Đế Hoằng đi tới bên cạnh cô con gái, nhìn cô thần sắc nhợt nhạt yếu ớt nhưng vẫn cố gượng cười nhìn ông khiến ông không kiềm được nước mắt nơi khóe mi.
"Ba..." thấy cô đưa tay ra ông đón lấy đặt nó trong lòng bàn tay mình nhìn cô "Ba đây!" cô cười nhẹ đặt tay lên bụng mình nhìn ông.
"Hãy cứu lấy nó được không ba!" mắt ông cay nhòe gật đầu "Được còn đừng nói nữa con chắc chắn sẽ không sao đâu!!".
Cô cười lắc đầu "Không đâu... con chỉ xin ba chăm sốc tốt đứa nhỏ này có được không ba".
"Được! được! ba hứa với con đừng nói nữa".
Cô cười nhẹ "Cảm ơn ba!".
nhịp tim của cô bắt đầu tăng nhanh tiếng máy mốc kêu "tít" "tít" vang lên.
...
Quân Dao im lặng nhìn ra ngoài cửa xe tựa đầu ra sau nhắm nghiền mắt lại chợp mắt.
Cô đã ở Anh cũng được ba năm rồi kể từ ngày đó, cô cũng đã tốt nghiệp và bắt đầu tiếp quản Đế gia.
Ở đây ngoài Lam Tư Ninh ra và mấy tên thủ hạ dưới trướng cô thì cô chẳng có ai là bạn cả.
Ngày ngày cô đều tối mặt tối mũi để giải quyết công việc không có thời gian để ý đến chuyện khác.
Ngoài ra ở đây cô cũng đã sai rất nhiều thân tín đi tìm tung tích của Tề Thiên Vũ nhưng vẫn không có kết quả gì.
Cô cũng có kêu người đi nước S nhưng vẫn là không có tung tích gì Tề Thiên Vũ giống như đã bốc hơi khỏi thế giới này vậy.
Đế Hoằng từng nói cô bị ám sát xảy ra tai nạn vì sự an toàn của cô nên đã gửi cô về nước S với ba ruột cô và dùng phương pháp thôi miên để xóa sạch kí ức của cô.
Đế Hoằng có kêu người tới lấy lại kí ức cho cô nhưng không có kết quả cô vẫn như vậy chẳng nhớ gì cả "Như vậy cũng tốt không nhớ cũng chẳng sao".
Đối với cô bây giờ chuyện trước kia nhớ cũng được không nhớ cũng chẳng sao cả.
Lam Tư Ninh đi vào treo trên miệng nụ cười phong lưu nhìn Quân Dao đang ngã người ra sau ghế đi tới.
"Có muốn đi xem kịch không?" Lam Tư Ninh lấy cây bút trên bàn mở ra xem ruột bút bên trong rồi giơ lên "chậc" một tiếng quay sang nhìn Quân Dao đối diện.
"Cậu nói xem một cây bút sắp hết mực có nên vứt đi không".
Quân Dao thờ ơ ngắm nghiền mắt lại lười biếng ngã ra sau "Tùy cậu".