*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cát Hạo cùng Vu Nhất Chu cũng đang đi tới phòng thi, thành tích của hai người bọn họ so với Quý Tinh Lăng tốt hơn một tí, đều ở vị trí giữa, cũng không đến mức bị sung quân đến lầu Ngô đồng.
“Đó không phải Nhạc Thăng sao?” Cát Hạo thấy một người ở xa xa, “Tao nghe nói lúc kiểm tra ngữ văn buổi sáng, cậu ta thiếu chút nữa cùng Tinh ca đánh nhau, hình như là bởi vì ném loạn cục tẩy, kết quả bắn vào Tinh ca.”
Vu Nhất Chu vặn nắp bình nước: “Sao mày không gọi điện thoại hỏi thử?”
“Gọi nhưng tắt máy, bất quá tao gửi WeChat cho Lâm ca, rồi cậu ấy trả lời một câu không có việc gì.” Cát Hạo nói, “Hai người bọn họ giữa trưa không ăn ở căn tin, mà là ở ngoài trường.”
Nhạc Thăng cũng là thành viên kiểm tra hàng năm đội sổ, mặc kệ bên trong hay là bên ngoài cũng là một thanh niên cao lớn hung hãn. Đánh nhau hút thuốc lấy tiền học sinh lớp dưới, bạn gái mỗi ngày thay một người, ngày thường ra tay rộng rãi, bên ngoài trường sống được, ở Sơn Hải cũng là ngang nhiên —— cơ mà ngược lại không dám trêu chọc mấy đại thiếu gia quý giá Quý Tinh Lăng cùng Vu Nhất Chu, hai bên xem như nước giếng không phạm nước sông.
Vu Nhất Chu đối với người này không có hứng thú: “Đi thôi, về phòng học.”
……
Quý Tinh Lăng đi toilet, Lâm Cạnh dựa vào trên lan can, như có như không lướt điện thoại xem ví dụ mẫu. Không biết có phải bởi vì không khí oi bức hay không, cậu tổng cảm thấy có chút mệt rã rời, người cũng không có tinh thần.
Một con mèo đen lặng yên không một tiếng động xuất hiện, xoay hai vòng xung quanh cậu, khịt mũi “Meo” một tiếng, nghiêng đầu cọ cọ.
Lâm Cạnh rất thích động vật nhỏ, nhưng bệnh khiết phích không cho phép cậu trực tiếp sờ lên nó, cũng chỉ khom lưng đùa một hồi.
“Meo.” Chiếc đuôi lông xù xù quét qua ống tay áo, lại chủ động lộ ra cái bụng.
Lâm Cạnh mở camera, vừa mới chuẩn bị chụp một tấm, mèo đen lại như là bị hoảng sợ bởi cái gì, đột nhiên bốn chân cào đất, như mũi tên nhọn nhảy vào lùm cây.
“Cậu đang làm gì vậy?” Quý Tinh Lăng hỏi.
“Vừa mới có con mèo hoang khá thú vị.” Lâm Cạnh vỗ vỗ tay đứng lên, khả năng bởi vì động tác chuyển động quá lớn, đại não xuất hiện tình huống không đủ máu để cung cấp, vì thế một lần nữa ngồi xổm xuống: “Kéo tôi lên với. ”
Quý Tinh Lăng nắm lấy tay áo của cậu và thấy một vài sợi lông đen trên đó, cau mày: “Con mèo hoang nào, màu đen?”
“Sao cậu biết.” Lâm Cạnh hít mũi, “Chậc, hình như tôi thật sự bị quạt hỏng kia thổi cho bị cảm.”
“Cậu về phòng thi trước đi.” Quý Tinh Lăng buông tay cậu ra, “Tôi đi đến văn phòng Lão Vương, hẳn là nơi đó có dầu gió.”
Lâm Cạnh gật gật đầu, cảm giác choáng váng như đang ngồi trên thuyền hải tặc.
