Trường Sinh Giới

Chương 240



Là chim ưng thì sẽ có một ngày tung cánh bay vào thế giới của chính mình, rời xa cha mẹ nhân thân, từ nay về sau cô ưng vượt mây xanh bay lượn về chốn xa xăm.

Là con người, rồi cũng phải lớn lên, mỗi người đều có con đường riêng của mình, vì lý tưởng, vì tiền đồ, đều muốn xông pha thiên địa của chính mình. Chung quy sẽ có một ngày rời xa thân nhân bằng hữu.

Tu giả, lúc 23, 24 tuổi là thời kỳ hoàng kim, ra đi không ngoái đầu lại mà rời xa quê hương để ma luyện, làm cho thân thể cùng tinh thần đồng thời lột xác thực hiện sự thăng hoa của mình.

"Có lẽ …. Ta sẽ lưu lại Đại Thương đế quốc một thời gian rất lâu. Ba năm trước đây trong đại đấu trường đấu thú ở Nam hoang Thiên Đế Thành, công chúa Đại Thương bản thân từng giá lâm. Lúc đó ta nhân tiện cùng nàng quen biết rồi, bất quá cũng không biết nàng là công chúa. Lần này tới Ân Đô nàng cũng mời ta ở lại mấy tháng" Yến Khuynh Thành xinh đẹp tuyệt trầnthanh lệ xuất trần, da dẻ mịn màng, con mắt mang theo chút ướt át, trong lòng có chút xao xuyến mà nói: "Không biết chúng ta sau này còn có ... cơ hội gặp mặt hay không"

Đúng vậy, hết thảy cũng rất khó nói, bởi vì Trường Sinh đại lục rất lớn, mà ai có thể cam đoan trên con đường tu luyện không gặp chuyện gì ngoài ý muốn chứ

"Trạm dùng chân thứ nhất của ta khẳng định là Đại Thương đế quốc" Tề Lạp Áo muốn học ngâm vịnh thi nhân, đi khắp thiên hạ, hắn mở miệng nói:" Đại Thương thân là một trong năm đại đế quốc bá chủ, chiếm cứ 16% lãnh thổ, ta nghĩ ta sẽ ở thương quốc một thời gian rất dài."

"Chúng ta cũng thế." A Thủy, a Băng, Hỏa Niểu đồng thời gật đầu.

"Ta sẽ đi khắp các nẻo đường Đại Thương" Độc Cô Kiếm ma nói, hắn quay người lại nói với Tiêu Thần: " Tiêu Thệ Thủy, ngươi cần phải đi. Hổ gia có một Tráng Lão Hổ khá mạnh tại Ân Đô. Về sau có thể sẽ có phiền phức."

"Ta biết rồi, lúc nãy tại Vọng Nguyệt Lâu, đã nghe được có người đàm luận." Tiêu Thần uống cạn 1 chén, nói:"Tráng Lão Hổ thì sao chứ, nếu như hắn dám tìm ta, ta lần này sẽ lấy đầu hắn"

Nghe vậy, mọi người trong phòng sắc mặt đều đại biến.

Độc Cô Kiếm ma im lặng nhìn hắn.

Anh chàng điển trai tóc xanh Tề Lạp Áo, ánh mắt có chút nghiêm trang nói: "Nghe nói người kia có thể đã bước vào cảnh giới bán thần rồi. Ngươi mặc dù có thần thong mạnh mẽ, nhưng mà cảnh giới kém người ta quá nhiều. Chỉ sợ cũng khó mà làm được đối thủ của gã kia." Text được lấy tại Truyện FULL

Vũ Văn Phong gật đầu nói: "Hay là tạm thời tránh lui, người nhà Hổ gia rất độc địa. Ba năm trước đây Tiêu Thần chính là vết xe đổ."

Nghe nói tới hai chữ Tiêu Thần, Yến Khuynh Thành cũng có chút mất tự nhiên, Trong lòng lại nhớ đến một chút chuyện cũ.

"Không việc gì, ta cùng với Độc Cô Kiếm Ma hai người liên thủ hẳn là đủ rồi."

"Hai người các ngươi liên thủ?" Mọi người lúc đó cũng rất kinh ngạc. Ngay cả Độc Cô Kiếm Ma chính mình cũng ngẩn ngơ, thật không ngờ Tiêu Thần lại nói như vậy.

