Truy Tìm Ký Ức

Chương 59: Giấc Mộng Của Tân Giai



Con đường núi buổi sáng sớm ngoằn ngoèo và yên tĩnh, hai bên là hàng cây xanh mướt. Trên đỉnh núi là bầu trời trong vắt.

Hàn Trầm lái xe được một đoạn thì lên tiếng: "Đã đến núi Hạc Minh rồi. Em có chịu nói không?"

Tân Giai ngồi ở ghế sau, từ đầu đến cuối dõi theo gương mặt nghiêng của anh bằng cặp mắt si mê và quyến luyến. Nghe hỏi vậy, cô ta đáp: "Anh cứ đi thêm một đoạn nữa, khi nào nhìn thấy căn nhà màu trắng thì dừng lại."

Hàn Trầm lặng thinh. Từ góc nhìn của Tân Giai, gương mặt anh không chút biểu cảm, đôi mắt đen vẫn cuốn hút như thường lệ. Sống mũi cay cay, cô ta khụt khịt, mỉm cười nói: "Hàn Trầm! Tối nay em lên máy bay về Bắc Kinh rồi. Em đã nhận lời bố mẹ, gả cho con trai của vị quan chức đó. Anh không thích em nên sau này không lo em làm phiền anh nữa."

Hàn Trầm vẫn không lên tiếng. Trong khu rừng phía trước đã thấp thoáng bóng dáng ngôi nhà.

"Nguyện vọng lớn nhất của cuộc đời em là bên anh. Bây giờ, cô ta đã quay về, ước mong của em cũng tan thanh mây khói. Nhưng ít nhất, anh hãy để em nằm mơ một lần." Tân Giai dõi mắt ra ngoài cửa, "Anh hãy ở bên em một ngày, em sẽ kể hết chuyện năm xưa với anh. Anh đừng lo, em không bắt anh làm chuyện có lỗi với cô ta, chỉ là ăn cơm, trò chuyện, giống như hai người bạn bình thường, được không anh?"

Hàn Trầm đã dừng xe trước ngôi nhà. Anh không quay đầu, cũng không chấp nhận lời đề nghị của Tân Giai, mà chỉ cất giọng lạnh lùng: "Nếu em thật sự là một trong những sát thủ, em cho rằng tôi có thể để cho em đi sao?"

Tân Giai cười cười, đẩy cửa xuống xe, đi về phía căn nhà màu trắng.

"Tùy anh thôi. Anh sẽ không tìm thấy gì đâu. Chứng cứ năm đó bị tiêu hủy sạch sẽ rồi."

Hàn Trầm chau mày, dõi theo cô ta. Hôm nay, Tân Giai mặc áo khoác trắng, quần dài màu café, nhìn từ phía sau vẫn là người phụ nữ điềm đạm và duyên dáng. Bây giờ ngẫm lại mới thấy, trong vòng bốn năm qua, anh chưa bây giờ để ý đến cô ta, hay nói cách khác, chưa một lần nhìn thẳng cô ta, cũng chẳng nói chuyện nhiều. So với những người phụ nữ bám lấy anh khác, Tân Giai chẳng có gì khác biệt.

Hàn Trầm xuống xe, Tân Giai móc chìa khóa từ túi xách mang theo người, mở cửa rồi quay đầu nhìn anh. Viền mắt cô ta đỏ hoe, nhưng miệng vẫn nở nụ cười ngọt ngào: "Hàn Trầm, chuyện đầu tiên em muốn nói với anh là, Bạch Cẩm Hi không phải là Bạch Cẩm Hi, tên thật cô ta là Tô Miên. Những chuyện khác anh vào nhà với em, em sẽ từ từ nói cho anh biết." Vừa dứt lời, cô ta liền đi vào trong.

Hàn Trầm sững sờ. Tô Miên. S[1]

[1] Tô Miên phiên âm Tiếng trung là Su Mian.

Anh đưa mắt quan sát ngôi nhà. Nhà vẫn còn mới, chắc vừa xây chưa được bao lâu. Trước nhà là bãi cỏ, đằng sau là vườn hoa, ở đó đặt một chiếc xích đu. Bên cạnh xích đu dựng hai chiếc xe đạp, kiểu nam và kiểu nữ. Cửa sổ mở toang, có thể thấy ban công bên ngoài trồng đầy hoa.

Yên lặng vài giây, Hàn Trầm đi vào nhà, đồng thời đảo mắt một vòng. Bậc cửa đặt một đôi dép nam và một đôi dép nữ. Tân Giai thay đôi dép nữ rồi cúi xuống đặt đôi dép nam đến trước mặt anh. Hàn Trầm không thay giày, mà đi vòng qua cô ta vào trong. Tân Giai ngẩn ngơ nhìn đôi dép trong tay mình rồi đặt về chỗ cũ.

