô gái kia rời khỏi thế giới trong cơ thể, tốn mất mấy chục nghìn năm, không ngừng chu du đến nhiều nơi trong vũ trụ để tìm cách giải quyết. Về sau, vị Thiên Tôn đó đã tìm được một phương pháp.

Ông ta đã bỏ ra một cái giá rất lớn chỉ để cho cô gái đó sống sót được một ngày ở thế giới bên ngoài, nhưng chỉ một ngày mà thôi.

Sau một ngày đó, do sự ảnh hưởng của luật nhân quả nên cô gái đã hóa thành một luồng chân nguyên, tiêu tán giữa trời đất, không thể tồn tại được nữa.

Đây cũng được xem là một bi kịch được lưu truyền rộng rãi trên Thượng Giới, đặc biệt là Nhân tộc. Rất nhiều võ giả đều đã hiểu rằng, ngay cả Thiên Tôn cũng không thể chống lại quy tắc này, nên tất nhiên võ giả bình thường lại càng không.

Nhưng cũng trong bí thuật Hỗn Độn, căn cứ theo suy đoán của sư phụ thì thế giới mà khí hỗn độn tạo ra hoàn toàn chẳng khác gì sinh linh và vật chất trong vũ trụ.

Nói cách khác, nếu La Chinh mở ra được biển hỗn độn rồi bồi dưỡng ra các loại sinh linh và vật chất thì hắn có thể mang những thứ đó ra khỏi thế giới trong cơ thể của mình.

Nguyên nhân rất đơn giản, tất cả các sinh linh và vật chất trong vũ trụ đều do hỗn độn hóa thành. Thế nên sinh linh sinh ra trong biển hỗn độn của La Chinh tất nhiên sẽ không khác gì sinh linh trong vũ trụ, sẽ không chịu ảnh hưởng của luật nhân quả.

Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của sư phụ mà thôi. Dù sao thì đến giờ vẫn chưa có ai từng tu luyện bí thuật Hỗn Độn. Mặc dù sư phụ đã vượt lên trên Thiên Đạo, nhưng thứ mà người suy đoán cũng khó tránh khỏi sai sót.

Sau khi thông qua được Thiên Kiếp thứ mười, La Chinh tiến hành quan sát động tĩnh của thế giới bên trong cơ thể. Hắn phát hiện khí hỗn độn càng lúc càng đặc sệt, nhưng lại không có dấu hiệu hóa lỏng.

Lần trước, khi La Chinh bước vào Sinh Tử Cảnh, chân nguyên đã bắt đầu hóa lỏng. Không ngờ khi hắn bước vào Thần Hải Cảnh, khí hỗn độn lại không hề hóa lỏng.

Đáng tiếc, trong vũ trụ này cũng chỉ có một mình La Chinh tu luyện bí thuật Hỗn Độn. Vấn đề mà hắn gặp phải không ai có thể giải đáp được. Cho dù là sư phụ hắn, người đã sáng tạo ra bí thuật Hỗn Độn thì cũng không thể cho hắn một câu trả lời chuẩn xác. Trước mắt, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó mà thôi.

Sau khi La Chinh độ kiếp, truyền thừa Tân Hỏa coi như kết thúc.

Ông lão áo vải phất tay, thu hồi lại phong ấn bao phủ xung quanh.

Trong nháy mắt ông lão áo vải thu hồi phong ấn, mọi người chợt phát hiện dường như khung cảnh xung quanh có gì đó thay đổi...

Ngải An Tâm ngẩng đầu lên, đánh giá bầu trời một chút, sau đó nói: “Nhiều mây thật!”



Trên đỉnh đầu của mọi người được bao phủ bởi một tầng mây trắng.

“Chuyện gì xảy ra thế?”

“Tranh Hải giới quanh năm không hề có mưa, tại sao lại có mây mù xuất hiện?”

“Đám mây mù này hình như có gì đó bất thường...”

Có người nhanh chóng phát hiện điểm kỳ lạ. Trong đám mây mù này mơ hồ có từng đường kiếm không ngừng sinh ra.

Giới chủ Lạc Nhật nhìn chằm chằm đám mây mù, ánh mắt bỗng nhiên ngưng lại, bước ra một bước, sau đó liền biến mất ngay tại chỗ.

Ngoại trừ Giới chủ Lạc Nhật, nhóm Cung chủ khác dường như nhớ đến điều gì đó, nên tất cả đều vội vàng biến mất.

Giây tiếp theo, Giới chủ Lạc Nhật đã đến trước mặt tảng đá to lớn ở phía trước đảo Trường Tô.

