Thấy Thẩm Trại Hoa không nghe lời mình khuyên, Lý Thiết Tượng càng thêm chắc hai người rơi vào bẫy là do nàng cố ý tạo ra, trong lòng cảm thán đúng là cây khô hồi xuân, mới nói: "Tìm được rồi, hai hài tử ở sau ngọn núi ngủ thiếp đi, lúc chúng ta tìm thấy, bọn chúng còn không biết xảy ra chuyện gì đấy."
Thẩm Trại Hoa hỏi: "Hai người bọn họ đang yên lành, đến sau núi làm gì? Chỗ kia lại không cái gì hay để chơi ."
"À, trước kia hai đứa trẻ thấy sau núi có một tổ ong mật muốn lấy tổ ong về ném vào nhà Cố Phu Tử . Nhưng chúng quá vụng về còn chưa có làm đã bị ong chích sưng mặt, sợ cha chúng đánh không dám trở về, nghĩ rằng chờ khi vết sưng xẹp bớt mới trở về. Nào biết chờ lâu quá lại ngủ thiếp đi không nghe nương chúng gọi."
Thẩm Trại Hoa sẵng giọng nói: "Cũng may không có chuyện gì, nếu không Cố Nam Châu không sai cũng bị vợ Ngô Phong nói thành hung thủ giết người. Ta cảm thấy lạ, vợ Ngô Phong dạy mấy đứa bé thế nào mà tuổi còn nhỏ như thế đã thù rất dai. Ngươi nghĩ thử, nhỏ như vậy đã ngang ngược như thế, lớn lên thì sẽ thế nào ? Cũng không thể đến ba bốn mươi tuổi còn để cho cha mẹ bọn họ nuôi."
Lý Thiết Tượng vỗ vai của nàng, cười nói: "Ngươi lo lắng cái gì. Ngươi cũng biết, ca Ngô Phong là người hầu trong cung, nghe nói có khả năng là người hầu hạ bên cạnh hoàng hậu đấy. Người ở kinh thành thường coi khinh người ở nơi khác. Người đó không có con về sau chết rồi tài sản sẽ về tay Ngô Phong và hai đứa con trai kia, nhà họ sẽ không phải lo chuyện ăn mặc."
Thẩm Trại Hoa nặng nề ừ một tiếng. Thật là hài tử ngang ngược! Còn không đáng yêu bằng một đầu ngón chân của Tiểu Thụ nhà ta.
Trở về nhà, Thẩm Trại Hoa cũng không có sức tiếp đám người trong thôn, đi thẳng vào phòng, dùng tư thế gió cuốn mây tan ăn thức ăn còn nóng sốt của Khâu nãi nãi. Nàng ăn thật no mới hài lòng duỗi lưng một cái, trở về phòng ngủ ngủ mê mệt. Nàng ngủ thẳng tới chiều.
Khi tỉnh lại, chung quanh yên ắng khác thường, chỉ nghe tiếng chim hót. Ánh chiều tà từ cửa lớn rọi vào phòng, hoàng hôn ấm áp đến lạ. Thẩm Trại Hoa mở mắt nhìn căn phòng. Trong sân, Cố Đồi cùng Tiểu Thụ đang nói chuyện, nàng nghe câu được câu mất.
Đột nhiên có cảm giác chim bay về tổ.
Duỗi lưng một cái, Thẩm Trại Hoa rốt cuộc cũng từ trên giường bò dậy, lười biếng đứng ở khung cửa, nhìn Tiểu Thụ và Cố Đồi, hỏi "Hai đứa có đói bụng không?"
Tiểu Thụ ngẩng đầu nhìn nàng: "Ngươi đói bụng thì cứ nói thẳng đi, chúng ta có đói bụng không ngươi đều phải làm cơm nha."
Thẩm Trại Hoa nổi đóa: ai nói nó đáng yêu? Thật là mắt bị mù!
Buổi chiều Cố Nam Châu tan lớp, đi thẳng vào viện của Thẩm Trại Hoa, đi thẳng tới bàn ăn cơm ở nhà chính. Sau khi ăn xong, Thẩm Trại Hoa lại lặng lẽ vào phòng bếp, bưng ra ngoài một mâm bánh Trung thu, đặt ở trước mặt Cố Nam Châu, nói: "Ngươi nếm thử một chút bánh của tháng này đi. Ta đoán ngươi không thích bánh nhân đường miếng lắm, liền suy nghĩ làm mấy loại bánh nhân khác cho ngươi nếm thử một chút."