"Tuần nào em cũng đến đây." Cô ta đứng sau lưng anh, nói nhỏ, "Hôm nay, cuối cùng anh cũng chịu đến rồi."

Hàn Trầm đi thẳng vào phòng khách, đột nhiên dừng bước khi nhìn thấy nhiều khung ảnh treo trên tường. Đó đều là hình ảnh chụp chung giữa anh và Tân Giai.

Đầu tiên là ảnh hai người hồi nhỏ. Hàn Trầm từng nhìn thấy mấy tấm ảnh này trong album nhà mình nên không bất ngờ. Ví dụ, tụi trẻ chơi trong sân, cô ta ngoan ngoãn đứng cạnh anh. Ví dụ, ảnh chụp gia đình anh, cô ta cũng đứng một bên, được mẹ anh ôm vào lòng. Tiếp theo là ảnh lúc đã trưởng thành, anh đang nằm trên giường bệnh, chắc là trong thời gian hôn mê. Còn cô ta ngồi bên cạnh, nắm chặt tay anh, ánh mắt si mê.

Liếc xuống bên dưới, Hàn Trầm không khỏi kinh ngạc, bởi tất cả đều là ảnh ghép. Anh và Tân Giai đứng sóng đôi bên bờ sông, vẻ mặt của anh tương đối nghiêm túc, còn cô ta mỉm cười ngọt ngào. Ở trong khách sạn, hai người cùng ngồi trên giường hoặc ở ngoài ban công, anh ôm cô ta từ phía sau... Những tấm ảnh ghép này trông vừa nực cười vừa cứng nhắc, bởi vì hình ảnh của anh hoặc là lấy từ thẻ công tác, hoặc là ảnh đời thường từ thuở niên thiếu. Thậm chí trong tấm ảnh hai người ôm nhau, đầu của anh được ghép vào thân thể người khác.

Không hiểu tại sao, Hàn Trầm cảm thấy có chút buồn nôn, sắc mặt càng lạnh lùng hơn: "Em bày ra trò này làm gì?"

Tân Giai như không nghe thấy, cô ta quay người đi vào bếp, cất giọng dịu dàng: "Em đã nấu đồ ăn từ hôm qua, để trong tủ lạnh, hâm nóng là có thể dùng được, đều là món anh thích. Anh ngồi đây đợi em một lát."

Hàn Trầm vẫn đứng yên, lại quan sát một lượt. Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại ở phòng ngủ. Nơi đó đặt một chiếc giường đôi, bên cạnh là giường trẻ sơ sinh. Trên giường trẻ sơ sinh đặt hai con búp bê to bằng người thật, một trai một gái. Đôi mắt chúng làm bằng đá núi lửa sáng lấp lánh, miệng như đang cười với anh.

Trong đầu Hàn Trầm chợt vang lên câu của Cẩm Hi thường nói: "Tâm lý của người này đã trở nên biến thái rồi."

Trên con đường ngoại thành cách đó mấy chục cây số, xe cảnh sát đang phóng như bay.

"Núi Hạc Minh." Lải Nhải gác máy nói với cô, "Tiểu Triện điều tra ra rồi, xe của lão đại xuất hiện lần cuối ở lối vào núi Hạc Minh."

Cẩm Hi lại gọi cho Hàn Trầm nhưng vẫn không có tín hiệu. Cô nắm chặt điện thoại, dõi ra ngoài cửa sổ bằng ánh mắt sắc lạnh.

Tân Giai! Nếu cô dám gây tổn thương cho Hàn Trầm, tôi nhất định không tha cho cô!

Trong ngôi nhà màu trắng, Hàn Trầm và Tân Giai ngồi đối diện bên bàn ăn. Hàn Trầm im lặng nhìn mấy đĩa thức ăn đủ màu sắc. Tân Giai xới một bát cơm nóng hổi, đặt xuống trước mặt anh.

Cô ta cầm bát đũa của mình, miệng nở nụ cười hạnh phúc. "Anh đã đến đây rồi thì hãy cùng em ăn cơm đi. Đây là yêu cầu thứ hai của em."

Hàn Trầm vắt tay lên thành ghế: "Tôi sẽ không ăn bữa cơm này. Tân Giai, sự nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn."

Tân Giai cười cười, cúi đầu ăn cơm, "Không sao, anh không ăn thì ngồi cạnh em cũng được." Cô ta tiếp tục lên tiếng: "Tô Miên là sinh viên xuất sắc của ngành tâm lý tội phạm khóa 05, đại học Công an quốc gia."