Tiếng chuông chuẩn bị cho bài kiểm tra đã vang lên, trên sân thể dục trở nên trống không. Sâu trong bóng râm, một con mèo đen đang lười biếng phơi nắng, nó dùng chân trước nghịch thù lao mới nhận được từ trong tay Cùng Kỳb(1), giữa yết hầu phát ra âm thanh “Càu nhàu” thoải mái. Đang lúc chuẩn bị ngủ, lỗ tai lại nhạy cảm tiếp thu được một tiếng âm thanh trầm thấp ầm ĩ —— đầu tiên là rất xa, nhưng lại nháy mắt liền vang lên bên cạnh, như tiếng sấm sét nổ ở chân trời vào buổi tối mùa hè.
Cơn buồn ngủ của mèo đen lập tức biến mất, đồng tử trắng như tuyết co lại: “Ngao!”
—— Mèo Kim Hoa, con vật sống sau ba năm, cứ sau nửa đêm ngồi xổm trên mái nhà, vươn ra mặt trăng, hút tinh hoa từ nó, lâu ngày mà thành quái.
Sương đen hùng hổ cuốn con miêu yêu, mang theo nó một đường nổ vang lên đi ra ngoài trường.
Ông chú gác cổng là một con thú khai sáng đã có tuổi, động tác tương đối chậm chạp, vừa mới ngẩng đầu nhìn thấy lôi vân, còn không có kịp tiến hành chặn lại, đã bị đốt cháy rụi đỉnh đầu, vì thế tại chỗ kinh ngạc đến ngây người.
……
Học sinh bây giờ a.
Hơn nữa đi trốn học vì sao phải dùng nguyên thân[bản thể], có phải quá long trọng một chút hay không, đến tột cùng là do tường không nhảy qua được hay là khóa cửa sau không cạy ra được.
Sau hẻm, chủ tiệm tạp hoá béo đang tính sổ, cửa đột nhiên bị “Rầm” một tiếng mở ra.
Chuông gió gỗ chịu không nổi sự thô lỗ này, rơi xuống mặt đất vỡ thành từng mảnh.
Ông chủ béo bởi vì lỗ vốn mà tâm tình không tốt lắm, tức khắc càng thêm giận dữ: “Tôi nói cậu ——”
Nói còn chưa dứt lời, một con mèo Kim Hoa đã đập mạnh vào quầy.
Rầm!
Toàn bộ kính ở quầy vỡ nát.
Giọng ông chủ béo run rẩy: “…… Cậu cậu cậu.”
“Tôi muốn mua thuốc.” Quý Tinh Lăng ném cho ông ta một đồng tiền yêu quái óng ánh màu vàng, “Mau lên!”
Ông chủ béo trở nên có lãi, thái độ liền thay đổi 180 độ, thân thiết tỏ vẻ: “Không thành vấn đề.”
Ông ta là một con dược thú.
—— Tương truyền rằng khi Thần Nông cho một con dược thú tiến vào với dân thường. Bệnh tật của nhân dân đều nhờ con thú này, với ngôn ngữ của thường dân ngày xưa truyền lại, tuy rằng không quá rõ. Nhưng có ý nói rằng, những con thú hoang dã có một loại cỏ, mà sau khi ăn vào tức khắc khỏi bệnh. Sau đó được lan truyền kinh nghiệm lâu năm tới tai Hoàng Đế ông mới biết cỏ là gì dịch bệnh là gì. Cố Ngu Khanh rằng: “Dược thú của Hoàng Đế mà biết y.”
Con hẻm nhỏ với ngọa hổ tàng long.
[Ngoạ tức là nằm, tàng tức là ẩn mình. Ngoạ hổ tàng long chỉ những nơi nguy cơ tiềm ẩn như là đang có hổ nằm phục rình mồi hay rồng ẩn mình để tấn công]
Con mèo Kim hoa run bần bật, khàn cả giọng thú nhận đồng lõa: “…… Là Nhạc Nhạc Nhạc Thăng là con Cùng Kỳ bảo ta làm!”
“Mi nói mi là một lão yêu quái đã thành niên rồi, thế mà đi mê hoặc học sinh cấp ba, đây là trái với 《 pháp yêu quái trị an xử phạt 》 có biết hay không?” Ông chủ béo gõ gõ lên xương sống nó. “Vẫn nên thành thật cống hiến một cái mạng ra, nhớ lần giáo huấn này đi.”