Ở đằng trước, có hai vị võ giả Thần Cực Cảnh quần áo tả tơi đang ngơ ngác nhìn chằm chằm mây mù trên bầu trời, ánh mắt lóe lên niềm vui khó tả, đồng thời không ngừng cảm ngộ điều gì đó từ đám mây mù.

Một đám mây mù bao trùm toàn bộ đảo Trường Tô.

Trong lúc mây mù lượn lờ không ngừng, trong tầng mây lại xuất hiện từng bóng người mờ ảo. Tất cả các bóng người đó chỉ làm một động tác đơn giản, là một chiêu đâm thẳng.

Nhưng trong một chiêu này lại ẩn chứa uy thế vô cùng lớn, khiến cho người ta có cảm thấy quỷ dị khó lường.

“Dịch Thần Nhất Kiếm... Đó chính là một kiếm mà Dịch Kiếm Thiên Tôn đã hao phí tinh lực cả đời mới lĩnh ngộ ra được. Mà cũng chỉ có một kiếm ấy mới có thể làm thần bị thương...”

“Đáng tiếc ta không phải người tu kiếm...”

“Nhưng đây là cơ hội mà cả chục nghìn năm cũng khó có được, tất nhiên không thể bỏ qua. Tuy ta không thể cảm ngộ được kiếm ý bên trong, nhưng lại có thể hóa ý cảnh này thành của mình, dung nhập vào trong thương của ta.”

Giới chủ Lạc Nhật lẩm bẩm. Nghĩ như vậy, ông và hai vị võ giả Thần Cực Cảnh đều ngồi xếp bằng, nổi bồng bềnh giữa không trung, ngước đầu nhìn đám mây dày đặc, lĩnh ngộ ý nghĩa bên trong nó.

Giới chủ Lạc Nhật không bỏ qua cơ hội, nên tất nhiên những người khác cũng vậy.

Từng vị Cung chủ, thậm chí bản thân Vân Lạc và cả ông lão áo vải, tất cả đều bắt đầu lĩnh ngộ ý nghĩa trong tầng mây.

Về phần đám người La Chinh, mặc dù bọn họ không thể thuấn di trong nháy mắt như Cung chủ, Giới chủ nhưng tốc độ của bọn họ cũng không chậm. Sau khi chạy đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, làm sao bọn họ lại không hiểu.

Nhất định là đã có người chạm được đến điều bí ẩn còn sót lại của Dịch Kiếm Thiên Tôn.

Lúc này, chẳng ai quan tâm xem rốt cuộc là ai, rốt cuộc là làm thế nào để chạm đến điều bí ẩn này. Đối mặt với cơ duyên lớn đến như thế, bất cứ ai cũng không thể bỏ qua. Tất cả đều ngửa đầu, bắt đầu lĩnh ngộ kiếm ý ẩn chứa trong từng bóng người trên tầng mây. Về phần có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu phần trăm kiếm ý thì còn phải xem vận may của từng người.

Sau khi La Chinh nhìn thấy bóng người kia, miệng hắn há to, ánh mắt sững sờ.

Một kiếm này, thật ra nó rất giống với “Vô Thức” mà hắn đã lĩnh ngộ được.

Tuy nhiên, bản chất của chúng lại có sự khác biệt rất lớn.

Cùng là một chiêu kiếm, cùng là con đường dẫn đến đại đạo chí giản, nhưng chiêu thức kiếm của Dịch Kiếm Thiên Tôn lại hung hiểm hơn Vô Thức của La Chinh nhiều.

Vô Thức của La Chinh không có hình thái, cho nên mới không có cách nào phá giải. Còn một kiếm của Dịch Kiếm Thiên Tôn lại là vì rất có hình thái, nên càng không cách nào phá giải.

Cũng là một con đường, nhưng khác phương pháp sẽ cho ra kết quả hoàn toàn khác biệt.

Không thể không nói, Dịch Kiếm Thiên Tôn cao hơn một bậc. Người đã lấy chữ “Kiếm” làm danh hiệu của mình này, có thể nói là nhân vật cấp tổ sư gia trong việc lĩnh ngộ kiếm chiêu.

Nhưng điều này cũng nói rõ, không phải những gì La Chinh đã lĩnh ngộ không dùng được. Ngược lại, bởi vì hắn đã lĩnh ngộ được Vô Thức, nên hắn lại càng hiểu rõ điểm tuyệt diệu trong những chiêu thức kiếm này của Dịch Kiếm Thiên Tôn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.