Hàn Trầm chỉ nhìn cô ta chằm chằm chứ không lên tiếng. Tân Giai ăn một chút rồi buông đũa bát, sau đó ném cả đĩa thức ăn vào thùng rác. Cô ta đi rửa tay, quay đầu nói với anh: "Được rồi, em ăn xong rồi. Anh cùng em đi chơi xích đu được không? Đây là chuyện thứ ba em muốn làm cùng với anh."

Hàn Trầm đi theo cô ta ra vườn hoa. Trên giá xích đu mọc dây leo xanh mướt, còn nở mấy bông hoa màu trắng, tạo thành hình ảnh yên bình, đẹp đẽ. Tân Giai ngồi lên xích đu, ngoái đầu nói với anh: "Có thể đẩy giúp em không?"

"Không thể." Hàn Trầm đứng cách cô ta khoảng hai, ba mét, thần sắc lãnh đạm.

Tân Giai đành tự đẩy xích đu, đồng thời cất giọng bình thản: "Anh không làm, em sẽ không nói cho anh biết."

"Đủ rồi!" Hàn Trầm đi đến túm tay Tân Giai, kéo cô ta đứng dậy: "Mau theo tôi về Cục Công an."

Tân Giai bị anh ta lôi ra xe ô tô, bước đi loạng choạng. Cô ta bật cười: "Hàn Trầm và Tô Miên gặp vụ nổ vào 5 năm trước, cùng bị hôn mê một năm mới tỉnh lại, hơn nữa, cùng bị mất trí nhớ. Mong muốn duy nhất của em là anh ở bên em một ngày. Nếu đến Cục Công an, em sẽ ngậm miệng. Hàn Trầm, anh hãy từ bỏ ý định đó đi!"

Hàn Trầm lập tức dừng bước, quay người về phía cô ta. Anh siết chặt cổ tay, khiến Tân Giai đau đến mức chau mày, nhưng nụ cười càng tươi rói.

"Tại sao tôi và cô ấy rơi vào tình cảnh như nhau?" Anh lạnh lùng hỏi.

Tân Giai lắc đầu: "Đây là vấn đề mà chính bọn em cũng không thể lý giải nổi. Có lẽ bởi lúc đó hai người cùng ở nơi phát nổ, cùng bị chấn động và tổn thương như nhau; hoặc là, anh và cô ta cùng được tiêm một loại thuốc tê liệt thần kinh."

Ánh mắt Hàn Trầm vô cùng lặng lẽo, anh hất tay, khiến Tân Giai ngã xuống đất. Sau đó, anh đi tới, cúi đầu nói với cô ta: "Kẻ chủ mưu là ai? Thủ lĩnh của các người là ai?"

Tân Giai đứng dậy, ngẩng đầu nhìn anh. Bộ dạng của Hàn Trầm lúc này rất đáng sợ, nhưng lại khiến cô vừa đau xót, vừa mê đắm. Sắc mặt anh vô cùng băng giá, toàn thân tỏa ra sát khí, dường như không ai có thể tiếp cận.

"Em sẽ vĩnh viễn không tiết lộ đáp án." Cô ta nói, "Trong vụ án năm đó, hai người bị trọng thương, chúng em cũng tan rã. Đó là cuộc chiến đầu mà hai bên cùng bị tổn thất nặng nề, chết rất nhiều người, thất bại không chỉ mình bọn anh."

Tân Giai nói chẳng đâu vào đâu, Hàn Trầm nhìn cô ta chằm chằm. Cô ta phủi bụi trên quần, vuốt lại mái tóc rồi đi đến bên chiếc xe đạp.

"Hãy cùng em làm việc thứ tư." Cô ta ngồi lên xe, "Em dẫn anh đi một chỗ." Ngừng vài giây, cô ta nói tiếp: "Nơi chắc chắn anh muốn đi."

Hàn Trầm theo dõi bóng lưng cô ta, cuối cùng cũng đi tới, ngồi lên chiếc xe đạp còn lại, đồng thời mở miệng: "Tân Giai! Tại sao em gia nhập cùng bọn họ? Tại sao em trở thành kẻ giết người hàng loạt?"

Tân Giai im lặng vài giây mới lên tiếng: "Đúng vậy! Một người phụ nữ như em, gia thế tốt, diện mạo xinh đẹp, cái gì cũng ổn. Trong con mắt người khác, có lẽ em như một viên minh châu luôn tỏa sáng, tại sao lại biến thành người giống bọn họ cơ chứ? Hàn Trầm, thật ra nhiều chuyện không hề giống bề mặt của nó. Nhiều người sống không vui vẻ như biểu hiện bề ngoài của mình. Là họ phát hiện em, cứu rỗi em. Những chuyện này, và cả sự tồn tại của bọn họ, anh không bao giờ có thể hiểu được đâu. Em là thành viên yếu nhất, kém bản lĩnh nhất, chỉ có tác dụng phụ trợ. Thật ra em không phải là sát thủ đạt yêu cầu, nhưng bọn họ vẫn đối xử với em rất tốt. Em bằng lòng ở cùng họ. Đó mới là linh hồn được tự do thật sự."