"Như thế nào. Đều là ngươi khiến cho ta gặp phải phiền toái, ngươi có thể nào đẩy trách nhiệm đi chứ?" Tiêu Thần cười dài nhìn Độc Cô Kiếm Ma.

"Tốt, trong một tháng ta cũng không vội rời đi." Độc Cô Kiếm Ma không có do dự, đáp ứng.

Mấy người Vũ Văn Phong cũng mở miệng nói: "Muốn hỗ trợ không?"

Tiêu Thần lắc đầu, nói: "Chúng ta hai người hẳn là đủ rồi."

"Dù sao không vội, trong thời gian ngắn chúng ta cũng không rời khỏi nơi đây. Trước tiên giết đi một bán thần, coi như là kiếm một chuyện kể cho vui thôi" Tề Lạp Áo nói

Tiêu Thần nói: "Các người đều có môn phái, không giống ta cùng Độc Cô Kiếm Ma, đều là một thân một mình. Làm xong sự tình, mai danh ẩn tính, cũng không ai tra được"

"Ha ha. Không sao, đến lúc đó xem tình huống rồi bàn lại sau."

Bởi vì chuyện này, trong nháy mắt tâm tình đau thương nhàn nhạt trước giờ li biệt cũng phai nhạt

Thiên hạ không có tiệc rượu nào không tàn, cuối cùng tất cả mọi người đều có một chút men say.Ngay cả Yến Khuynh Thành cùng A Băng hai đại mỹ nữ, cũng là mặt ngọc ửng hồng, đôi mắt lại có chút long lanh, như có màn sương che mờ.

Giờ chia tay tới rồi. Trong sát na mọi người đẩy cửa ra khỏi phòng đều ngây ngẩn cả người, dưới cầu thang, chỗ nào cũng đầy người. Bạc Sĩ, Trần Hàng Cẩm, Ân Phong đám người Ân Đô đã tới đây chờ chực từ lâu

Thậm chí, bọn Tiêu Thần còn thấy được Sơ Hành Cuồng, chính là gã có Vận Mệnh Song Sinh Tử thần thông cái thế, chính là kẻ kiệt xuất trong tầng lớp thanh niên. Mà ở bên cạnh hắn có một thanh niên thực lực không cách nào nhìn thấu, cùng hắn sóng vai mà đứng.

"Tiêu huynh đi thong thả, sang bên này nói chuyện" Bạc Sĩ vừa đi vừa nói.

"Độc Cô huynh, gặp lại là có duyên, xin mời" Trần Hàng Cẩm đã đi tới.

"Khuynh Thành tiểu thư, A Băng cô nương thật là tiên thiên xuất thế, xin mời ngồi bên này." Ân Phong cũng thân thiện bắt chuyện.

Một đám người xông tới, rất rõ ràng muốn lưu bọn Tiêu Thần lại.

"Ha ha". Sở Hành Cuồng cười, cùng Yến Lăng Không tiến lên, trừ vài phương gia tộc ra, các thế gia đệ tử khác không tự chủ được đều tránh đường. Ân Đô tứ kiệt danh chấn đế đô, ai mà không sợ?

"Không đánh không biết, cùng với ta vào trong tiểu phủ ngồi chốc lát." Sở Hành Cuồng vừa thong dong vừa bình tĩnh, không có chút nhục nhã của kẻ chiến bại.

"Có thể, nhưng không phải là hôm nay." Tiêu Thần uyển chuyển cự tuyệt.

Yến Lăng Không nhìn Tiêu Thần một chút, lại nhìn sang Độc Cô Kiếm Ma, trong hai tròng mắt bắn ra hai đạo quang mang sắc bén, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ là gật đầu. Ngược lại cùng Yến Khuynh Thành và A Băng hai mỹ nữ cảm thấy hứng thú, liền chuẩn bị lễ vật, sai người đưa tới.

"Tiêu huynh …"

Đang vào lúc này, một người tiến lên, thậm chí còn vượt qua cả Sở Hành Cuồng cùng Yến Lăng Không.

