Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 12: Thái Tử Của Nhiếp Gia



- Chánh văn phòng Cố, đây là tài liệu đưa lên cho Thủ tướng, xin ông xem qua một chút.

Văn phòng trung ương, Nhiếp Gia Lương vừa đi làm liền đem tài liệu tối hôm qua đã chỉnh lý lại xong đưa tới.

Tuy Nhiếp Gia Lương chủ yếu là phụ trách giúp đỡ Phó Thủ tướng Hoàng, hơn nữa Phó Thủ tướng Hoàng còn là ông ngoại của anh ta, nhưng khi làm việc thì Nhiếp Gia Lương đều dựa theo chức vụ mà làm.

Nhiếp Gia Lương người này, năng lực cũng là có, viết các bài văn hay bài diễn thuyết gì đó thì nắm bắt cực kỳ chuẩn xác tình hình chính trị hiện thời, thêm vào đó, thân phận Nhiếp Gia Lương đặt ở đây, Chánh văn phòng Cố thật ra không bày ra cái giá cấp trên gì, cười nói:

- Gia Lương, khách khí như vậy làm gì, cậu làm việc là tôi yên tâm rồi.



Rất nhanh, tài liệu đã đặt lên bàn của Phó Thủ tướng Hoàng. Sau khi xem mấy tài liệu, đột nhiên bài viết này lại rơi vào tầm mắt của Phó Thủ tướng Hoàng, vừa nhìn tiêu đề ông ta liền giật mình một cái, đứng phắt dậy. Gia Lương đứa nhỏ này có thể viết cái loại bài luận này sao? Phó Thủ tướng Hoàng có chút kinh ngạc, cẩn thận xem bút ký, ông cũng nhìn ra chút manh mối.

Nhiếp Chấn Bang mặc dù cố hết sức bắt chước chữ viết của Nhiếp Gia Lương, nhưng ở kiếp trước quan hệ qua lại giữa Nhiếp Chấn Bang và Nhiếp Gia Lương không nhiều, mặc dù biết chữ viết, cũng cố gắng bắt chước hết mức, nhưng đáng tiếc, bắt chước thì vẫn luôn có chút khác biệt, điều này nếu đổi lại là một lãnh đạo, nói không chừng sẽ cho rằng Nhiếp Gia Lương viết, nhưng Phó Thủ tướng Hoàng là người nào chứ, không vội nói đến chức vụ ở cấp này, Phó Thủ tướng Hoàng còn là ông ngoại của Nhiếp Gia Lương, hoặc có thể nói, chữ anh ta là Phó Thủ tướng Hoàng đích thân dạy dỗ …

Đây là người nào muốn hại cháu ngoại của ông đây? Phó Thủ tướng Hoàng trầm tư, nhưng trong mắt cũng tràn đầy lửa giận, bất kể là ai, chỉ cần để cho ông điều tra ra được nhất định tuyệt đối không dễ dàng mà bỏ qua.

Cố nhẫn nhịn lại tính tình, sau khi xem xong bài viết này, thần sắc của Phó Thủ tướng Hoàng cực kỳ ngưng trọng. Nhìn vào bài viết trên bàn, Phó Thủ tướng Hoàng không biết nên đánh giá như thế nào, dùng kinh thế hãi tục? Hay là nói chuyện giật gân, thậm chí là có mưu đồ riêng, nghĩ nhân cơ hội làm nhiễu loạn cục diện cải cách mở cửa ở Trung Quốc đang diễn ra thuận lợi hiện nay? Hay hoặc là, thực sự là một sự cảnh tỉnh?

Nghĩ đến đây, Phó Thủ tướng Hoàng đứng dậy nói:

- Tiểu Quách, chuẩn bị xe, tôi phải đi Mai Hương Viên một chuyến!

Mai Hương Viên, đây là nơi ở của đồng chí Nam Tầm, là người cầm lái của hoạt động cải cách mở cửa trong nước. Đồng chí Nam Tầm mặc dù không đảm nhiệm chức vụ cao nhất trong Đảng, nhưng lại là lãnh đạo cao nhất của Quân ủy.

- Kiện Sinh à, sao vội như vậy, đây không giống với phong cách của cậu đâu!

Thấy Phó Thủ tướng Hoàng vô cùng lo lắng đi vào, đồng chí Nam Tầm lại cười nói.

- Thủ tướng, hôm nay tôi nhận được một bài viết, là thông qua tài liệu mà cháu ngoại tôi Nhiếp Gia Lương đưa tới, mời anh xem thử.

Phó Thủ tướng Hoàng lúc này rất thông minh, cũng không chỉ rõ đây là do ai viết, mà lại chỉ ra nơi phát đi bài viết này, nói như vậy là vì mình mà cũng vì để lại cho Nhiếp gia một con đường sống.