Buổi trưa, núi trừng tràn ngập nắng ấm, Tân Giai thong thả đạp xe, trên đường đi còn chỉ cho Hàn Trầm xem cây cối và hoa cỏ. Hàn Trầm không nói một lời, đạp theo sau, quan sát nhất cử nhất động của cô ta.

Dần dần, hai người càng ngày càng cách xa ngôi nhà màu trắng, đi sâu vào trong rừng. Trước mặt họ không còn con đường bằng phẳng chỉ có thể đi một cách khó nhọc trên cành lá rụng. Cuối cùng, phía trước xuất hiện một căn nhà gỗ nhỏ. Ngôi nhà có vẻ cũ kỹ, giống như của kiểm lâm. Trên một lối vào cách đó không xa đỗ một chiếc ô tô kiểm lâm, có lẽ đi đường núi từ đầu bên kia tới.

Tân Giai dựng xe đạp bên cạnh một thân cây lớn, ngẩng đầu cười với Hàn Trầm: "Đây là ngôi nhà bỏ hoang, sẽ không có ai đến đây. Cảm ơn anh Hàn Trầm. Chắc anh không còn nhớ, lần chúng ta đạp xe trước đó là năm 12 tuổi. Mẹ anh bảo anh đi cùng em, anh không mấy tình nguyện, nửa đường biến mất. Lần này, cuối cùng chúng ta cũng đến đích. Mỗi chuyện anh làm cùng em hôm nay đều có ý nghĩa rất lớn với em. Dù sau này trở thành vợ người khác, em cũng sẽ ghi nhớ suốt đời."

Vẻ mặt cô ta rất ôn hòa, giống như thật sự mãn nguyện. Hàn Trầm đứng bên cạnh quan sát Tân Giai, ánh mắt không còn lạnh lẽo như trước, mà trở nên trầm tĩnh khó đoán.

"Em còn muốn làm gì nữa?" Anh cất giọng lãnh đạm.

Tân Giai cuộn chặt hai bạn tay, buông thõng bên người, gương mặt hơi ửng hồng: "Hàn Trầm! Em hy vọng anh làm nốt chuyện cuối cùng, hãy ôm em đi!" Cô ta rút ra một chìa khóa từ trong túi xách: "Đây là chìa khóa của ngôi nhà kia, bên trong có tài liệu về vụ án năm xưa. Em không thể tiết lộ với anh, họ là ai, nhưng có thể để anh tìm hiểu đại khái về vụ án."

Hàn Trầm đưa mắt về phía ngôi nhà rồi lại nhìn cô ta: "Em có mục đích gì?"

Tân Giai tự giễu: "Em chỉ hi vọng anh biết khó mà tự rút lui, bởi em không muốn anh chết, cho dù anh có quay về với Tô Miên cũng chẳng sao." Cô ta ôm hai vai mình, cúi đầu: "Ôm em đi Hàn Trầm! Anh hãy coi như ôm một người bạn mà thôi!"

Bốn bề vô cùng tĩnh mịch. Trái tim Tân Giai đập liên hồi, như chờ phán quyết cuối cùng. Liệu anh có đồng ý không? Liệu anh ta có rủ lòng thương, cho cô ta một cái ôm dù chỉ với tư cách là bạn bè?

Hàn Trầm im lặng trong giây lát rồi mở miệng: "Tân Giai, tôi vĩnh viễn không ôm em. Em đưa chìa khóa cho tôi, hay để tôi tự lấy?"

Tân Giai mím môi rồi đột nhiên ngẩng đầu: "Anh thích Tô Miên đến vậy sao? Thích đến mức bất chấp tính mạng? Thích đến mức không muốn để ý đến người phụ nữ khác? Em yêu anh nhiều năm như vậy, yêu từ lúc em hiểu chuyện, đã hơn 20 năm rồi. Anh không có một chút cảm nhận nào sao?"

Tân Giai vừa định ném chìa khóa ra đằng sau, Hàn Trầm phản ứng rất nhanh, lao đến đoạt khỏi cô ta. Cô ta ngã ngồi xuống đất, nước mắt tràn khóe mi, hai tay ôm mặt.