"Là ngươi." Tiêu Thần trong mắt hàn quang chợt lóe, hắn đã nhận ra gã này chính là phó Thống lĩnh Thị vệ Tam công chúa Vu Thông, đêm hôm đó từng dẫn người tại không trung chặn đánh hắn, lúc ấy thật là kiêu ngạo ngang ngược

"Tiêu huynh thứ tội." Vu Thông xấu hỗ chính mình làm một cái đại lễ mà nói; "Xin Tiêu huynh thứ lỗi, bỏ qua lúc trước làm huynh không thoải mái. Lần này, ta là theo lệnh Tam công chúa, cho mời Tiêu huynh cùng Độc Cô huynh mấy vị."

Độc Cô Kiếm Ma rất trầm mặc, từ đầu đến cuối không nói gì.

Tiêu Thần lắc đầu, nói: "Chúng ta còn có chuyện trong người, để hôm khác."

Phóng Thống lĩnh Thị vệ vừa nghe đã hoảng, suýt nữa quỳ xuống, nói: "Tiêu huynh là ta không đúng, ngày trước quá mức vô lễ, ta ở chỗ này cho ngươi bồi tội. Giúp ta đi, nếu không Tam công chúa sẽ giết ta mất. Tam công chúa mời mấy vị, chỉ đơn giản là buổi gặp mặt nhỏ thôi, không có ý tứ gì khác"

Xem Tiêu Thần căn bản không để ý, Vu Thông hạ giọng, nói: "Tam công chúa đã làm cho Tráng Lão Hổ biết khó mà lui. Ta biết Tiêu huynh chính mình cũng có thể giải quyết, nhưng đây dù sao cũng là tâm ý của công chúa. Cho nên mời Tiêu huynh …."

Tin tức này làm cho Tiêu Thần không lường trước, hắn cuối cùng gật đầu nói: " Được rồi."

"Độc Cô huynh …" Tiếp theo Vu Thông vừa đi tới trước Độc Cô Kiếm Ma nhỏ giọng nói vài câu.

"Hừ, ta không cần bất cứ cái kiếm phổ gì đó!" Độc Cô Kiếm Ma hừ lạnh.

"Không phải kiếm phổ, mà là ….." Vu Thông vội vàng giải thích.

"Được rồi." Ngoài dự liệu của mọi người, Độc Cô Kiếm Ma gật đầu đáp ứng

Hiển nhiên Vu Thông đã sớm có chuẩn bị, kế tiếp làm cho đám Tề Lạp Áo, Vũ Văn Phong đáp ứng.

Suốt lượt Ân Đô thế gia đệ tử xem mà trợn mắt há mồm, cái này ….Tam công chúa thật đúng là thủ đoạn, liền một lưới bắt hết, đem mọi người mời đi.

Trên thực tế, mọi người coi trọng nhất là Tiêu Thần cùng Độc Cô Kiếm Ma, về phần mời đám Vũ Văn Phong chỉ là để giúp thu phục hai người kia thôi. Đương nhiên, coi trọng Yến Khuynh Thành tuyệt sắc cùng A Băng xinh đẹp là việc khác.

Mặc dù là một tòa biệt viện, cũng là phát huy phong thái. Chỗ ở của Đại Thương đế quốc Tam công chúa , sao có thể không lịch sự?

Đi trên đường nhỏ rải sỏi, xuyên qua đình đài lầu các, đi qua con suối nhỏ róc rách, vượt qua một cái cầu đá, đám Tiêu Thần đi tới một con đường ven hồ. Dọc theo mặt hồ là một hành lang uốn lượn quanh co, mấy người Tiêu Thần tiến nhập một tiểu đình nghỉ mát trên mặt hồ.

Một bạch y nữ tử, đang ngồi trước đánh đàn. Mặc dù đeo mặt nạ lụa mỏng, nhưng thân thể thon thả uyển chuyển mềm mại, cùng với đôi mắt trong vắt mà có thể đoán ra. Tất nhiên đó là một nữ tử phi thường động lòng người …. mà phi thường có thể chính là thiếu nữ quốc sắc thiên hương nghiêng nước nghiêng thành.

Tiêu Thần cùng Độc Cô Kiếm Ma cũng không có ý tứ chào hỏi, Tam công chúa cũng không thấy trách, cười dài mời mấy người ngồi xuống, lại càng thân thiết mời Yến Khuynh Thành đến ngồi bên cạnh.

