Ngắm nhìn thân thể không mảnh vải che thân của hai nàng một hồi lâu, Trương Tiêu Phan từ trong hệ thống kho chứa đồ lấy ra tám viên Bồi Nhan Đan cùng với hai bộ pháp y nữ tử, hắn để hai bộ pháp y nữ tử đó ở đầu giường nơi hai vị nữ tử đang nằm rồi hắn cho họ sử dụng Bồi Nhan Đan, mỗi người một viên. Lúc dược lực của Bồi Nhan Đan ở trong người của Thanh Khâu Minh Ngọc và Diễm Hồng Duyên được luyện hoá hết thì cả hai người tỉnh dậy, họ nhìn cơ thể họ và phát hiện họ đang ở trong trạng thái không mảnh vải che thân trong khi đó nam nhân đã lấy đi trinh tiết của cả hai nàng thì đã mặc y phục từ lúc nào rồi.
Trương Tiêu Phan sau đó cất tiếng nói: “Hai bộ đồ nữ tử pháp y ở đầu giường là quà ta tặng cho hai nàng. Ngoài ra ta còn cho mỗi nàng sử dụng mỗi viên Bồi Nhan Đan nữa, cho nên kể tử giây phút này trở đi dung nhan của cả hai nàng sẽ được giữ gìn vĩnh cửu bởi tác dụng của việc sử dụng Bồi Nhan Đan, dung nhan rất xinh đẹp đó của cả hai nàng sẽ được bảo vệ và không bị lão hoá.”
“Cái đó của hai nàng rất xinh đẹp, cái đó của ta lại cương cứng lên rồi chỉ vì ta nhìn lấy chúng ở trong trạng thái không mảnh vải che thân của hai nàng hiện giờ. Thôi hai nàng hãy vào bên trong phòng tắm bên cạnh tiến hành thanh tẩy cơ thể, rồi mặc lấy nữ tử pháp y mà ta tặng cho hai nàng.”
Thanh Khâu Minh Ngọc và Diễm Hồng Duyên nghe được lời nói của Trương Tiêu Phan, liền biết được chàng đã ngắm nhìn hai nàng rất lâu khi hai nàng ở trong trạng thái này. Thanh Khâu Minh Ngọc nở nụ cười đối với Trương Tiêu Phan sau đó nàng đứng dậy nhặt lấy bộ y phục nữ của mình lên, bỏ vào trong túi trường vật của nàng rồi mang theo một bộ nữ tử pháp y mà Trương Tiêu Phan tặng đi vào trong phòng tắm ở ngay bên cạnh ngăn cách giữa khu nghỉ ngơi và nhà tắm bởi một bức tường. Còn Diễm Hồng Duyên thì nhìn chằm chằm vào Trương Tiêu Phan một hồi, sau đó cất tiếng nói: “Chàng sau này đừng có quên bọn thiếp dù sau này chàng có nhiều nữ nhân khác bầu bạn, nhất định đừng quên bọn thiếp nha. Bọn thiếp đã giao phó toàn bộ cơ thể của bọn thiếp cho chàng rồi.”
“Mặc dù đời này ta có khả năng trở thành một tên nam nhân phong lưu, nhưng ta nhất định chăm sóc thật tốt cho các nàng, ta sẽ không để cho các nàng buồn.” Diễm Hồng Duyên vừa dứt lời, Trương Tiêu Phan cất tiếng nói.
Trương Tiêu Phan sau đó từ trong nhẫn giới chỉ của mình lấy ra một cái túi trữ vật khá lớn sau đó đưa cho Diễm Hồng Duyên, rồi hắn tiếp tục lấy ra một cái túi trữ vật khác và tiếp tục đưa cho Diễm Hồng Duyên. Diễm Hồng Duyên nhận lấy hai cái túi trữ vật đó, cho thần thức của mình vô kiểm tra bên trong cả hai túi, kiểm tra một hồi Diễm Hồng Duyên liền để cả hai túi trữ vật đó vào túi trữ vật của mình, rồi Diễm Hồng Duyên đi xuống giường sau đó cất bộ nữ tử y phục cũ của mình vào trong túi trữ vật sau đó mang theo bộ đồ nữ tử pháp y đi vào trong phòng tắm bên cạnh khu vực nghỉ ngơi ở trong căn phòng này.