Xem xong bài viết, sắc mặt đồng chí Nam Tầm cũng trở nên nghiêm túc, một lúc sau, đồng chí Nam Tầm nói một cách nghiêm túc:

- Kiện Sinh à, đây là do cao nhân tạo nên, cháu ngoại đó của cậu e là không đạt được cảnh giới này. Chính trị trong nước cậu ta còn phải rèn luyện nhiều, huống hồ là môi trường chính trị quốc tế.

Một câu thôi đã nói rõ bản chất, điều này khiến Phó Thủ tướng Hoàng thở phào nhẹ nhóm, bất luận thế nào, ít nhất Nhiếp Gia Lương không có vấn đề lớn gì.

Tuy nhiên, lúc này đồng chí Nam Tầm lại khẽ cười nói:

- Kiện Sinh à, ý của tôi là việc này tôi và cậu biết là được rồi, bài viết này cậuđưa cho bên “ Cảnh Chung”, nói là ý của tôi, nhất định phải đăng nguyên văn lên, à, về tên tác giả thì dùng của Nhiếp Gia Lương là được rồi.

Theo hướng giải quyết dứt khoát của đồng chí Nam Tầm, ở vị trí bắt mắt trang đầu của “Cảnh Chung” số mới ra, đánh dấu tiêu đề của bài viết, trong lời nói đầu còn cố ý sử dụng một bình luận mà Thủ tướng Nam Tầm đặc biệt đưa ra cho bài viết này, bắt đầu từ trang thứ hai, toàn văn bài viết được đăng lên.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong nước đều sôi sục lên. Liên Xô, Liên Xô rộng lớn như vậy, siêu cường lớn nhất trên thế giới, thuộc phe xã hội chủ nghĩa, siêu cường duy nhất tồn tại mà có thể đối đầu với Mỹ, lại vì cải cách mà đối diện với nguy cơ tan rã, phỏng đoán mạnh bạo của người viết lập tức khiến các giáo sư và nhà lý luận trong nước đều hành động theo.

Phái trung lập và phái bảo thủ cũng bắt đầu rục rịch hành động, Nhiếp lão cũng lập tức nổi trận lôi đình, đập một cái lên bàn trà, chấn động hai chén trà rơi xuống, ánh mắt quét một vòng Nhiếp Quốc Đống và Nhiếp Quốc Uy, cuối cùng rơi vào Nhiếp Gia Lương.

Loại hội nghị này, nữ giới trong Nhiếp gia tuyệt đối không được tham gia, còn nam giới trong Nhiếp gia bên này, Nhiếp Gia Dân dù sao mới chỉ là học sinh, cũng chỉ có tư cách ngồi một bên nghe, đây là ông cụ có ý muốn để cho Nhiếp Gia Dân trước tiên học tập một chút nên mới đặc biệt cho phép cậu ta ở lại, còn về Nhiếp Chấn Bang, lúc này, trong mắt của ông cụ, căn bản chỉ là một đứa con riêng có cũng được, không có cũng chẳng sao mà thôi, căn bản không có tư cách tham gia vào.

- Gia Lương, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì, sao cháu lại có thể viết bài viết như thế này, dụng ý của cháu ở chỗ nào.

Nhiếp lão giận dữ gầm lên.

Người bình thường xem được bài biết này chắc chắn sẽ tưởng là nó nhằm vào công kích cải cách trong nước, nhưng đến ông cụ và Thủ tướng Nam Tầm ở cấp này rồi thì phương thức và góc độ tư duy xem xét vấn đề là không giống vậy, bài viết bề ngoài là công kích cải cách, nhưng trên thực tế lại là đang khẳng định cải cách trong nước, vì vậy bài viết mới liệt kê ra không ít điểm khác biệt giữa cải cách trong nước và cải cách ở Liên Xô.

Nhiếp Gia Lương lúc này vẫn là trạng thái mơ hồ, bài viết sao lại là lấy tên của mình gửi đi. Nhiếp Gia Lương căn bản vẫn không rõ lắm, anh ta chỉ biết trong một thời gian ngắn toàn quốc đều thảo luận và hỏi thăm tên mình, hi vọng trên báo Nhật Bản đăng lên bài viết của bình luận viên nổi tiếng để phản biện lại quan điểm của mình, phái bảo thủ ngôn từ kịch liệt, khí thế hung hãn, khiến Nhiếp Gia Lương lúc này có chút sợ hãi.

Lúc này, thái tử Nhiếp gia cúi thấp đầu, mắt cũng không dám nhìn, khúm núm nói:

- Ông à, bài viết này thực sự không phải là cháu viết, cháu cũng không biết.

Ông cụ mắt sáng như đuốc, chăm chú nhìn Nhiếp Gia Lương hồi lâu, cả đời này ông cụ duyệt vô số người, biểu hiện của Nhiếp Gia Lương ông cụ vừa nhìn là hiểu rồi, sau khi trầm tư một lúc cũng thể hiện cảm xúc có chút hạ xuông, thở dài nói:

- Hay cho một cái kế ly gián này!