Hàn Trầm không để ý đến Tân Giai, cầm chìa khóa đi lên bậc tam cấp. Ngôi nhà cũ kỹ dường như bỏ hoang từ lâu. Có lẽ trước đó, cô ta đã đến đây dọn dẹp, bởi trước cửa trải một tấm thảm lông cừu trắng muốt, cửa sổ đóng chặt, song cửa rất mới, tấm kính cũng sạch sẽ. Qua tấm kính, anh có thể thấy trong nhà có một chiếc giường và một giá sách. Theo lời Tân Giai, chắc tài liệu vụ án được giấu ở trên đó.

Hàn Trầm quan sát ngôi nhà một lúc rồi buông thõng cánh tay cầm chìa khóa. Anh quay người về phía Tân Giai. Cô ta ngước nhìn anh, nước mắt giàn dụa.

Hàn Trầm bỏ chìa khóa vào túi, cất giọng lạnh nhạt: "Tân Giai, những điều em vừa nói, bất cứ người nào liên quan đến vụ án năm xưa đều biết. Hôm nay, em bày ra nhiều chuyện, diễn nhiều màn kịch như vậy, chẳng qua chỉ là muốn dụ tôi tin em có tài liệu về vụ án, mục đích là dụ tôi đến ngôi nhà này đúng không?"

Tân Giai đờ người trong giây lát. Hàn Trầm đi xuống cầu thang, từng bước lại gần cô ta.

"Chắc em không đến nỗi định giết tôi, mà chỉ muốn giành được tôi mà thôi. Em biết rõ thân thủ của tôi nên phải giở thủ đoạn khống chế tôi. Vậy trong nhà có bẫy hay hơi độc?"

Khu rừng vô cùng tĩnh mịch, Tân Giai ngồi trên đống lá khô, tựa vào thân cây. Nước mắt làm mờ tầm nhìn của cô ta, nhưng hình bóng Hàn Trầm vẫn hiện lên rõ mồn một.

"Hàn Trầm... Hàn Trầm..." Cô ta nghẹn ngào gọi đi gọi lại cái tên này, mỗi lần gọi là cảm thấy nỗi ngọt ngào và đau khổ khắc sâu trong tim. Hàn Trầm chỉ đứng cách xa cô mấy mét, sắc mặt vẫn hết sức lạnh lẽo và cảnh giác. Điều này khiến lần đầu tiên trong đời , cô ta nhận ra một sự thật: Lòng dạ anh sắt đá biết bao.

Trái tim Tân Giai dần chìm xuống đáy bể giá lạnh, vĩnh viễn không còn gợn sóng. Cô ta nhìn anh, vẻ mặt như đang khóc, cũng giống đang cười.

"Sao anh biết được, đây mới là mục đích thật sự của em?"

Hàn Trầm bình tĩnh đi đến: "Vừa gặp em, tôi đã phát hiện ra điều bất thường. Mọi ngày em chỉ mặc váy, bất kể lúc gặp tôi hay trong những bức ảnh trước kia, kể cả anh ghép, cũng chỉ có váy mà thôi. Nhưng hôm nay em lại mặc quần..." Anh đảo mắt qua chiếc quần dài của cô ta, "Nếu hôm nay là một ngày có ý nghĩa đặc biệt với em, tại sao em không mặc bộ váy mình yêu thích? Về lý chỉ có một cách giải thích, đó là mặc quần tiện hành động hơn."

Tân Giai ngẩn người vài giây rồi nở nụ cười tự giễu: "Ngay cả điều này... cũng không thể lọt qua mắt anh."

Hàn Trầm cúi đầu nhìn cô ta: "Cửa sổ ngôi nhà màu trắng vừa rồi đều mở toang, còn ngôi nhà này, cũng là do em dọn dẹp nhưng lại đóng kín. Hơn nữa cửa sổ được thay mới hoàn toàn. Tại sao thế? Em thay khung cửa chắc hơn để không cho tôi chạy thoát? Đồ càng mới càng phải mở ra cho thoáng khí chứ? Ngoài ra..." Anh hất cằm về chiếc xe kiểm lâm đỗ cách đó không xa: "Ở đây còn có cả ô tô, chẳng phải đáp án quá rõ rồi còn gì?"

Bị anh nói trúng tâm tư, Tân Giai cắn môi, chống hai tay xuống đất. Hàn Trầm ngồi xổm trước mặt cô ta: "Em lợi dụng chuyện của Cẩm Hi để lừa gạt, khống chế tôi? Em rất thông minh, cho rằng tôi sẽ hoảng loạn, luống cuống? Em nhầm rồi, việc yêu cô ấy chỉ khiến tôi càng thêm tỉnh táo, bởi tôi không thể để mất cô ấy một lần nữa."

Câu nói vô cùng tàn nhẫn, giống như từng nhát búa nện vào trái tim của Tân Giai. Cô ta cảm thấy một nỗi đau không gì diễn tả bao trùm toàn thân trong giây lát. Cô ta hét lên một tiếng thê lương, đột ngột rút khẩu súng trong túi xách mang theo người, chĩa thẳng vào Hàn Trầm.

