“Hôm nay cô sẽ công bố vị trí lớp trưởng lớp chúng ta sẽ do bạn Trác Nhất Phong đảm nhiệm nhé!”
Ánh mắt cả lớp đổ dồn về phía cậu nhóc cuối lớp. Tiếng xì xào bàn tán xung quanh.
“Sơn Anh, thằng nhát gan đó vậy mà lại được làm lớp trưởng. Tao không tin học lực chúng ta lại không bằng nó” Tô Nghị khuôn mặt hậm hực, bất mãn với kết quả cô giáo đưa ra.
Sơn Anh chau đôi lông mày “Hừ, tao thật muốn biết nếu chúng ta không lấy bài tập của Hựu Thuyết thì hai đứa nó ai sẽ có số điểm cao hơn”
“Hựu Thuyết, nếu không phải bài tập cậu bị đánh cắp thì khả năng cao vị trí này là của cậu rồi” Trác Nhất Phong nhìn thấy sự u buồn trong đôi mắt Hựu Thuyết, thật tâm muốn an ủi cậu ấy một chút.
Ngay cả vị trí lớp phó cũng thuộc về Tô Nghị, cậu biết làm sao ăn nói với bố đây. Bố không hề quan tâm đến chuyện bài tập của cậu bị mất không nộp được. Bố chỉ quan tâm đến việc cậu có giành được vị trí lớp trưởng hay không thôi.
Hựu Thuyết nhìn nét mặt lạnh băng của bố, ngập ngừng không dám mở cửa bước lên xe.
“Con còn không mau lên”
Trong lòng Hựu Thuyết nỗi sợ hãi đang bao trùm, cậu ngồi yên không dám cử động.
“Hựu Thuyết, kết quả thế nào?”
Cậu biết bố đang hỏi về điều gì, cậu im lặng không đáp, bởi vì cũng chẳng biết nói với bố như thế nào. Những ngón tay bấu chặt vào nhau kiềm nén sự sợ sệt trong lòng.
"Bố đã nghe Thanh Hà nói hết rồi. Con thân thiết với tên nhóc kia, kết quả để nó phổng tay trên giành mất vị trí lớp trưởng như vậy sao?’’
Thanh Hà là chị họ của Hựu Thuyết, học lớp 8, có thể xem như gián điệp bố cậu nhờ vả theo dõi cậu trong trường.
"Bố, bố nghe con nói đã’’
“Nói…Con còn muốn nói gì? Nói IQ con không bằng tên nhóc nghèo đó sao? Hay con muốn nhường vị trí cho nó đó”
“…” Hựu Thuyết sợ đến mức lời muốn nói bị ứ động lại bên trong không thể thốt ra được. Nước mắt rươm rướm rơi khỏi khóe mi.
“Còn khóc? Hừm. Ngươi làm Tạ Huấn này mất mặt biết nhường nào. Ta cấm ngươi không được chơi với thằng nhóc khố rách áo ôm đó nữa. Nghe rõ chưa?”
Hựu Thuyết vẫn thút thít không trả lời.
Tạ Huấn phát tiết hét lớn ''Nghe rõ chưa?"
“Vânggg” giọng nghẹn ngào run rẫy.
Những ngày sau đó Tạ Huấn nghe Thanh Hà nói Hựu Thuyết vẫn lén lút duy trì mối quan hệ thân thiết với ‘thằng nhóc nghèo’.
Đứa con trai này của ông đúng là kẻ không có tiền đồ gì hết.
“Cô, em bị mất tiền rồi ạ” Hựu Thuyết hoang mang cầm balo lên đổ hết tập sách xuống bàn.
Cô giáo giao cho Hựu Thuyết vị trí thủ quỹ, số tiền bị mất này chính là tiền quỹ của cả lớp.
“Hựu Thuyết, em tìm kĩ lại xem. Có khi nào hôm nay em không mang theo tiền không?” Cô giáo ôn tồn bảo.
“Không, em chắc chắn có mang, đó là tiền quỹ của lớp chúng ta”
‘‘Em đề nghị xét balo từng người’’ Tô Nghị lên tiếng.
Cô giáo cũng cho rằng chủ ý này là đúng “Tất cả bỏ balo lên bàn, cô sẽ kiểm tra từng người”
Kết quả số tiền đó lại nằm trong balo của Trác Nhất Phong. Cậu cũng không hiểu vì sao nó lại nằm trong balo của cậu nữa.