"Ta từng muốn chiêu dụ các vị làm khách khanh, nhưng là ta thay đổi chủ ý. Chư vị đều là tuần kiệt giữa người đời, sao đồng ý vì người khác dốc sức đây. Ân Oánh ta nguyện cùng các vị kết giao bằng hữu"

"Công chúa khách khí rồi, có thể cùng công chúa tương giao, quả thật là vinh hạnh của ta." Lam phát mỹ nam tử Tề Lạp Áo nở nụ cười anh tuấn làm cho các nữ tử tầm thường đều phải điên cuồng. Khuôn mặt đầy vẻ thong dong, hắn là đến từ Nam hoang đại gia tộc nên đối với thủ đoạn lùi để mà tiến này thì quá quen thuộc.

"Ha ha, Tề Lạp Áo công tử quả nhiên tướng mạo phi phàm, nếu như Ân Đô các đại thế gia tiểu thư nhìn thấy, sợ rằng sẽ làm Ân Đô rất nhiều tiểu thư đem tiêu chuẩn chọn lựa lang quân đề cao lên một chút." Tam công chúa khúc khích cười, nói: "Ta có tin tức Tề Lạp Áo công tử đặc biệt chú ý, một đời thiên kiêu tiên tử Lan Nặc đã xuất hiện tại đế quốc ta, người nào mà biết thì xin mời đến. Tề Lạp Áo công tử nếu có thể giải được xin mời đến tận nơi để thăm hỏi"

"Đa tạ!" Tề Lạp Áo cảm ơn từ tận đáy lòng. Cùng với một tiểu cung nữ rời đi. Trong lòng Tiêu Thần cũng động, nếu như không phải ngại thân phận, hắn cũng muốn đi theo cùng hỏi.

"Vũ Văn Phong là anh kiệt giữa đời, mặc dù tại Ân Đô thảm bại, nhưng ta cũng xin tin tưởng bọn nam nhi chúng ta tại Ân Đô cũng không có ác ý. Chỉ là bọn hắn tác phong làm việc có chút thô bạo, xin ngươi thứ lỗi. Ta cảm thấy người thiên tư hơn người, xuất sắc ít ai bì kị, lại có Vạn Thú Ma Quyết. Năm đó là tâm pháp của một đời từng quân lâm thiên hạ Ma Quân. Cái ngươi thiếu bất quá chỉ là một cái thú hồn cường đại mà thôi. Nếu mà có cực phẩm thú hồn tương trợ, chỉ sợ ngươi là đánh trong tầng lớp thanh niên ít có địch thủ. Trong phủ đệ của ta có một cái kháp chứa đựng thú hồn mạnh mẽ cái thế. Nếu không cự tuyệt, ngươi có thể đi nhìn một cái, ngươi có thể có thu hoạch cũng không chừng."

Vũ Văn Phong bái sâu rời đi.

Tiêu Thần không thể không cảm thán, Tam công chúa này thật đúng là thủ đoạn cao thâm.

Tam công chúa nở nhẹ nụ cười, nói với Hỏa Niểu: "Ta thấy người là đến từ Tây Cương Hỏa Vân Điện. Không lâu trước đây có người từng tặng ta một kiện bảo vật, nghe nói chính là xuất thân từ Hỏa Vân Điện, là một viên thần châu."

Hỏa Niểu lập tứng đứng dậy, run giọng nói "Lẽ nào là Hỏa Vân Thần Châu?"

"Hình như vậy, ngươi có thể chính mình đi xem một chút"

Hỏa Niểu cũng bái thật sâu, rồi vội vã rời đi.

"A Băng muội muội, ta có mấy gốc linh chi ngọc trụ nhan giúp vĩnh viễn giữ được vẻ thanh xuân"

"Hả. Thật sao?" Gương mặt xinh xắn của A Băng mặt lập tức dâng lên một vẻ ham thích.

"Đương nhiên là thật, đến đây, ngồi kế tỷ tỷ này. Lát nữa ta cho ngươi cùng Khuynh Thành tỷ tỷ mỗi người ba khỏa." A Băng cười khanh khách hướng Tam công chúa đi tới.

A Thủy khẽ cau mày, cố tình trách cứ muội muội, trước mặt nhiều người như vậy mặt vừa lại không tiện nói. Cái ... nha đầu này. Chỉ ba gốc linh chi là bị thu phục … thật sự là làm cho hắn cảm giác không biết nói gì.