Còn Trương Tiêu Phan sau đó cất tiếng nói với hệ thống: “Muốn sử dụng hệ thống cửa hàng, ta phải đạt tới điều kiện gì?”
“Chức năng cửa hàng của hệ thống là chức năng yêu cầu chủ nhân phải đạt tới thực lực Trúc Cơ kỳ trở lên thì chức năng này mới mở ra. Lúc thực lực của chủ nhân đạt tới Trúc Cơ thì cũng là lúc hệ thống thăng cấp lên cấp độ 2.”
Trương Tiêu Phan nghe được hệ thống thanh âm liền đi tới cửa ra vào của phòng tắm, nói vọng vào trong: “Ta đi tới thành chủ phủ của Thiên La thành để chữa bệnh cho con của Thiên La thành thành chủ đương nhiệm. Tạm thời hai nàng ở đây nhé.”
Trương Tiêu Phan nói xong liền rời khỏi căn phòng này, rất nhanh hắn xuất hiện ở bên ngoài căn phòng này. Hắn sau đó di chuyển đến tầng một của Thiên La khách điếm, đi tìm lão bản của Thiên La khách và nói chuyện với Thiên La khách điếm lão bản một hồi sau đó hắn rời khỏi Thiên La khách điếm, đi tới thành chủ phủ.
...
Thành chủ phủ của Thiên La thành tọa lạc một khu đất rộng lớn nằm ở trung tâm Thiên La thành, rất gần đường cái chính cho nên có nhiều người đi lại từ hướng thành chủ phủ ra đến đường cái chính ở khu vực trung tâm Thiên La thành. Đây là chỗ nghỉ ngơi của thành chủ phủ và gia quyến của thành chủ phủ, mà phụ thân của người sở hữu Dục Tình Mãnh Hỏa là thành chủ đương nhiệm của Thiên La thành, ông ấy đã làm thành chủ Thiên La thành được ba chục năm rồi, đây là nhiệm kỳ thứ tư của ông ấy. Việc quyết định ai là người trở thành thành chủ của Thiên La thành do người dân ở trong thành quyết định trong đó quyền quyết định chủ chốt thuộc về phàm nhân, chiếm gần 100% chính xác là 98% số còn lại thuộc về tu sĩ trong thành; do những chính sách hiện giờ mà thành chủ đương nhiệm của Thiên La thành ban bố trong thời gian làm thành chủ đã chiếm được niềm tin của người dân trong thành, vì thế người dân trong thành tiếp tục tín nhiệm ông ấy làm thành chủ của Thiên La thành.
Khoảng một khắc sau, Trương Tiêu Phan xuất hiện ở bên ngoài thành chủ phủ của Thiên La thành. Trước mặt Trương Tiêu Phan là đại môn của thành chủ phủ, chiều dài khoảng ba mét chiều rộng khoảng năm mét, bức tường bao quanh thành chủ phủ cao khoảng ba mét, cánh cửa bước vào bên trong thành chủ phủ của Thiên Là thành hiện giờ đang đóng chặt.
Trương Tiêu Phan đứng lên gõ cửa một hồi, không lâu sau đôi cánh cửa mở ra, một vị nữ tử mặc y phục màu lục đi ra khỏi cánh cửa ra vào của thành chủ phủ nhìn thấy Trương Tiêu Phan liền cất tiếng nói: “Xin mời công tử vào, công tử nhà ta đợi công tử rất lâu rồi.”
