Truy Kích Hung Án

Chương 47: Thư bỏ nhà đi



Câu trả lời của Đới Húc là đáp án chính xác, không hề cố tình lảng tránh điều gì, chẳng qua anh có điều chỉnh cách dùng từ một chút, chỉ rõ vấn đề cạnh tranh của hai người, như vậy nếu xét từ bản chất thì không có ảnh hưởng quá lớn, nhưng đối với ba của Đoạn Phi Vũ, tính chất đã khác. Hiện giờ Đoạn Phi Vũ không rõ tung tích, mọi việc đều chưa thể xác định, ba của Đoạn Phi Vũ có nghĩ con trai mình là đối tượng bị nghi ngờ hay không thì do bản thân ông ấy.

Nghe Đới Húc nói xong, ba của Đoạn Phi Vũ im lặng không nói gì, cau mày. Đới Húc cũng không thúc giục, lặng lẽ chờ ông ấy hồi đáp câu chuyện của mình.

Qua hai ba phút, ba của Đoạn Phi Vũ thở dài: "Tôi hiểu, dù gì hoàn cảnh của con trai tôi chỉ có ba kiểu, hoặc là trong chuyện này có hiểu lầm gì đó, thật ra nó không gặp chuyện gì, thằng bé chỉ vì chịu áp lực học tập quá lớn, bỏ nhà đi thôi, nếu thật sự là thế thì mọi người đều vui mừng; hoặc là Phi Vũ đã gây ra lỗi gì, tính cách con trai tôi tôi biết, dù nó tự hại chính mình nhưng tôi không nghĩ nó sẽ làm hại người khác, có điều tôi là ba nó, nói thế nào cũng bảo vệ nó thôi, điều này tôi không phủ nhận, tôi chỉ mong nó không làm ra việc ngu ngốc gì." Ông vừa nói vừa dùng tay lau mặt, "Đương nhiên, nếu cô cậu tìm được nó, chứng minh nó đã gây ra chuyện này, tôi đau đớn đấy, nhưng chắc chắn sẽ không bao che. Phi Vũ do chúng tôi sinh ra nuôi nấng, con trai người ta cũng thế, nếu thằng nhóc này giết người, đừng nói là cô cậu bắt Phi Vũ, cho dù bắt luôn tôi tôi cũng không oán trách. Còn khả năng thứ ba... Tôi thật sự không muốn nhìn thấy. Chuyện tôi có thể nói tôi đều đã nói, thái độ nên thể hiện tôi cũng thể hiện rồi, còn lại thì phải xem chân tướng thôi."

Đới Húc lặng lẽ gật đầu, Phương Viên cũng không nói gì. Đối với lời ba của Đoạn Phi Vũ nói, cô có hơi kinh ngạc, cô vốn tưởng là người nhà, người đàn ông trung niên này sẽ theo phản xạ suy xét tới phương diện có lợi nhất, không ngờ ông ấy suy nghĩ chu toàn như vậy, mọi khả năng đều tính tới, hơn nữa còn thẳng thắn nói ra, bao gồm cả giả thiết Đoạn Phi Vũ là hung thủ. Ông ấy có thể thấu hiểu lý lẽ như vậy đúng là hiếm thấy.

"Người gỗ kia..." Phương Viên cẩn thận dò hỏi.

Ba của Đoạn Phi Vũ lắc đầu khẳng định, xua tay, không đợi Phương Viên nói hết liền ngắt lời cô: "Tôi thật sự chưa từng thấy món đồ đó! Tôi không gạt cô cậu."

"Tôi không có ý đó, ý tôi là nếu gia đình tìm được thứ tương tự người gỗ hoặc thấy nó ở đâu, mong anh chị lập tức liên lạc với chúng tôi, trong quá trình điều tra chúng tôi cũng dặn bạn cùng lớp của Kha Tiểu Văn và Đoạn Phi Vũ như vậy, đây là chứng cứ quan trọng, cho nên một khi nhìn thấy, nhất định phải báo với chúng tôi." Thấy ba của Đoạn Phi Vũ hiểu lầm, Phương Viên vội giải thích, sau đó trịnh trọng dặn dò ông.

Ba của Đoạn Phi Vũ cũng nhận ra bản thân nghĩ nhiều, xấu hổ gật đầu: "Được được, không thành vấn đề. Tôi cũng có việc muốn nhờ cô cậu."

"Anh nói đi. Nếu có thể làm được, chúng tôi sẽ không từ chối."

"Lát nữa vợ tôi về, những gì chúng ta vừa nói cô cậu có thể giấu giúp tôi, đừng nói với bà ấy được không? Phụ nữ mà, nhát gan, hẹp hòi, chuyện gì cũng để trong lòng. Gần đây nhà máy của chúng tôi không hoạt động, bà ấy cứ buồn rầu mãi, ngay sau đó Phi Vũ lại bỏ nhà đi, tuy đây không phải lần đầu nhưng dù sao cũng là ba mẹ, ai mà không để tâm, bà ấy miệng thì không nói nhưng lúc nào cũng nhớ thương. Công việc điều tra của cô cậu tôi hiểu, nhưng trước khi có tin chính xác thì mới nói được không? Khả năng chấp nhận của tôi lớn hơn bà ấy, tính nghiêm trọng của việc này tôi hiểu, cô cậu cứ yên tâm. Tôi chỉ lo lỡ đâu chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, nói ra bà ấy lại chịu kích thích."

