Trước Ngày Công Khai, Lão Công Mất Trí Nhớ

Chương 109: Chụp ảnh lưu niệm



Trailer dài 2 phút 2 giây, cũng không dài lắm.

Hình ảnh đầu tiên là Khương Hành đẩy cửa khách sạn ra, cầm chìa khóa lên xe, hắn nói với ống kính: "Hiện tại phải đi nghênh đón nhân viên của tôi."

Ngay sau đó trên màn ảnh là từng nhân viên trong miệng hắn.

Người đầu tiên xuất hiện là Lương Chỉ Duyên trong bộ váy tiên nữ, bối cảnh là căn chung cư hồng nhạt của cô.

Sau đó là Hà Uyển Tinh, cô ăn mặc trang điểm có vẻ trung tính một chút, màn chào hỏi trước ống kính coi như quy củ, đồng thời lại biểu hiện một chút tính cách đáng yêu của cô.

Cuối cùng là Lâm Lập Thư, hắn giới thiệu với chương trình về cây đàn ghi ta trong tay đã làm bạn nhiều năm với hắn.

Ba người kéo vali đứng ở ga tàu cao tốc chờ ông chủ tới.

Trong màn ảnh cũng không có Lý Quân giới thiệu bản thân.

Mản ảnh lại chuyển, trực tiếp đi vào khách sạn, là thân ảnh bận rộn của Lương Chỉ Duyên trong phòng bếp.

Sau đó là biểu tình tràn ngập chờ mong nhìn mọi người của cô, cùng với Hà Uyển Tinh ở bên cạnh nói: "Trứng tráng là em làm, mì sợi là Chỉ Duyên làm."

Lại tiếp theo là hình ảnh Lâm Lập Thư lái xe trực tiếp đụng vào thân cây uỳnh một cái cùng với biểu tình nghiêm túc vi diệu của Khương Hành.

Nhưng mà, hình ảnh tiếp theo lại khác, trong màn ảnh chỉ nhìn thấy Khương Hành cầm ca nước, đổ nước vào cây phát tài, sau đó một giọng nói cắt ngang hắn: "Khoan đã!" Một bàn tay trắng nõn thon dài đè lại cổ tay Khương Hành, người đó nói: "Cây phát tài không thể tưới quá nhiều nước, rễ của nó nông, sẽ bị úng chết."

Hình ảnh thứ hai là, cũng là một bàn tay trắng nõn, nhưng trong tay cầm một đóa nguyệt quý diễm lệ, chủ nhân bàn tay đem bó hoa cắm vào túi áo Khương Hành, người đó hỏi: "Ông chủ, hoa này đẹp không?"

Hình ảnh thứ ba như cũ chỉ có một bàn tay trên màn hình, Khương Hành ăn luôn một cái kẹo sữa trong tay người đó: "Tuy kẹo này rất ngọt, nhưng có thể đỡ một chút."

Trailer tập 1 liền kết thúc tại đây, sau đó trang web chính thức của <Có cái khách sạn> lập tức bùng nổ!

Các fan chú ý tới bốn điểm, một là vì sao vị khách mời thứ năm chỉ có một bàn tay, hơn nữa còn có các loại tiếp xúc thân mật với Khương Hành, chủ nhân bàn tay này đang nịnh bợ Khương Hành?

Thứ hai là fan thanh khống, bọn họ lại cảm thấy giọng nói này rất nhẹ rất dịu dàng, nghe xong lỗ tai quả thực sẽ mang thai, tổ tiết mục rốt cuộc đã mời vị khách mời nam nào vậy?

Thứ ba là fan nhan khống, phần lớn đều là fan Khương Hành liếm sắc đẹp, dù sao màn ảnh đều là đặc tả, cao thanh không đánh mã, may mà Khương Hành cũng là diễn viên chính thường trú của các rạp chiếu phim, sắc đẹp có thể đánh, không cần hiệu ứng chỉnh sửa cũng có thể khiến hắn cực kỳ chính trực soái khí!

Bốn là các võng hữu hoàn toàn đoán được vị khách thứ năm chính là Lý Quân, cũng chính là bạn trai trong scandal của Khương Hành trước mắt, đám fan này không nhiều, chỉ là khi bọn họ bình luận, đại đa số cũng không biết là chuyện gì xảy ra, dù sao không phải mỗi người đều đăng nhập vào Weibo, cũng không phải thời thời khắc khắc đều có thể chú ý tới hot search trong ngày.