“Ngao!”
……
Kiểm tra môn toán đã bắt đầu rồi.
Lâm Cạnh nhìn chỗ ngồi trống không ở bục giảng bên phải, khẽ nhíu mày. Giáo viên giám thị cảm thấy cậu không khoẻ, nhỏ giọng hỏi: “Em học sinh này, em có phải không thoải mái hay không?”
Giáo viên tìm được giấy ly dùng một lần, rót cho cậu ly nước ấm.
Nhạc Thăng một tay chống đầu, vui sướng khi người gặp họa thổi tiếng huýt sáo, như trong dự liệu ha hả nói câu: “Làm bài cho tốt! ”
Lâm Cạnh không có tâm tình đáp lại khiêu khích của đối phương, trạng thái trước mắt của cậu có chút không ổn.
Một phần là bởi vì thân thể không khoẻ, một phần còn lại là bởi vì sự vắng mặt của Quý Tinh Lăng. Theo lý mà nói, từ văn phòng Vương Hoành Dư đến lầu Ngô đồng, thời gian còn không cần tới năm phút, không đến mức bây giờ còn chưa có trở về.
Lực chú ý trước sau không có biện pháp tập trung, đến đề trắc nghiệm thứ hai liền mắc kẹt tại đó. Lâm Cạnh dùng sức nắm chặt bút, muốn cho mình tỉnh táo một ít, nhưng bóng chồng trước mắt lại càng thêm nghiêm trọng, thậm chí đến dạ dày cũng đi theo trên dưới cuồn cuộn.
Mồ hôi trên trán chảy xuống, mà ngay lúc cậu rốt cuộc cũng kiên trì nổi, quyết định bỏ kiểm tra đi bệnh viện, thì Quý Tinh Lăng cuối cùng thở hồng hộc xuất hiện ở cửa phòng học: “Báo cáo!”
“Tại sao bây giờ mới đến, nếu là thi đại học thì em đã không thể tiến vào phòng học rồi.” Giáo viên giám thị không vui mà phê bình một câu, “Mau đi làm bài thi đi.”
“Cảm ơn cô ạ.” Quý Tinh Lăng trở về chỗ ngồi, lại thuận tay để túi giấy ở phòng y tế của trường lên trên bàn Lâm Cạnh, nhẹ giọng nói một câu, “Hiện tại liền uống.”
Có thể là lo lắng người kia quá mức choáng đầu hoa mắt không nghe được, hắn trước khi bước vào phòng học, còn cố ý ở túi giấy viết qua loa ba chữ lớn nguệch ngoạc —— lập tức uống, cùng với những dấu chấm than liên tiếp tỏ vẻ cường điệu.
Viên thuốc màu trắng không có đóng gói, bất quá phòng y tế ở trường thường xuyên sẽ lấy những chai thuốc lớn kiểu vậy, Lâm Cạnh cũng không nghĩ nhiều lấy nước lập tức uống.
Quý Tinh Lăng nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới kéo ghế ra ngồi xuống.
Nhạc Thăng ở phía dưới nhìn, nhìn viên thuốc cảm cúm ngu ngốc kia rõ ràng không có dùng được, lần thứ hai “Phụt” cười ra tiếng. Tâm tình tốt cầm bút, muốn tùy tiện chọn vài câu trắc nghiệm rồi rời đi, lại không cẩn thận chạm phải tầm mắt Quý Tinh Lăng —— trong đôi mắt hẹp dài của thiếu niên, chính là cuồn cuộn ngọn lửa giận lạnh băng của Yêu tộc, chứa đầy cảnh cáo cùng uy hiếp.
Năng lực uy hiếp của Kỳ Lân đối với ác thú sinh ra đã có sẵn, Nhạc Thăng ở trong lòng hoảng hốt, bút trong tay cũng rơi xuống mặt đất.
Cậu ta chưa từng nghĩ tới, đối phương thế mà cũng không phải con người.