Hàn Trầm có thân thủ nhanh hơn cô ta nhiều. Anh lập tức túm cổ tay cô ta, tay kia định giật lấy khẩu súng. Tuy nhiên, Tân Giai liền xoay một cách khéo léo, né tránh chiêu đoạt súng mà một người cảnh sát hình sự bình thường cũng khó lòng thoát khỏi.

Hàn Trầm sa sầm mặt. Giây tiếp theo, anh liền đập mạnh vào cổ tay cô ta. Lần này, Tân Giai không thể né tránh, đau đến mức kêu lên một tiếng, khẩu súng rơi vào lòng bàn tay Hàn Trầm. Anh nhanh chóng túm cả hai tay cô ta, rút còng số tám từ thắt lưng ra, khóa cổ tay cô ta lại.

"Theo tôi về Cục Công an!"

Tân Giai ra sức giãy dũa: "Em không đi... Không đi!" Cô ta ngẩng đầu nhìn Hàn Trầm, nước mắt lại chảy dài xuống má, "Anh đừng điều tra nữa! Em xin anh, đừng điều tra nữa! Họ sẽ không tha cho anh đâu..."

Hàn Trầm lạnh mặt, chẳng nói chẳng rằng kéo cô ta đứng dậy, Vừa định đi về phía trước, anh đột nhiên có cảm giác lạ thường. Anh hơi dừng bước nhưng không quay đầu. Xung quanh vẫn rất yên tĩnh, nhưng trực giác báo cho anh biết một mối nguy hiểm đang rình rập. Hàn Trầm nín thở. Giây tiếp theo, anh nghe thấy rừng cây ở đằng sau vang lên tiếng lá cây sột soạt khe khẽ. Vào thời khắc ánh lửa lóe lên, anh lập tức kéo tay Tân Giai, nằm rạp xuống sau một thân cây lớn, đồng thời nhả đạn về phía đối phương. Đúng lúc này, Tân Giai đột nhiên lao ra trước mặt anh, không cho anh nổ súng, đồng thời ngăn chặn viên đạn của đối phương.

"Pằng!" Tiếng nổ giòn giã vang lên, thân hình Tân Giai co giật, sau lưng xuất hiện một lỗ thủng ứa máu. Hàn Trầm lập tức kéo cô ta ra sau cành lá rậm rạp, đồng thời nhả hai phát đạn về phía rừng cây đối diện. Tuy nhiên, nơi đó không hề có động tĩnh. Không biết đối phương đang yên lặng chờ đợi hay đã trốn mất.

Tân Giai há mồm thở hồng hộc, hai tay ôm ngực. Mắt vẫn đẫm lệ, cô ta gọi tên anh bằng một giọng nghẹn ngào và yếu ớt: "Hàn Trầm..."

Hàn Trầm lập tức cởi áo khoác, bịt vào vết thương của Tân Giai: "Em đừng nói nữa, hãy hít một hơi sâu đi!"

Cô ta nắm lấy cổ tay anh: "Hàn Trầm... Anh hãy nghe em. Mỗi câu của em hôm nay đều là thật lòng... Em không đóng kịch, cũng không nói dối. Đối với em... hôm nay thật sự là ngày kỷ niệm cuối cùng... Em muốn cùng anh làm những việc đó..."

"Di động của em đâu rồi? Mau đưa đây, để tôi gọi xe cấp cứu!" Hàn Trầm lục túi xách của cô ta nhưng không tìm thấy điện thoại.

"Không... Không cần đâu..." Tân Giai phun ra một ngụm máu: "Chắc em... em không thể sống nổi nữa. Anh hãy nghe em, bọn họ... có bảy người..."

Hàn Trầm dừng động tác, ôm thân thể đầy máu của cô ta: "Em nói gì cơ?"

Ánh mắt Tân Giai có chút ngây dại, miệng nở nụ cười thê lương: "Bảy người... bảy người còn sống... Em không nói dối anh, em cũng là một trong số đó, chỉ phụ trách chế tạo chất độc... không trực tiếp giết người. Em không dám... Còn nữa, em có thể lợi dụng mối quan hệ của gia đình, cung cấp tin cho bọn họ. Hiện tại, em và T chết rồi... còn lại 5 người..."

Cô ta rên lên một tiếng đầy đau đớn. Hàn Trầm cẩn thận bịt vết thương của cô ta: "Tân Giai, họ là ai?"

Tân Giai khẽ lắc đầu: "Em không thể tiết lộ... Em không thể... phản bội họ." Cô ta túm ngực áo Hàn Trầm, thều thào: "Hàn Trầm, cẩn thận người ở bên cạnh anh. Em yêu anh. Trong bao năm qua, không có ai yêu anh hơn em."