Đêm nay không có người uống say, mọi người lẫn nhau chia sẻ lại tin tức, cũng liền biết hiệu quả của trailer tập 1 sau khi tung ra.

Lý Quân nhìn biên tập cắt nối, cười khẽ nói: "Cắt nối rất thú vị."

Khương Hành rất không hài lòng với biên tập cắt nối này, hắn lén nói với Lý Quân: "Sao anh thấy mình giống tên thiểu năng trí tuệ?"

Lý Quân sờ sờ đầu hắn: "Ngoan, đi ngủ một giấc, làm bộ chưa thấy cái trailer này là được." Vì quay chụp quá chân thực, có lẽ cả tập phim có thể càng thiểu năng trí tuệ thì sao?

Vì Lý Diệu còn chưa trở về, tiếp tục cùng Lý Quân chen chung một phòng, Khương Hành muốn cùng Lý Quân lén lút hôn một chút cũng không được, xung quanh đều là máy quay, nhìn vào phân lượng người nhà của bạn trai đều ở đây, vẫn là bỏ qua cái tâm tư này trước đi.

Một đêm không nói chuyện.

Buổi sáng ngày hôm sau, Lý Quân như cũ thay mọi người chuẩn bị bữa sáng, chủ yếu là vì sự khỏe mạnh của ba anh.

Sau khi dùng qua bữa sáng, ba người Lý Cẩm liền đi trở về.

Cũng không có cái gì lưu luyến không nỡ rời đi, Lý Quân cũng rất nhanh quay xong chương trình, sau khi kết thúc có thể trực tiếp về nhà.

Lý Quân Khương Hành cùng tiễn ba người Lý Cẩm đi xong, tổ tiết mục tuyên bố với mấy người nhiệm vụ hôm nay.

Cho bọn họ mỗi người một cái di động và thời gian một ngày, chụp lại những cảnh sắc của khách sạn và xung quanh khách sạn mà bọn họ cảm thấy đẹp nhất, sau đó lại từng người từ ảnh chụp của mình lựa chọn ra 10 bức ảnh thiết kế thành bảng tin khách sạn, đồng thời mỗi người ký tên vào 20 tấm, tặng cho 100 vị khách đầu tiên sau khi chương trình phát sóng khách sạn lại lần nữa khai trương.

Hôm nay mỗi một vị khách mời đều rất vừa lòng với sắp xếp của chương trình, một là không cần lo lắng bản thân gây ra việc, hai là còn có thể tự mình khống chế thời gian, ba là địa điểm do chính mình chọn, mỗi người đều kèm một chiếc xe, cho bọn họ sử dụng.

Tổ tiết mục còn cố ý cường điệu, Khương lão sư không được cùng anh Quân cùng nhau làm nhiếp ảnh.

Đừng để đến cuối cùng tất cả ảnh chụp của Khương Hành đều là bóng dáng của Lý Quân, mục đích hoạt động lần này của bọn họ sẽ mất đi ý nghĩa vốn có.

Đương nhiên Khương Hành sẽ không làm như vậy, di động là chương trình đưa, hắn muốn chụp Lý Quân cũng là lấy máy ảnh bảo bối của mình chụp, mới không đem ảnh chụp của người yêu đưa cho người khác thưởng thức lựa chọn đâu, như vậy sẽ hạ thấp tình yêu của hắn đối với người yêu, tổ tiết mục thật đúng là hoàn toàn không hiểu hắn.

Trên tay mỗi người đều cầm một chiếc di động cùng loại, cũng tìm được xe mà tổ tiết mục bố trí riêng cho bọn họ.

Tổ tiết mục cũng nói qua với bọn họ những việc cần chú ý, trong đó có một vấn đề là các khách mời không được phép lộ ra với các khách mời khác nơi mình đang đến, không đụng phải thì không có gì, nếu đụng phải thì chứng tỏ các ngươi càng có duyên phận. 

Theo tình huống bình thường chắc chắn Khương Hành sẽ hỏi Lý Quân muốn đi đâu, nhưng hôm nay là thời điểm khảo nghiệm duyên phận của hai người, hắn cũng không hỏi nơi mà Lý Quân muốn tới.