"A Thủy huynh, ta nơi này có đầy đủ một thiên Đoạn Thủy Thần Công …"

"Thật chứ?"

A Thủy không hề trách cứ muội muội nữa, rất nhanh đi theo một cung nữ rời đi.

Tam công chúa cười dài nhìn Tiêu Thần một chút. Vừa lại nhìn Độc Cô Kiếm Ma một chút. Thở dài nói:" Hai vị đều là người tài, tương lai tiền đồ không thể hạn lượng. Ta thật muốn lưu các người lại để dùng. Nhưng mà ta biết các ngươi chí hướng không có muốn thế tục vinh hoa phú quý, ôi, thật sự là đáng tiếc làm sao"

Hai người không nói gì." Ba năm trước đây ta từng đi qua Thiên Đế Thành, từng hỏi qua một người. Nếu nguyện theo ta đến phương bắc, ta có thể cho hắn một hồi phú quý. Chứng kiến các ngươi, ta lại nghĩ tới hắn không chút do dự tỏ ra bộ dáng cự tuyệt. Đáng tiếc một người rất có tiềm lực trong tầng lớp thanh niên, ta nghĩ nếu như hắn còn sống nói, có lẽ cũng không thể so với các ngươi …"

Nói tới đây, Tam công chúa có chút cảm khái.

Độc Cô Kiếm Ma trầm mặc không lên tiếng. Tiêu Thần trong lòng có một phen tư vị, bây giờ đã xác định không thể nghi ngờ, Tam công chúa chính là chủ nhân của Thiên Thần Đại Kim Tử. Chuyện cũ ba năm trước đây rất nhanh thoáng qua trong lòng hắn.

Yến Khuynh Thành hiển nhiên đoán được Tam công chúa đang nói cái gì. Mấp máy miệng một lúc nhưng cũng không nói gì.

"Đa tạ công chúa hảo ý vì ta ngăn cản người nhà Hổ gia" Tiêu Thần chắp tay tỏ vẻ tạ ơn.

"Không cần cám ơn ta, ta chỉ không muốn ... Bi kịch ba năm trước đây lại tái hiện, bản thân ta mà nói rất chán ghét một gia tộc nào đó." Tam công chúa thở dài một tiếng.

Tiêu Thần không thể không thừa nhận, Đại Thương quốc Tam công chúa có lẽ là thật lòng, cũng có lẽ là thủ đoạn cực kỳ cao minh. Chỉ đơn giản một vài câu nói đã làm cho hắn đã không có ngăn cách, độ hảo cảm tăng lên.

Đương nhiên, việc này khẳng định không liên quan đến tình yêu nam nữ, đây chỉ là vì năng lực làm việc mà thưởng thức.

Kim quang chợt lóe, Thiên Thần Đại Kim Tử như là xuyên qua không gian, xuất hiện trên mặt hồ trong đình. Nó vòng quanh Tiêu Thần ba vòng, rồi sau đó hoa chân múa tay, lộ ra thần sắc nghi ngờ, bộ dáng có chút thấy tức cười. Tiêu Thần rùng mình, vội vàng làm cho tất cả khí tức của mình ẩn giấu đi.

"Ha ha." Chứng kiến bộ dáng của nó, tam công chúa nở nụ cười, nói: "Kim tử lại đây."

Kim Tử vù một cái hiện ra trước mặt Tam công chúa, tiếp nhận từ Tam công chúa một gốc cây Tử Kim Tham Vương ( sâm vàng tím) rồi gặm nhấm.

Tiêu Thần im lặng, trách không được Kim Tử không chỉ có đem bất tử Cửu mệnh Thân tu, mà tu vi càng thêm kinh khủng. Nguyên lai Tam công chúa mỗi ngày cũng cho nó ăn linh vật cỡ này, chính là còn hơn đồ ăn vặt của Kha Kha một ít.

Nhìn Kim Tử, hắn thật sự có chút nhớ nhung Kha Kha rồi, hy vọng tiểu thú sớm ngày trở về

"Tiêu Thần, dù rằng ta đã phái người cảnh cáo lão Hổ kia rồi, nhưng nghĩ lại cũng xin cẩn thận một chút. Dù sao đây chính là một gia tộc làm việc luôn luôn không có chỗ nào cố kỵ, hãy cẩn thận đề phòng."