“Em thật sự không lấy nó, em không biết sao lại ở trong balo của em…” Tiểu Phong khăng khăng bản thân không lấy tiền của Hựu Thuyết. Nhưng giờ mọi bằng chứng đều chỉa mũi dùi vào cậu, khó lòng giải thích nỗi oan của bản thân.
Ánh mắt oan ức nhìn Hựu Thuyết, nhưng đổi lại ánh mắt Hựu Thuyết tràn ngập ngờ vực đối với cậu.
Cô giáo thở dài “Cô cũng không tin Nhất Phong làm ra chuyện này”
“Gia đình Nhất Phong nghèo, thấy Hựu Thuyết gia đình giàu có, nảy sinh lòng tham cũng không có gì lạ” Giờ phút này Sơn Anh còn góp phần thêm dầu vào lửa.
Những bạn học khác cũng cho điều Sơn Anh nói hợp lý. Họ đều thấy hàng ngày Nhất Phong đi học không một ai đưa đón.
“Cô à, một bạn có bản tính xấu như vậy không thể làm lớp trưởng được”
“Đúng”
"Đúng đấy cô’’
“Nhất Phong, cô xin lỗi. Nhưng cô phải tước bỏ vị trí lớp trưởng của em”
Nước sông Hoàng Hà giờ phút này cũng không gột rửa sạch nỗi oan ức của Trác Nhất Phong.
Tan lớp, Nhất Phong cố gắng đuổi theo Hựu Thuyết. Hựu Thuyết chuẩn bị bước lên xe, nghe tiếng gọi quay người lại phía sau.
“Hựu Thuyết”
“Mọi người đều có thể không tin tớ. Nhưng cậu có thể tin tớ không?” Nhất Phong nắm lấy bàn tay của Hựu Thuyết, ánh mắt tha thiết mong chờ câu trả lời của Hựu Thuyết.
“Tiểu Phong, tớ cũng không tin cậu làm chuyện này”
“Con còn tin nó?”
Ánh mắt Nhất Phong dao động từ người Hựu Thuyết theo giọng người đàn ông ngồi trong xe.
“Một đứa nghèo hèn nhìn thấy tiền mắt tất nhiên sẽ sáng rỡ ra, tay chân cũng không thể nào yên phận được rồi” Tạ Huấn dùng ánh mắt rẻ mạt nhìn Trác Nhất Phong.
Hựu Thuyết ngầm hiểu Thanh Hà đã mách cho bố nghe mọi chuyện.
“Cháu không nghèo, cháu không làm loại chuyện này” Trác Nhất Phong phẫn nộ vì những lời lẽ khinh thường của Tạ Huấn.
“Tớ phải về rồi” Hựu Thuyết gạt tay Tiểu Phong xuống khỏi tay mình, cứ thế bước lên xe.
Nhất Phong vô cùng buồn bả, đi đến đoạn đường vắng không có ai qua lại, chỉ có một chiếc xe màu đen đậu ở đó.
Người đàn ông ở trên xe nhìn qua gương chiếu hậu thấy cậu bé đi đến lập tức xuống xe, đỡ lấy balo trong tay cậu “Cậu chủ, hôm nay đi học có mệt không?”
Trác Nhất Phong ôm chầm lấy người đàn ông mà khóc nức nở, cảm xúc kiềm nén nãy giờ của cậu tuôn trào ra “Chú Lưu, sao cháu cứ phải giấu mọi người về gia thế của mình ạ?”
Thấy cậu chủ đột nhiên khóc lớn, Lưu Tu Kiệt bối rối không hiểu chuyện gì đã xảy ra với cậu. Ôm chặt cậu vào lòng xoa đầu an ủi “Cậu chủ, điều này sẽ an toàn cho quá trình trưởng thành của cậu chủ”
“Nhưng mọi người đều coi thường cháu là kẻ nghèo. Họ không thích cháu”
“Cậu chủ đừng khóc nữa. Những người nhìn nhận vật chất bên ngoài đều không tốt. Rồi sẽ có người không vì cậu là ai mà thật lòng đối đãi tốt với cậu”
Ba của Trác Nhất Phong sở dĩ để cậu chịu thiệt thòi ấm ức như vậy bởi vì hiện giờ thương trường cũng như chiến trường. Ông không muốn để người khác biết về thân phận của Tiểu Phong.
Ông cũng mong con trai có thể dựa vào năng lực của mình mà học tập, kết bạn vui vẻ như bao đứa trẻ khác. Ông không muốn Tiểu Phong ỷ lại vào gia thế, tương lai trở thành một người dùng đồng tiền giải quyết mọi chuyện.