Khi xuất phát, trước khi Lý Quân lên xe, Khương Hành đứng ở cạnh cửa xe của anh nói với anh: "Nhìn xem chúng ta có gặp nhau ở chỗ nào đó hay không."

Lý Quân cong cong khóe miệng: "Nếu cả một ngày chúng ta đều không tương ngộ thì sao?"

Khương Hành nhìn thấy nụ cười quen thuộc này của anh, chém đinh chặt sắt nói: "Sẽ không."

Lý Quân phất phất tay với hắn: "Vậy, Khương lão sư, có duyên gặp lại."

Nhìn Lý Quân rời đi, Khương Hành trầm mặt suy nghĩ một chút Lý Quân sẽ đi đâu, suy nghĩ nửa ngày không có manh mối, cuối cũng vẫn cảm thấy để xem duyên phận đi, bọn họ chắc chắn sẽ lại gặp được nhau.

Lý Quân nhìn điện thoại di động mà tổ tiết mục đưa cho, màn hình giao diện cực kỳ sạch sẽ, ngoại trừ công năng chụp ảnh và phần mềm của hãng điện thoại ra, nhưng phần mềm giải trí khác không có một cái nào.

Lướt qua một lát, tổ tiết mục và biên đạo đi theo hỏi Lý Quân muốn đi đâu chụp ảnh.

Lý Quân suy nghĩ rồi nói: "Tôi muốn vào thôn chụp ảnh, không muốn đi quá xa." Chủ yếu là, ký ức của anh với chương trình đều là xung quanh khách sạn, những nơi khác đều chỉ đi qua một lần mà thôi, đúng là không có chút ký ức gì.

Biên đạo: "Vậy chúng ta trước đi vào thôn."

Lý Quân gật đầu, lúc trước trong chương trình, Vương đạo diễn cho anh và Khương Hành lựa chọn đi đâu vượt qua nửa ngày nghỉ của bọn họ, hai người liền lựa chọn trực tiếp về khách sạn. Lúc này, suy nghĩ của anh cũng như vậy, đi chụp ảnh trong thôn xong, lại trở lại khách sạn chụp xung quanh, hoàn toàn không có vấn đề.

Tổ tiết mục cũng không quy định bọn họ nhất định phải chụp cả một ngày, Lý Quân thích mặt trời, nhưng không thích đứng ở dưới mặt trời phơi nắng, anh quyết định dùng 2 tiếng để chụp sau đó liền trở về khách sạn.

Đầu tiên Lý Quân đi tới chợ bán rau mình hay đi.

Vừa tới chợ, mấy bà mấy bác gái chủ quầy hàng mà anh thường xuyên ghé thăm thi nhau nói chuyện với anh.

"Anh chàng đẹp trai, hôm nay có mua cà tím không?"

"Đại minh tinh, ngô buổi sáng tôi vừa mới bẻ ngọt lắm, có muốn mấy bắp không?"

"Anh chàng đẹp trai, chỗ tôi có rau hẹ, hôm nay có muốn mua về thử xào trứng gà không, chỗ tôi còn có trứng gà nhà nuôi đẻ, ăn rất ngon, lấy mấy quả nhé? Cậu mua 10 quả tôi cho thêm cậu 1 quả!"

Lý Quân nhất nhất đáp lại sự nhiệt tình của các bác gái: "Cảm ơn mọi người, hôm nay cháu không mua rau, muốn chụp với các bác mấy bức ảnh chung, có được không ạ?"

Các bác gái vui vui vẻ vẻ đáp ứng, nhưng mà các bà cũng có lo lắng của riêng mình.

"Chụp ảnh chung với bọn bác sao?"

"Chúng ta mặc đồ như này thích hợp chụp ảnh không?"

"Hôm nay ra cửa mặc như này, lên ông kính có xấu không nhỉ."

"Chàng trai, cháu nên nói trước với các bác hôm nay muốn chụp ảnh, bác mới vừa mua cái khăn lụa còn chưa dùng qua đâu."

Lý Quân nói: "Không sao ạ, chúng ta chụp hình ảnh chân thật nhất là được rồi."

Sau đó một đám bác gái tranh nhau chụp ảnh chung lưu niệm với Lý Quân, Lý Quân vẫn tự mình cầm di động trong tay, biên đạo không thể hỗ trợ, chỉ có thể đưa cho anh gậy selfie, nhưng cũng đủ dùng.