"Đa tạ, ta biết." Tiêu Thần gật đầu.

"Độc Cô huynh, ta biết tu kiếm là tất cả với ngươi" Tam công chúa cười khanh khách mà nói: "Ta biết ngươi căn bản không quan tâm đến bất cứ kiếm pháp nào, bởi vậy đặc biệt tìm được ba pho kiếm ý, chính là Trương Tam Phong chân nhân lưu lại."

Nghe được là do Trương Tam Phong lưu lại, không chỉ có Độc Cô Kiếm Ma ý nghĩ thay đổi, chính là Tiêu Thần cũng thế.

"Có ba người đá, mỗi người đá đều có ba đạo kiếm ngân" Tam công chúa vỗ vỗ tay, hai gã võ sĩ cẩn thận đem một pho tượng người đá mang vào trong đình viện.

Trên Thạch Nhân lưu lại dấu vết năm tháng, hiển nhiên đã trải qua vô tận năm tháng mưa gió.

Đầu, ngực, chân ba đạo vết kiếm, lập tức đã thu hút Độc Cô Kiếm Ma, hắn bước dài đến đó.

"Ha ha." Năm đó một vị kiếm sĩ đối mặt một pho tượng người đá nhân tiện khổ tham ba mươi năm. Cho nên hôm nay ta chỉ mang tới một pho tượng người đá, hai người đá kia Độc Cô huynh muốn nhìn có thể lúc nào đến xem cũng được.

Độc Cô Kiếm Ma đã không còn để ý tới ngoại nhân, một mình lĩnh ngộ từ bức tượng.

Tiêu thần biết, Độc Cô Kiếm Ma cũng bị trói ở chỗ này rồi. Tam công chúa quả nhiên là thủ đoạn.

Tam công chúa Ân Oánh nhẹ nhàng cười. Sau đó quay đầu nhìn Tiêu Thần, nói:"Tiêu huynh bây giờ là đang nhập thế luyện tâm?"

Đúng

"Sư phụ của ta từng nói, nhập thế luyện tâm tu hành, nam nhi nếu không đi sa trường, vậy tuyệt đối là không trọn vẹn. Thân là nam nhi, nếu chưa từng tại trăm vạn đại quân xông pha chém giết, vậy chỉ có thể tiếc nuối cả đời."

"Luyện tâm cũng không phải chỉ giới hạn ở sa trường mà thôi. Tiếc nuối … người đời luôn tràn ngập tiếc nuối, ai cũng không thể tránh được. Đường ta đi không cần dốc hết tâm trí, miễn là không được dao động cứ tiến về phía trước là được."

Mặc dù nói như vậy, nhưng Tiêu Thần không thể không thừa nhận, xông pha sa trường, đối với mỗi một nam nhân đều từng mơ qua. Hắn cảm nhận được điểm dừng tiếp theo có lẽ thật sự muốn đi chiến trường rồi, nhưng mà hắn không nghĩ sẽ thông qua tay Tam công chúa an bài.

Tiêu Thần một mình rời khỏi công chúa đang ngồi trong biệt viện, những người khác đều bị thủ đoạn cao minh của Thương quốc Tam công chúa Ân Oánh lưu lại. Mà hắn bởi vị nợ người một cái đại nhân tình, cũng không có khả năng lập tức rời đi.

Đúng vào lúc này, có một người rất nhanh chạy tới, nói: "Công tử, có người nhờ ta đưa tin cho ngươi."

Tiêu Thần xem lá thư, trong đó chỉ có một câu nói: "Lúc rời khỏi Ân Đô cũng là lúc chết"

Chữ ký là một hình vẽ con cọp.

Tiêu Thần cười to, rồi sau đó thần sắc chuyển lạnh, nói với người đưa tin: "Nói cho hắn, không cần phải đợi ở bên ngoài. Trong vòng mười ngày ta nhất định sẽ ở trong thành này chém bay đầu hắn!"

Tình cảnh lúc này tương tự như trong quá khứ, nhưng Tiêu Thần đã không còn là Tiêu Thần của ngày xưa, cùng lắm thì một kích rồi thối lui. Thay đổi lại hình dáng tướng mạo, ẩn danh trong biển người mênh mông.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.