Tay Tân Giai cuối cùng cũng buông thõng, mi mắt từ từ khép lại. Hàn Trầm ôm thi thể cô ta, bất động một lúc mới nhẹ nhàng đặt xuống đất. Sau đó, anh ngẩng đầu, quan sát rừng cây phía đối diện, nhưng đối phương đã bỏ trốn từ lâu.

Lúc các thành viên Tổ Khiên Đen theo tiếng súng tìm đến nơi, Hàn Trầm toàn thân đầy máu đang ngồi sau thân cây, sắc mặt lạnh lẽo. Tân Giai bị viên đạn bắn xuyên qua người, nằm bên cạnh.

Lải Nhải và Mặt Lạnh vội lao tới.

"Lão đại, chuyện gì xảy ra vậy?"

"Lão đại, anh có bị thương không? Tân Giai..."

Cẩm Hi dán mắt vào người đàn ông, chầm chậm đi tới, tâm trạng vẫn chưa hết căng thẳng. Nhìn thấy bọn họ, anh đứng dậy, đồng thời lên tiếng: "Tôi không sao. Mặt Lạnh anh hãy tìm kiếm xem có dấu vết nào không. Lải Nhải, cậu hãy thông báo về cơ quan, lập tức phong tỏa mấy con đường quanh đây, hung thủ giết Tân Giai vẫn chưa chạy xa..."

Nói đến đây, anh đột nhiên im bặt, vì Cẩm Hi vừa ôm chặt thắt lưng anh. Lải Nhải lập tức nháy mắt ra hiệu cho Mặt Lạnh, đồng thời lên tiếng: "Bọn em đi làm việc đây. Lão đại, lần nay anh mất tích, khiến Tiểu Bạch lo chết đi được." Tình hình khẩn cấp, bọn họ không hỏi nhiều mà lập tức làm theo chỉ thị của Hàn Trầm.

Không gian rộng lớn chỉ còn lại hai người. Đây là lần đầu tiên trong đời, Hàn Trầm bị một người phụ nữ ôm chặt đến như vậy. Đôi cánh tay mảnh mai của cô vòng qua thắt lưng anh, gương mặt nhỏ nhắn áp vào ngực anh, còn đôi mắt trong veo chứa đầy vẻ lo lắng, trách móc, niềm vui khi trút được gánh nặng và cả sự quyến luyến vô bờ. Hàn Trầm như bị hút vào đôi mắt đó, anh liền giơ tay ôm cô. Cẩm Hi hít một hơi sâu, hai chân đã rời khỏi mặt đất, bị anh bế lên cao.

"Lo lắng cho anh đến thế cơ à? Còn dám ôm anh trước mặt bọn họ?"

Lúc này còn trêu cô, Cẩm Hi trừng mắt với anh: "Tại sao anh không gọi điện thoại nói với em một tiếng?"

"Tín hiệu di động đã bị Tân Giai gây nhiễu." Anh đáp ngắn gọn, nắm tay cô, hai người nhìn thi thể Tân Giai nằm dưới đất. Sắc mặt anh trở nên nghiêm nghị. Sau đó, anh kéo áo khoác đắp lên người Tân Giai.

Cuộc tìm kiếm dấu vết ở hiện trường và truy bắt hung thủ không đạt kết quả. Đối phương không để lại bất cứ dấu vết nào. Xung quanh lại là khu vực núi non rộng lớn nên hắn dễ dàng thoát khỏi vòng vây của cảnh sát.

Một tiếng sau, mọi người rời khỏi hiện trường. Hàn Trầm lái chiếc Land Rover của anh, trên xe chỉ có mình Cẩm Hi.

"Bảy người cơ à?" Cẩm Hi hỏi.

Hàn Trầm gật đầu. Về cái chết của Tân Giai, anh không kể hết mọi chuyện với đồng nghiệp. Anh chỉ nói Tân Giai tìm anh là hi vọng anh ở bên cô ta ngày cuối cùng trước khi rời khỏi thành phố Lam. Còn khí độc trong ngôi nhà gỗ, chuyện Tân Giai thừa nhận từng chế tạo chất độc giết người và sự tồn tại của tổ chức sát thủ, anh không hề đả động tới.

Hai người nhất thời im lặng. Một lúc sau, Cẩm Hi lên tiếng: "Năm người hay bảy người cũng thế, chúng ta nhất định phải tìm ra bọn họ."

Ngữ khí của cô có phần tần nhẫn, Hàn Trầm đáp: "Được."