Chụp ảnh ở chợ bán rau xong, Lý Quân lại đi tới quán thịt chụp một ít, tiếp theo liền tiếp tục dạo thôn.

Hiện tại là hơn 9 giờ sáng, các thôn dẫn mở cửa hàng thì mở cửa hàng, đi ra ngoài làm việc thì đi ra ngoài làm việc, cửa hàng bán đồ ăn sáng chỉ còn lại vài người lẻ tẻ, đại đa số thôn dân đều thức dậy sớm, sáng sớm đã ăn xong liền đi làm việc của mình, Lý Quân cũng chụp mấy bức ảnh, chụp được mỗi một hình ảnh mà anh cảm thấy có chút thú vị.

Trong thôn có kiến trúc trên 100 năm, có lẽ từ thời kỳ nhà Thanh lưu lại, trong thôn vẫn rất chú trọng tới những kiến trúc cổ, hiện tại chính phủ lại đẩy khách du lịch, những kiến trúc này liền có tác dụng, rất nhiều thôn dân sẽ đem nhà cũ nhà mình đổi thành khách sạn, còn có thể kiếm nhiều thêm một chút, Dư Thần và trợ lý Tiểu Tề bọn họ ở chính là trong những nhà này.

Chụp được tương đối, Lý Quân lại đi tới cây đa, mọi người nhìn thấy anh liền biết anh lại tới tìm công chúa Bạch Tuyết, nhưng lúc này Lý Quân lại không trực tiếp đi tìm công chúa Bạch Tuyết ngay, mà là chơi hai ván cờ với mấy cụ ông này xong rồi mới rời đi.

Thua hai ván cờ mấy cụ ông lôi kéo không cho anh đi, nhất định phải thắng anh!

Nhưng mấy cụ khác đều nói, ông không thắng được nó đâu, hậu sinh khả úy!

Lý Quân không nhìn thấy công chúa Bạch Tuyết ở trên cây, mà công chúa Bạch Tuyết lại chủ động đi tới cạnh anh, đi theo anh cùng nhau về khách sạn.

Biên đạo: "...." Vì sao mình lại không có loại vận khí tốt như thế này!

Lý Quân còn chưa đi vào nhà, chỉ đứng ở sân trước, liền nghe thấy tiếng kêu cạc cạc cạc của Hạt Cát.

Lý Quân mở cửa ra cho công chúa Bạch Tuyết tiến vào nhà trước, sau đó nhìn thấy Khương Hành đang ấn Hạt Cát, dùng di động chụp ảnh nó.

Khương Hành: "Hạt Cát, mày đứng yên được không, đừng nhúc nhích, đang chụp ảnh đấy."

Khương Hành: "Mày không muốn chụp mình cho thật đẹp, về sau còn tìm một bạn gái xinh đẹp sao?"

Khương Hành: "Chúng ta còn có thể cho mày đi xem mắt, ai coi trọng mày, tao sẽ để cho nó làm bà xã mày, mày xem mày cũng già đầu rồi, lại qua một thời gian nữa đều có thể cho vào nồi."

Hạt Cát: "Cạc! Cạc! Cạc!" Ba Quân, mau cứu ta!

Lý Quân: "......"

Công chúa Bạch Tuyết thấy thế, yên lặng lui về phía sau hai bước.

Lý Quân tiến lên giải cứu Hạt Cát: "Không biết còn tưởng anh đang bạo lực gia đình với nó."

Khương Hành quay đầu lại nhìn, kinh hỉ vạn phần.

Duyên phận luôn ở trong lúc lơ đãng tìm đến? Hình như có vẻ không giống cho lắm.

Đại khái là hai người bọn họ đã quá quen thuộc đối phương.

Khương Hành: "Sao em đã quay lại rồi?"

Lý Quân: "Em không đi xa, chỉ dạo trong thôn một vòng, sao anh không đi ra ngoài?"

Khương Hành: "Anh đang chụp ảnh cho Hạt Cát, nó không phối hợp một chút nào hết."

Lý Quân: Cho nên anh liền ép nó chụp hơn một tiếng?

Khương Hành: Anh làm việc chuyên tâm mà.

Sau khi Hạt Cát được buông ra, lập tức ba chân bốn cẳng chạy đi không thấy bóng dáng, khi đi ăn cơm cũng không thấy có tốc độ như này.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.