……
Bởi vì kiểm tra đến trễ hai mươi phút, lần này Quý đại thiếu gia cuối cùng cũng không nộp bài thi sớm, thành thật ngồi đến một giây cuối cùng.
Giáo viên bỏ bài thi vào túi, cùng nhau trở về văn phòng, trong phòng học chỉ còn lại hai người.
“Cậu thế nào rồi?” Quý Tinh Lăng đi đến trước mặt cậu.
“Uống thuốc xong khá hơn nhiều.” Lâm Cạnh xoa mặt, “Không phải nói đi văn phòng Lão Vương sao, sao cậu lại chạy tới phòng y tế của trường?”
“Văn phòng Lão Vương không có người.” Quý Tinh Lăng nói một câu có lệ, “Đi thôi, về nhà.”
“Hôm nay cảm ơn nha. ” Lâm Cạnh cảm thấy có chút có lỗi với hắn, “Nếu cậu bởi vì môn toán không được 400 điểm, tôi có thể cho cậu mượn tiền tiêu vặt, cũng sẽ giải thích với cô.”
“Này này cậu ngàn vạn đừng nguyền rủa tôi. ” Quý Tinh Lăng chạy nhanh từ chối, “Tôi cảm thấy tôi thi khá tốt, thật sự đấy, đến đề cuối cùng tôi cũng tính ra, đáp án là 36 đúng không?”
Lâm Cạnh muốn nói lại thôi, đề cuối cùng là tính phạm vi giá trị của t, cậu làm sao có thể đưa ra đáp án 36 không liên quan này.
Nhưng thầy giáo Tiểu Lâm không có nói, thầy giáo Tiểu Lâm còn rất chiếu cố lòng tự tin của học tra: “Khả năng là thế, tôi kỳ thật cũng không quá nhớ. Cậu muốn uống gì không, tôi bao cậu, thuận tiện lại đi tới phòng y tế của bệnh viện lấy thuốc.”
“……”
Xét đến ngày mai còn phải kiểm tra, Quý Tinh Lăng cũng không tính để thực vật này biết chuyện con miêu yêu, để tránh ảnh hưởng đến tâm tình. Vì thế cưỡng ép ôm lấy vai đối phương, mang theo người hướng đến đường ra khỏi trường, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ giáo dục: “Bệnh ổn rồi còn uống thuốc cái gì, thuốc không thể uống nhiều có biết hay không? Đi đi đi, tài xế ở bên ngoài chờ đã lâu, về nhà!”
Lâm Cạnh bị hắn kéo đến đứng không vững: “Cậu tại sao lại biết tôi ổn rồi? “
“Bởi vì cô y tế đã bảo đảm rồi, không lừa già dối trẻ lập tức là có hiệu quả, bao trị choáng đầu đau đầu tiêu hóa kém.”
“…… Vì sao cô y tá ấy nói chuyện như phong cách của mấy tên giang hồ chuyên lừa gạt vậy?”
“Bác sĩ chỉ phụ trách chữa bệnh, cậu còn quản người ta có phong cách nói chuyện gì.”
“Quý Tinh Lăng, Quý Tinh Lăng cậu chạy cái gì, cặp tôi còn ở phòng học!”
“……”
Tinh ca lại phục vụ đi lấy cặp, nhanh chóng, tiện lợi lại không mất tiền.
Buổi tối hôm nay, Lâm Cạnh lại uống một viên thuốc trị cảm, rất sớm liền đi ngủ. Phòng 1301 cách vách, Quý Tinh Lăng đang gọi điện thoại cho ông chủ béo ở cửa hàng tạp hoá: “Con mèo kim hoa đó thế nào?”
“Còn có thể thế nào, giao cho đội yêu quái duy trì trật tự, nghe nói phụ huynh Cùng Kỳ cũng nhận được điện thoại từ văn phòng an ninh, chà chà, xem ra thằng nhóc kia gặp phải phiền còn không nhỏ.”
“Còn có chuyện.” Quý Tinh Lăng nằm ở trên ghế mát xa, một chân đề lên bàn, “Ông có túi trừ tà hay không?”
“Nếu cậu muốn, cũng không phải không thể tìm.” Ông chủ béo tinh thần tỉnh táo, “Nhưng thứ này không rẻ.”