Những câu ba của Đoạn Phi Vũ nói đều là suy nghĩ cho vợ mình, đồng thời cũng là tự an ủi. Làm ba, ông đương nhiên hi vọng con trai sẽ bình yên trở về.

Phương Viên và Đới Húc cũng hiểu, cho nên đều tỏ vẻ tôn trọng. Ba người lại nói chuyện về việc của Đoạn Phi Vũ, ba của Đoạn Phi Vũ không biết nhiều chuyện của cậu bé ở trường, bởi vì cậu bé không hay chia sẻ với gia đình, cho nên ông không dám bảo đảm.

Ba của Đoạn Phi Vũ nói Đoạn Phi Vũ không kể với gia đình về bạn cùng phòng ở ký túc xá, ba mẹ hỏi tại sao, cậu bé tỏ vẻ vì họ chỉ là học sinh lớp thường, không cần lãng phí thời gian nói chuyện với họ. Lần đó sau khi đi họp phụ huynh, ba của Đoạn Phi Vũ cũng cảm thấy rất nhiều học sinh trong trường đều sợ cậu bé.

Có điều ấn tượng của thầy cô với Đoạn Phi Vũ không tệ lắm, lúc nói chuyện với ba Đoạn Phi Vũ, chủ nhiệm luôn mồm khen Đoạn Phi Vũ thông minh hiếu học, nhưng rất nhiều thầy cô cũng nói tâm lý nó không tốt, khả năng chịu áp lực kém, cảm xúc dễ bị ảnh hưởng, hi vọng gia đình nghĩ cách hỗ trợ. Cho nên mới có chuyện ba của Đoạn Phi Vũ đưa cậu bé đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng vì gia đình không có điều kiện, bản thân Đoạn Phi Vũ không thích nên chuyện này cứ thế bỏ qua.

Ba của Đoạn Phi Vũ nhắc tới đề tài này, mẹ của Đoạn Phi Vũ đã mua hành về, thời gian đúng như ba của Đoạn Phi Vũ tính, khoảng nửa tiếng. Vừa thấy vợ mình về, tuy đã dặn Đới Húc và Phương Viên nhưng ông vẫn căng thẳng, Đới Húc và Phương Viên hết sức bình thường, câu chuyện tiếp tục, không có gì khác lạ.

Thấy họ không hề nhắc tới chuyện cá nhân của Đoạn Phi Vũ, thậm chí sau khi mẹ của Đoạn Phi Vũ về, đề tài cũng dần từ bản thân Đoạn Phi Vũ đến bạn bè trên trường, ông mới thả lỏng, mãi đến khi Đới Húc và Phương Viên đứng dậy tạm biệt, ông mới hoàn toàn thả lỏng.

Biểu hiện như vậy quá rõ ràng, may mà người như mẹ của Đoạn Phi Vũ không giỏi quan sát, sau khi về nhà thì chỉ lo đi rửa hành, căn bản không chú ý tới, nếu không không cần Đới Húc và Phương Viên không phối hợp, từ thái độ giấu đầu lòi đuôi của ba Đoạn Phi Vũ đã tiết lộ tất cả.

Suy xét đến vấn đề thời gian, Đới Húc và Phương Viên không ở lại lâu, đôi vợ chồng này còn phải ra ngoài buôn bán, đối với họ, đây là con đường chống đỡ kinh tế duy nhất của gia đình, dù lý do Đoạn Phi Vũ trốn nhà bỏ đi là gì thì điều này không hề có liên quan trực tiếp tới ba mẹ cậu, cho dù vì điều tra vụ án giết người, cảnh sát cũng không thể làm ảnh hưởng tới nghề nghiệp của người khác.

Rời khỏi nhà của Đoạn Phi Vũ, tâm trạng của Phương Viên và Đới Húc đều không tốt lắm, không giải thích rõ, tóm lại là không giống với mong muốn trước khi họ tới đây. Những việc ba của Đoạn Phi Vũ kể bao gồm tính cách cực đoan của cậu bé đều khiến người ta khiếp sợ. Có lẽ Phương Viên chưa nhiều trải nghiệm, nhưng với Đới Húc, nhóm người này anh từng tiếp xúc, nhưng còn trẻ như Đoạn Phi Vũ đừng nói là tiếp xúc trực tiếp, đây thật sự là lần đầu tiên anh nghe nói.

Hai người mang bức thư Đoạn Phi Vũ để lại cùng bài thi ngữ văn về Cục Công An, chuyện đầu tiên là đối chiếu vân tay, giám định chữ viết.

"Em xem trên tờ giấy kia có một vài dấu vết mờ nhạt đúng không? Giống như từng dùng để lót thứ gì bên dưới, sau đó viết vẽ lên trên, không đậm, nhưng vẫn có thể nhìn ra là chữ viết." Trên đường về Cục Công An, Đới Húc nhắc với Phương Viên, "Tôi muốn tìm người kiểm tra xem có đoán được dấu vết trên đó có nội dung gì không, điều này có thể phản ánh về người viết thư hoặc là những thứ khác."

Phương Viên bừng tỉnh: "Ý anh là..."

Đới Húc gật đầu, đưa ngón trỏ lên miệng: "Suỵt, trước khi chắc chắn chúng ta phải giữ bí mật, lỡ đâu nói sai thì mất mặt lắm."

Phương Viên bật cười.

Hai người về Cục Công An, giao bức thư bỏ nhà đi cùng bài thi ngữ văn cho đồng nghiệp phụ trách lấy dấu vân tay, dặn dò mọi việc xong liền về văn phòng, lúc về tới nơi, ở đó đã có hai vị khách chờ sẵn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.