Tuy anh chỉ trả lời ngắn gọn nhưng lập tức in sâu vào nột tâm cô. Cô mỉm cười: "Còn nữa, sau này anh không được hành động một mình. Hôm nay nhỡ xảy ra sơ suất, anh trở thành người thực vật thì em sẽ ra sao?"

"Không vấn đề gì hết. Dù một ngày nào đó thành người thực vật, anh cũng sẽ nhận ra em." Hàn Trầm cất giọng chắc nịch.

Cẩm Hi lập tức chau mày: "Xì, anh đừng nói chuyện xúi quẩy thế."

Hàn Trầm mỉm cười, vừa lái xe vừa giơ tay kéo cô vào lòng. Cẩm Hi tựa vào người anh, dõi mắt lên bầu trời ngoài cửa sổ, nhất thời yên lặng.

"Lát nữa, anh đưa em về nhà!" Hàn Trầm khẽ thì thầm bên tai cô, "Anh còn phải về cơ quan lấy khẩu cung."

Cẩm Hi ngồi thẳng người: "Không được, em sẽ đi cùng anh. Đến đó, em ngồi ngoài đợi anh."

Hàn Trầm hôn lên mái tóc dài của cô: "Ngoan, cổ họng em vẫn chưa lành hẳn. Hơn nữa, bố mẹ Tân Giai sẽ từ Bắc Kinh đến ngay bây giờ."

Cẩm Hi ngẫm nghĩ rồi gật đầu.

Đúng như Hàn Trầm dự liệu, về đến Cục Công an anh phải đối diện với sự than khóc vật vã của người nhà Tân Giai. Họ không ngừng chất vấn cảnh sát về việc truy tìm hung thủ. Kỳ thực Hàn Trầm biết rõ, chỉ khi nào điều tra nhóm sát thủ bảy người mới có thể bắt hung thủ về trị tội trước pháp luật.

Bận đến hơn 3 giờ đêm, Hàn Trầm đi ra ngoài hành lang, tựa vào tường nghỉ ngơi. Qua cửa kính, anh có thể nhìn thấy bố mẹ Tân Giai và nhiều đồng nghiệp đang bận rộn như Tần Văn Lang, Từ Tư Bạch, Lải Nhải, Mặt Lạnh... Ánh mắt của anh trở nên thâm trầm.

Có người cảnh sát hình sự đi qua, đưa cho Hàn Trầm điếu thuốc nhưng anh xua tay, không nhận. Đêm tối giá lạnh, anh kéo khóa áo jacket lên cao, sau đó nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay. Nhớ tới dáng vẻ của Cẩm Hi ngày hôm nay, trong lòng anh vô cùng ấm áp, anh rút điện thoại, tìm đến số cô nhưng mãi vẫn không gọi đi. Muộn như vậy chắc cô đã ngủ say.

Hàn Trầm không biết, cách đó không xa, Cẩm Hi vẫn còn thức, cũng yên lặng ngắm nhìn mấy mảnh dây chuyền. Bây giờ cô mới chợt nhớ ra, cô vẫn chưa đưa sợi dây cho anh xem, chưa kịp tiết lộ với anh tên thật của cô.

Cô là Tô Miên của anh. Cuối cùng, cô cũng tìm thấy cái tên khắc trên chiếc nhẫn của Hàn Trầm. Cô rất nhớ anh, nhớ nụ cười nhàn nhạt, nhớ vòng ôm dịu dàng và kiên định của anh ngày hôm nay. Bình thường, cô vô tư quen rồi, trong khi giữa anh và cô, anh luôn là người đòi hỏi và khát khao nhiều hơn. Hôm nay, anh gặp nguy hiểm, cô mới nhận ra, không biết từ lúc nào, cô cũng không thể rời xa anh. Đối với cô, người khác không thể động đến Hàn Trầm dù chỉ một cọng lông, càng không thể làm tổn thương anh.

Trằn trọc một lúc lâu, Cẩm Hi cầm điện thoại nhắn tin cho Hàn Trầm: Khi nào anh mới về?

Hàn Trầm đứng ở hành lang, cúi đầu trầm tư. Đột nhiên điện thoại rung rung, anh lôi ra xem, lập tức quay về văn phòng lấy chìa khóa ô tô rồi rời đi.

Anh về ngay bây giờ.

Đọc được tin nhắn Hàn Trầm, khóe miệng Cẩm Hi cong cong, cô liền nhảy xuống đất, chạy ra ban công.

Hàn Trầm phóng xe như bay về nhà. Trên trời tinh tú lấp lánh, không khí giá lạnh.

Các vụ án chẳng bao giờ hết, trong khi cuộc đời con người có giới hạn. Bất kể phía trước là khổ đau hay hạnh phúc, đời này kiếp này, giờ này phút này, anh chỉ muốn ở bên em.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.