Túi trừ tà, chính là từ các thần thú khác nhau trấn thủ các đường cống hiến một ít Linh Khí, ví như như sừng tê giác, vảy rồng hay là lửa, lại đem mấy thứ này thống nhất giao vào nhau rồi cất vào một túi nhỏ, liền trở thành một bùa hộ mệnh, có thể đè ép 80% ác thú, rất thích hợp cho những thực vật không có năng lực tự vệ.
Ông chủ béo thao thao bất tuyệt nói: “Bằng thẻ học sinh có thể giảm giá 20%, cũng chính là 240 tiền yêu quái, tiền đặt cọc 50%, không bớt.”
Có thể nói là giá cao ngất trời.
Nhưng túi trừ tà chính là mắc như vậy, bởi vì đi gõ cửa từng nhà thần thú không phải một chuyện nhẹ nhàng cho lắm, ông chủ có thể chủ động giảm giá 20% đã xem như là chiếu cố yêu quái còn vị thành niên, phi thường có lương tâm.
Quý đại thiếu gia đếm tiền mừng tuổi còn lại, chỉ còn 140 tiền yêu quái.
“Mẹ.” Hắn đứng cửa phòng ngủ lớn, “Mẹ muốn thế nào mới có thể cho con một trăm tiền yêu quái?”
Hồ Mị Mị đắp mặt nạ trả lời: “Có thể thi được 500 điểm rồi nói, mẹ còn có thể cho con 500 luôn.”
Quý Tinh Lăng mắt sáng ngời: “Thật sự ạ?!”
“Thật sự.” Hồ Mị Mị xoay người, “Trước nói xem đã, lần này lại gây họa gì?”
“Con không có gây họa.” Quý Tinh Lăng giải thích, “Con chỉ là muốn mua một cái túi trừ tà cho Lâm Cạnh, hôm nay có con mèo Kim Hoa cùng Cùng Kỳ ở trường học tìm cậu ấy gây phiền.”
Hồ Mị Mị nghe vậy nhíu mày: “Không có việc gì chứ?”
“Không sao ạ, con dược thú ở sau đã thông báo cho đội yêu quái duy trì trật tự.” Quý Tinh Lăng nói, “Nghe nói cha mẹ Cùng Kỳ cũng bị gọi tới văn phòng an ninh.”
Nghe con cái nhà người khác xui xẻo như vậy, Hồ Mị Mị lập tức liền cảm thấy con mình vẫn còn ổn lắm, tuy rằng cũng thường xuyên bị thầy giáo mời phụ huynh, nhưng mình ít nhất cũng chưa từng mất mặt đi vào văn phòng an ninh.
Vì thế bà hào phóng đưa chi phiếu, dự chi một phần khen thưởng nếu được 500 điểm.
Mà Quý đại thiếu gia cũng ở trong một đêm, thuận lợi từ phú nhị đại biến thành vị thành niên bi thảm với món nợ khổng lồ bi thảm từ người thân.
Hồ Mị Mị tràn ngập tình thương của mẹ hỏi: “Khi nào mới có thể thi được 500 điểm cho mẹ?”
Tinh ca nói ra ý nghĩ mới: “Con cũng có thể tích góp tiền mừng tuổi 5 năm trả hết một lần.”
Hồ Mị Mị: “……”
Con vẫn nên nhanh chóng trở về phòng ngủ đi.
——
(1)Cùng Kỳ: Lại đi về phía tây núi Trung Khúc 中曲 260 dặm, có ngọn núi Khê Sơn 邽山, Khê Sơn có loài dã thú, hình dạng như con trâu, toàn thân có bộ lông gai nhọn, tên là Cùng Kỳ 穷奇, âm thanh nó phát ra như tiếng chó tru, loài dã thú này còn ăn thịt người.
Góc lảm nhảm:Tui đố mọi người Bautatsch-Ah-Llgs là con yêu quái gì. Hơn nữa tui xì poi cho mọi người là mấy con quái ở Sơn Hải Kinh xấu thảm họa nuôn =.=