….

Sau khi ông cụ rời khỏi, Nhiếp Quốc Đống và Nhiếp Quốc Uy cũng đều đứng dậy bước đi. Trong cái thời điểm then chốt này, lệnh điều động của Nhiếp Quốc Đống cũng đưa xuống rồi, cũng giống với Nhiếp Quốc Uy, hai anh em đồng thời đều điều đến Việt Đông, điểm khác biệt là, chức vụ mà Nhiếp Quốc Uy đảm nhiệm là Phó Bí thư Thành ủy Đặc khu thành phố Việt Hải, Chủ tịch Ủy ban Nhân dân thành phố Việt Hải, còn Nhiếp Quốc Đống lại đảm nhiệm chức Phó tư lệnh kiêm Phó Chính ủy thứ nhất quân khu Việt Châu, quân hàm mặc dù không thay đổi, nhưng, điều này đủ để nói rõ Thủ tướng Nam Tầm cũng bắt đầu hành động rồi, là quân khu Thủ đô để bảo vệ Thủ đô, Thủ tướng Nam Tầm tuyệt đối sẽ không mạo hiểm đâu!

Thấy trưởng bối trong nhà vừa rời đi, nét mặt Nhiếp Gia Lương lập tức trở nên nghiêm túc, thấy Nhiếp Gia Dân đang ngồi trên ghế sô pha nghịch ngón tay, nói:

- Gia Dân, thành thật giải thích đi, bài viết này em lấy ở đâu ra?

Ngay sau khi bài viết đăng lên, Nhiếp Gia Lương tự mình cũng cẩn thận nhớ lại. Phòng làm việc bên này, có lẽ không có ai có thể làm việc hãm hại mình mà thần không biết, quỷ không hay, vậy thì chỉ có một khả năng, việc này do “quỷ” trong nhà làm, hơn nữa còn là người có thể mọi lúc tiếp cận với mình, thế thì, người được chọn liền xuất hiện, chỉ có Nhiếp Gia Dân mới có thể làm được.

Nhiếp Gia Dân ngây ra một chút, lập tức đứng lên, ngạnh cổ nói:

- Anh cả, nói thì phải có chứng cớ chứ, bắt kẻ thông dâm phải có cả đôi, bắt trộm phải bắt quả tang, anh dựa vào cái gì lại chắc chắn là em làm chứ?

Chính lúc này, Nhiếp Chấn Bang lại khẽ cười, vỗ tay từ bên ngoài đi vào, nhìn Nhiếp Gia Dân, Nhiếp Chấn Bang rất vui vẻ, trong tình huống này Nhiếp Gia Dân cũng không bán đứng mình, ít nhất mình đã đạt được sự công nhận của Nhiếp Gia Dân rồi, đây cũng là một chuyện tốt.

Vừa nhìn thấy Nhiếp Chấn Bang, lúc này Nhiếp Gia Lương có nhìn thế nào cũng không cảm thấy Nhiếp Chấn Bang chính là kẻ phản bội cướp đoạt gia sản, sắc mặt liền trầm xuống, chỉ vào Nhiếp Chấn Bang nói:

- Là mày, mày có tư cách gì mà vào đây, lập tức cút ra ngoài!

Nhiếp Chấn Bang thần sắc thay đổi, không quan tâm đến phản ứng của Nhiếp Gia Lương, ngược lại ngồi trên ghế sô pha, bắt chéo hai chân, nhẹ nhàng nói:

- Thái tử Nhiếp gia, hậu huệ kế thừa đời thứ ba, cháu đích tôn trưởng nam. Anh cả, nếu anh có thái độ như vậy em thực sự có chút lo lắng, Nhiếp gia trong tay anh sẽ thành cục diện thế nào chứ!

- Mày có ý gì? Nhiếp Chấn Bang, mày phải biết rõ thân phận của mình, mày chẳng qua là… mày chẳng qua chỉ là con của chú hai tao. Mày còn không được sự công nhận của gia tộc, mày có tư cách gì nói tao.

Nhiếp Gia Lương thì ra là chuẩn bị mắng đứa con riêng, nhưng đây dù sao cũng là máu mủ của chú hai, nghĩ lại, vẫn là đem những lời nói ác độc như vậy giảm bớt đi.

Nhiếp Chấn Bang lúc này thản nhiên nói:

- Anh cả, phán đoán của anh rất chuẩn xác, bài viết đó là em viết, cũng là em bảo Gia Dân đặt vào tài liệu của anh, có thể nói, cục diện bị động của Nhiếp gia bây giờ đều là do em tạo thành, tuy nhiên, anh không cảm thấy, ngày tháng bây giờ của anh qua đi thoải mái hơn nhiều so với trước sao?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.