Đúng là lá gan lớn quá rồi, vẻ mặt kia là đang thách thức hắn hay sao? Có phải hắn quá cưng chiều y rồi không, vẫn là phải nên giáo huấn.
Hắn bất ngờ đi đến nhấc bổng cô lên bàn, cô còn chưa kịp la lên, đôi môi lạnh lẽo của người nào đó đã áp xuống môi cô. Lần này không phải nụ hôn lướt qua như lúc ở Vị Xuyên. Nụ hôn của hắn mang theo nhu tình cùng dịu dàng. Cô vô thức bị hắn dẫn đi, vô thức mà đáp lại hắn, cứ thế triền miên cùng hắn dây dưa.
Tim hắn chấn động, một cỗ cảm xúc mãnh liệt cuộn trào trong lòng hắn. Thạch đang đáp lại hắn, thuận theo hắn. Hắn chưa từng nghĩ một nụ hôn lại mang đến cảm giác ngọt ngào đến thế. Hắn tham luyến hương vị này.
Cảm nhận được nụ hôn của hắn càng ngày càng mãnh liệt, chút lý trí còn sót lại của cô trỗi dậy. Cô đưa tay đẩy mạnh Lý Long Mộc, sau đó che miệng đầy xấu hổ chạy ra khỏi thư phòng.
Hắn nhìn theo bóng lưng Thạch, lại đưa tay sờ lấy môi mình, hắn vẫn chưa hôn đủ. Hắn cất bước đi theo.
Trong lòng cô còn đang thầm mắng chính mình, đúng là sao lại có thể mất cảnh giác mà hùa theo hắn như thế, chút nữa thôi là xong đời rồi. Phía sau lại truyền đến tiếng hắn cùng bước chân chậm rãi.
"Không đợi ta sao?"
Trời ơi đừng có đi theo cô nữa được không, cô đang xấu hổ muốn chết, chẳng lẽ hắn không thấy xấu hổ sao. Cô đưa hai tay che tai lại, một mạch muốn đi thật nhanh.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu kia hắn lại càng muốn chọc thêm. Hắn muốn thấy gương mặt xấu hổ của Thạch. Hắn bước nhanh đi tới bên cạnh y.
Cô nhìn thấy cái nụ cười đáng ghét kia chỉ muốn giờ chân đá hắn một cái.
"Không cần phải xấu hổ, việc chưa làm xong tối nay chúng ta có thể làm tiếp."
"Lý Long Mộc."
Cô trừng mắt nhìn hắn, cô sai rồi không nên đá hắn mà phải nên bóp cổ hắn mới đúng, đồ mặt dày biến thái.
Nhìn thấy y thật sự tức giận, hắn thu lại điệu bộ trêu người.
"Ta xin lỗi, đừng giận nữa."
Lý Long Mộc đưa tay xoa xoa đầu cô, cô đúng là bị hắn chọc cho tức chết, cô không thèm để ý đến hắn mà đi thẳng đến đại viện.
Hắn thở dài, bị giận thật rồi phải làm sao đây?
Đông Cung
Lý Chính nằm trên giường, hai ngày nay hắn cảm thấy người không được khoẻ lắm, tay chân điều mất sức, bụng cũng cảm giác đau âm ỉ. Thái y sau khi bắt mạch xong cũng bảo là không có gì nghiêm trọng, chỉ là bị trướng bụng mà thôi, ăn thức ăn thanh đạm một chút vài ngày sẽ ổn.
"Điện hạ người thấy thế nào rồi?"
Bên ngoài một nữ tử hồng y diễm lệ bước vào, nàng là thái tử phi của hắn, trưởng nữ của phủ Quốc Công, Phạm Như Ý. Nàng gả vào Đông Cung năm 13 tuổi, đến giờ cũng đã năm năm.
"Sao nàng đến đây?"
Lý Chính đối với thê tử này của mình không tính là lạnh nhạt nhưng cũng không phải là tình cảm phu thê mặn nồng.
"Thiếp lo cho điện hạ, thiếp có nấu ít canh bổ mang đến cho điện hạ."
Nàng ngồi xuống, nhẹ bê chén canh nhỏ đưa đến cho hắn. Lý Chính cũng không từ chối mà nhận lấy, uống vài ngụm rồi lại thôi. Nàng cũng biết hắn xưa nay vốn rất kén ăn, cho nên cũng không thấy gì làm tủi thân. Hắn có thể nguyện ý nhấp một chút nàng đã vui rồi.
"Điện hạ người có thấy đỡ hơn chưa?"
"Chỉ là chút bệnh vặt nàng không cần quá lo, về đi ta muốn nghỉ ngơi một lát."
Nàng không nói gì lặng lẽ rời đi, năm năm mối hôn sự này của nàng không nóng cũng không lạnh. Trong mắt người ngoài nàng là nữ tử may mắn nhất, về sau sẽ là mẫu nghi thiên hạ, nhưng nàng thật sự may mắn sao. Cho dù bọn họ đã có Quốc Nhi, nhưng trái tim nam nhân đó đến giờ nàng vẫn không thể có.
Sở dĩ nàng có thể vượt qua bao người mà ngồi ở vị trí này, bởi vì cha nàng là Quốc Công gia từng có công phò trợ bệ hạ đăng cơ, lại được giao nắm giữ binh quyền. Bệ hạ muốn phủ Quốc Công giống như ngày trước, phò trợ thái tử.
Lý Chính nhìn bóng dáng mảnh mai đã đi xa, hắn ôm lấy bụng đang đau quặn thắt. Tay hắn siết chặt chăn bông.
Vũ Vương Phủ
Khi cô cùng Lý Long Mộc đang dùng bữa thì Trần Chân vội vã chạy vào, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, vô cùng gấp gáp.
"Vương gia… xảy ra chuyện lớn rồi."
Lý Long Mộc và cô đồng thời buông đũa xuống đứng lên. Cô chưa từng thấy Trần Chân gấp gáp như thế, ngay cả khi chiến sự hắn còn bình tĩnh hơn bây giờ.
"Là chuyện gì?"
"Vương gia, nam thành xuất hiện dịch bệnh, có rất nhiều người chết."
Dịch bệnh! Cả cô và Lý Long Mộc nhất thời im lặng. Dịch bệnh chính là thứ còn đáng sợ hơn cả chiến tranh, lại con xuất hiện ở kinh thành.
"Chuẩn bị ngựa cho bản vương, trong cung đã biết chưa?"
"Lưu Nhị và Lâm Doãn cũng đã về Đông Cung bẩm báo."
Thấy hắn chuẩn bị rời đi, cô đưa tay kéo hắn lại.
"Ta đi với huynh."
"Không được, dịch bệnh rất nguy hiểm."
Hắn không muốn để Thạch đến những chỗ như vậy, y ốm yếu nếu lỡ bị nhiễm bệnh thì phải làm sao.
Cô nhìn hắn ánh mắt đầy kiên định, còn chưa biết là dịch gì sao cô có thể để hắn một mình đến đó.
"Lý Long Mộc, huynh đứng đây đợi ta, còn chưa biết bệnh gì ta đi chuẩn bị vài thứ."
Cô xoay người đi về Linh Sam Viện, đi được vài bước thì quay đầu nhìn hắn ánh mắt đầy cảnh cáo.
"Đừng có mà đi trước, nếu không ta sẽ tự mình đến đó."