Hắn đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt y, nhẹ bế Thạch lên, toàn thân y, đều là những vết thương. Bàn tay y bị kẹp như sắp nát, máu thịt lẫn lộn. Tay bế y siết chặt thành quyền, gân xanh trên cổ hằn lên. Hắn cố khắc chế bản thân để không tàn sát ở nơi này,
Cô muốn nói nhưng cổ họng khô khốc, lại chẳng phát ra tiếng, chỉ có thể yếu ớt nằm trong lòng hắn.
Trịnh Bân nhìn thấy Vũ Đức Vương hồn phách đã không còn, chẳng phải nói vương gia đang ở chiến trường sao. Chẳng phải nói đó chỉ là một thư đồng thôi sao. Bây giờ chỉ sợ cái đầu trên cổ hắn cũng không giữ nỗi.
Lý Chính đích thân mang chỉ dụ của bệ hạ đến, cuối cùng lại nhìn thấy một cảnh đáng sợ trên đài kia. Tam đệ hắn về rồi, còn về đúng lúc, hắn biết tiếp theo là một hồi gió tanh cỡ nào.
"Món nợ hôm nay bản vương nhất định sẽ tính đủ."
Lý Long Mộc bế người rời đi, không một ai dám cản hắn. Cô nằm trong lòng Lý Long Mộc, cô có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim hắn, cũng cảm nhập được nhịp tim càng ngày càng yếu đi của mình. Cô không muốn chết, nếu ông trời đã cho cô gặp lại được hắn, cô tuyệt đối không thể chết.
Lý Long Mộc cảm thấy người trong lòng mình cơ thể càng ngày càng lạnh, hắn sợ hãi thúc ngựa như bay, vết thương trên người y quá nặng.
**Điện Trường Xuân.
"Ngươi nói ai cướp pháp trường?"
"Dạ là Vũ Đức Vương, thưa nương nương."
Đoan phi siết chặt bàn tay, chỉ còn một chút nữa thôi. Tên đó mà chết, thần không biết quỷ không hay, mọi tội danh của Chu Bá hắn đều gánh hết. Vì sao? Chẳng phải Vũ Đức Vương hắn đang ở chiến trường hay sao?
Lần này chỉ e đụng phải người không nên đụng. Lý Long Mộc, ngay cả bệ hạ cũng phải nhường hắn vài phần sắc mặt. Nàng ta nhất định phải nghĩ cách, không thể cứ ngồi yên chờ chết được.
Trước cổng vương phủ, Lục quản gia vừa nhìn thấy vương gia ôm Lý công tử một thân đầy vết thương trở về, lòng cũng vô cùng sợ hãi. Một phần vì ông chăm sóc công tử ấy không chu đáo, mới để xảy ra có sự này. Một phần vì lo Lý công tử có mệnh hệ nào, thì vương gia biết phải làm sao. Cũng may ông trời có mắt vương gia về kịp lúc.
Trước khi Thập Tứ bọn họ đi đã căn dặn ông, nếu quan binh đến cứ phủ sạch quan hệ với bọn họ, khi đó ông đã biết họ muốn làm gì. Ông đã già tầm này còn sợ gì sống chết nữa, chỉ cần bọn họ có thể cứu được người.
Hắn đặt Thạch xuống giường, nhẹ đến mức sợ động đến vết thương của y. Đại phu đã đợi sẵn trong phủ vội tiến lên bắt mạch, mạch đập rất yếu.
"Bẩm vương gia mạch đập rất yếu, có lẽ vết thương nhiễm trùng rồi, lão phu phải xem mới biết."
Lâm đại phu là đại phu riêng ở trong phủ, ông ấy cũng giống như Lục Nhiên, là người mà mẫu hậu đưa từ Trường Yên đến để chăm sóc cho hắn.
Lý Long Mộc nhẹ đỡ Thạch lên, để y tựa vào người mình, sau đó nhẹ cởi lớp áo của y. Tay hắn đột nhiên dừng lại.
"Tất cả ra ngoài."
Bọn họ không biết vương gia vì sao đột nhiên đuổi bọn họ ra ngoài, nhưng không một ai dám lên tiếng hỏi, chỉ lẳng lặng lui ra. Lục quản gia cẩn thận đóng cửa lại, lòng ông dâng lên một cảm giác mãnh liệt, bàn tay già nhăn nheo không tự chủ cũng hơi run, ông vội giấu vào trong áo.
Tay hắn hơi run, lúc hắn chạm vào ngực của Thạch, hắn phát hiện Thạch quấn ngực, điều đó biểu thị cho cái gì, tâm hắn vô cùng khẩn trương. Hắn nhớ Thạch từng hỏi hắn, nếu y là nữ nhân vậy hắn có còn thích y nữa không.
Lý Long Mộc hít một hơi thật sâu, đưa tay kéo áo Thạch ra, hắn muốn xác định rõ. Giây phút đó hắn có chút ngây người. Bờ vai mảnh mai, da thịt trắng nõn, bên trong lớp áo, thứ hắn nhìn thấy. Phải mất thật lâu hắn mới lấy lại được nhận thức, vội kéo y phục của Thạch lên.
Hắn đúng là kẻ ngốc, thiên hạ này không ai ngốc bằng hắn. Hắn vậy mà lại không thể nhìn rõ, Thạch nàng ấy lại là nữ nhân. Tâm hắn giống như có vô vàng pháo hoa đang nổ. Thì ra hắn không hề sai trái, tình yêu mà hắn dành cho Thạch cũng không đi trật luân thường đạo lý.
Hắn đã từng không hiểu vì sao, mình lại có cảm xúc mãnh liệt như thế với một nam nhân. Thì ra hắn bị nàng lừa lâu như vậy, hắn nhẹ để nàng tựa vào vai mình, cẩn thận không để chạm vào vết thương của nàng.
"Gọi Cẩm Tú vào đây."
Hắn ngồi trong phòng nói vọng ra, bên ngoài cửa Cẩm Tú đang đứng sẵn. Nghe vương gia gọi mình cũng hồn phách lên mây. Công tử xảy ra cớ sự này cũng điều tại cô, nếu cô không bỏ đi thì mọi chuyện có lẽ đã khác. Cẩm Tú đẩy cửa đi vào khẽ hành lễ.
"Vương gia gọi nô tỳ."
"Giúp nàng ấy thay y phục, cẩn thận một chút."
Cẩm Tú mơ hồ, vương gia vừa gọi công tử là gì thế. Đến khi Cẩm Tú nhìn thấy người đang tựa vào vương gia thì đã hiểu, vì sao vương gia lại bắt mọi người ra ngoài mà gọi cô vào đây.