“Bắt đầu từ ngày mai, người đó quay trở lại giới tính thật của mình đồng thời cơ thể, lẫn tính cách cũ đều quay trở lại. Liệu các nàng có tiếp tục ở bên cạnh người đó không, cho dù người đó không còn là nam nhân nữa mà là nữ nhân.” Trương Tiêu Phan nghe vị nữ tử mặc y phục màu lục này nói vậy liền cất tiếng nói.
Nữ tử mặc y phục màu lục nghe được lời nói của Trương Tiêu Phan liền nói: “Chúng ta cầu với tiểu thư sẽ cùng nhau hầu hạ chàng, nam nhân của bọn thiếp.”
Trương Tiêu Phan thấy vậy liền nở một nụ cười sau đó hắn nhanh chóng bước vào bên trong thành chủ phủ, rất nhanh hắn xuất hiện ở trong thành chủ phủ. Hắn sau đó quay người lại thì thấy nữ tử mặc y phục màu lục đang đóng cửa chính ra vào thành chủ phủ liền đợi một hồi, không lâu sau hắn được vị nữ tử mặc y phục màu lục đó dẫn tới phòng của công tử họ mai sau là nữ nhân của hắn.
Một lúc lâu sau, hắn và vị nữ tử lục y đó xuất hiện ở bên ngoài một căn phòng, cả hai người nhanh chóng bước vào bên trong phòng và nhanh chóng xuất hiện ở trong phòng. Vừa vào trong phòng, hắn nhìn một hồi và phát hiện trong phòng hiện giờ có mười vị nữ tử tất cả đều là mỹ nữ cùng với một nam nhân mà nam nhân đó thì ngồi ở trên một chiếc giường.
Hắn di chuyển đến chiếc giường nơi có một người nam nhân đang ngồi ở trên chiếc giường sang trọng đó, không lâu sau hắn xuất hiện ở trước vị nam nhân đó, sau đó hắn lấy ra một viên Chuyển Giới Đan mà hệ thống tặng cho hắn từ trong hệ thống kho chứa đồ. Hắn cầm Chuyển Giới Đan ở trong tay, sau đó nói cho mọi người trong phòng hiện giờ biết tác dụng của Chuyển Giới Đan.
Vị nam nhân đó nhìn viên Chuyển Giới Đan ở trong tay mình một hồi, sau đó nhìn các nữ nhân trong phòng một lúc rồi sử dụng Chuyển Giới Đan, lập tức tiến hành luyện hoá dược lực của viên Chuyển Giới Đan mà vị nam nhân này vừa sử dụng, cơ thể của vị nam nhân đó bắt đầu thay đổi.
Không lâu sau, trước mặt Trương Tiêu Phan xuất hiện một vị nữ tử có dung nhân rất tuyệt sắc, mặc một bộ phục y màu trắng, thân hình cuốn hút đặc biệt là vòng một to bự. Hắn nhìn vị nữ tử bạch y này một hồi sau đó cất tiếng nói: “Nàng đẹp thật. Tiếp đó ta sẽ loại bỏ Dục Tình Mãnh Hỏa và thể chất Dục Tình Thánh Thể ra khỏi cơ thể nàng thông qua phương thức song tu, đồng thời trong quá trình đó ta sẽ thức tỉnh một loại thể chất khác của nàng.”
Nữ tử bạch y mở to đôi mắt ra, lát ra kiểm tra toàn bộ cơ thể mình và phát hiện ra bản thân mình cơ thể đã quay trở lại ban đầu, nàng sau đó nở một nụ cười đối với Trương Tiêu Phan rồi cất tiếng nói: “Ta là Huyền Linh Hương, cảm tạ ngươi giúp cơ thể ta quay trở lại như cũ. Ta biết ngươi sẽ giải quyết dứt điểm dục tình mãnh hỏa và dục tình thánh thể thông qua làm chuyện đó, nên ta quyết định để chàng trở thành nam nhân của mình. Còn nữa, sau này mười thị nữ của ta và ta đồng thời hầu hạ chàng, chính là mười một người bọn ta đều trở thành vợ của chàng.”