Cố Nam Châu rất vui, cầm bánh Trung thu cắn ngay một miếng lớn. Chỉ là nhai hai cái, nụ cười trên mặt liền cứng lại, cổ họng cuồn cuộn, miệng muốn phun ra ngay; thấy Thẩm Trại Hoa nhìn mình đầy mong chờ, hai mắt nhắm lại, cố nhịn nghèn nghẹn nuốt xuống.
Còn không đợi hắn nhận xét, nàng liền mở miệng hỏi: "Ăn ngon không?"
Cố Nam Châu uống một hớp lớn nước trà, hỏi "Đây là bánh nhân gì? Ta không nếm ra được thứ gì?"
Thẩm Trại Hoa hết sức hài lòng: "Ha ha, ngươi nhất định không nếm ra được. Ta suy nghĩ các ngươi là người đọc sách, không phải thích mai lan cúc trúc sao. Hai ngày nay không có cách nào tìm được hoa mai cùng hoa lan, ta liền dùng măng mùa xuân muối cùng với hoa cúc dại hai ngày trước ta lên núi hái chia ra làm nhân bánh, làm mấy cái bánh để dành cho ngươi. Chỉ là không biết ngươi mới vừa ăn là bánh nhân măng muối hay là bánh nhân hoa cúc ."
Cuối cùng, Thẩm Trại Hoa còn nói: "Chẳng qua ta nếm thử trước thấy mùi vị thật không thơm ngon, còn không bằng bánh nhân đường trắng. Nhưng là các ngươi người đọc sách chỉ thích những thứ hoa hoa cỏ cỏ này, ta cũng không nỡ vứt đi, giữ lại cho ngươi. Ta xem mới vừa rồi ngươi ăn một miếng lớn như vậy, thế nào ngươi đúng là thích mùi này à?"
Cố Nam Châu cầm bình nước trước mặt uống ừng ực, mặt thành khẩn nói: "Ta cảm thấy bánh nhân đường trắng rất tốt, thật đấy. Này cái gì mai lan cúc trúc, ngày thường ngắm cũng được rồi, thật sự không cần dùng chúng làm nhân bánh trung thu."
Thẩm Trại Hoa cười nắc nẻ, thu cái mâm về: "Vậy thì không ăn. Dù sao ta cũng vậy không thích cái mùi này . Lát nữa ta đưa cho Lý đại ca, coi như cảm ơn huynh ấy kéo ta từ hố lên."
Cố Nam Châu do dự một chút, nói: "Như vậy là ngươi lấy oán trả ơn, không tốt lắm đâu."
Thẩm Trại Hoa quay đầu lại: "Vậy ngươi ăn?"
Cố Nam Châu cúi đầu vội vàng dọn dẹp cái bàn, giống như không nghe thấy.
~~~~~~
Kinh đô Giang phủ, con hát bì bõm, kẻ xem huyên náo.
Thôi diễn, kép nam tháo trang sức lãnh thưởng. Khi người tới gần, Hàn phu nhân mới phát hiện hai người này giống nhau như đúc, không phân biệt được bèn quay mặt về phía Giang phủ lão thái thái nói: "Thì ra là thế gian này thật có người giống nhau như đúc. Đoạn thời gian trước, con cùng Cam Đường gặp được một thôn phu quê mùa, Cam Đường nói người nọ lớn lên giống Cố Nhị công tử đã chết, con còn không tin, cười nàng hoa mắt đã nhìn lầm người. Hôm nay xem ra, đoán chừng có hai người tương tự đấy."
Giang phủ lão thái thái là mẹ đẻ Hàn phu nhân, thương nàng tuổi trung niên đã mất con, vì vậy mỗi khi gặp ngày lễ liền mời nàng tới đây chung vui.
Giang phủ đại phu nhân nghe vậy, nói tiếp: " Này tuy nhiều ngươì có khuôn mặt gần giống nhau nhưng dáng dấp giống như cùng một khuôn mẫu đúc ra như hai kép hát trong phủ chúng ta, đó mới hiếm thấy đấy."
Giang lão phu nhân lười phản ứng lại con dâu, chỉ là yêu thương vỗ về tay Hàn phu nhân tay: " Ngày thường con không ra khỏi cửa, như thế nào liền gặp thôn phu quê mùa? Chẳng lẽ là có người tới chỗ ở của con quấy rối?"
Hàn phu nhân buồn rầu: "Trên đờng con đi thăm mộ Dịch nhi thì gặp mà thôi. Con cũng không nhận ra hắn."
Giang lão phu nhân biết nàng lại nghĩ tới Hàn Dịch, thở dài. Không nói nữa.