Trương Tiêu Phan nghe Huyền Linh Hương nói xong liền nhìn mười vị nữ tử đứng ở trong phòng, phát hiện khuôn mặt xinh đẹp của mười người đều xuất hiện ửng đỏ, hắn sau đó quay lại nhìn Huyền Linh Hương một hồi rồi cất tiếng nói: “Ta là Trương Tiêu Phan, từ giờ trở đi là nam nhân của các nàng. Mặc dù ta đời này có thể phong lưu nhưng ta nhất định sẽ làm cho các nàng hạnh phúc vì các nàng đã giao phó toàn bộ cơ thể lẫn tinh thần cho ta.”
“Mười vị nữ tử kia của chàng vẫn còn nguyên âm trong suốt thời gian họ ở bên cạnh ta lúc ta là một nam tử; trong mười người thì có bốn người không phải là nhân tộc nữ tử mà là yêu tộc nữ tử, thực lực thì mạnh hơn chàng rất nhiều, còn sáu người là nhân tộc. Ta muốn xem chàng làm cách nào để chiếm được trái tim các tỷ muội.”
“Trong khi làm nam tử, chẳng phải nàng bị Dục Tình Mãnh Hỏa thức tỉnh dục vọng sao. Tại sao nàng có thể vượt qua được nó, hơn nữa thanh danh của nàng ở trong hình dạng nam nhân không được tốt khác hẳn một trời một vực trước khi cơ thể của nàng chuyển thành cơ thể của nam tử.” Huyền Linh Hương vừa dứt lời, Trương Tiêu Phan liền cất tiếng hỏi.
Trương Tiêu Phan vừa dứt lời, Huyền Linh Hương lập tức hôn lấy môi của Trương Tiêu Phan. Trương Tiêu Phan sau đó liền đáp trả nụ hôn của Huyền Linh Hương, rồi Trương Tiêu Phan đẩy cơ thể của Huyền Linh Hương nằm xuống giường còn cơ thể của Trương Tiêu Phan đè lên cơ thể của Huyền Linh Hương, môi của họ liên tục tiếp xúc nhau.
Tay của Trương Tiêu Phan bắt đầu không an phận, chúng tìm đến hai quả bưởi bự của Huyền Linh Hương, thứ vũ khí vô cùng hấp dẫn đối với nam tử, nhiều nam tử khi nhìn vào hai quả bưởi to của Huyền Linh Hương thì đều muốn làm chuyện đó với Huyền Linh Hương, muốn biến Huyền Linh Hương trở thành lô đỉnh.
Lô đỉnh là tên gọi mà nam tu sĩ hoặc võ giả giành cho nữ tử giúp cho họ thăng tiến tu vi, thông qua việc trở thành nô lệ tình dục của những nữ tử đó. Ở Linh Giả thế giới có nhiều nữ tử tu sĩ hoặc võ giả bất hạnh phải trở thành lô đỉnh của nhiều nam tử, trong mắt nhiều nam tử thì nữ tử chỉ là hàng hoá và đồ vật, địa vị thấp kém với lại họ cũng không có quyền lên tiếng nếu có chỉ là số ít trong vô số nữ tử trở thành lô đỉnh; có những người bị bán đi, trở thành lô đỉnh của nhiều kẻ khác, phải chịu nhiều cay đắng lẫn uất ức, số phận bất bênh, tính mạng nắm trong tay kẻ khác. Vì thế ở Linh Giả thế giới có nhiều nữ tu sĩ cường giả ghét nam nhân, xem thường nam nhân, coi nam nhân là những kẻ bất nhân, đam mê sắc dục không quan tâm đến nữ nhân của mình; lý do thì đơn giản thôi vì họ trong quá khứ là lô đỉnh của nam nhân, chịu nhiều uất ức và đau khổ, thể xác lẫn tinh thần của họ luôn bị hành hạ không thương tiếc, đều bị biến thành đồ vật, bị đem ra bán đấu giá.