Hạ Mộng vô cùng cảm kích, cầm cốc lên chân thành nói với Lãnh Dịch Minh cùng Thẩm Lâu:
– Anh Lãnh, anh Thẩm, cảm ơn hai người, nếu không có hai người trượng nghĩa, tận lực hỗ trợ, chuyện này tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt như vậy, cho nên chúng ta lấy trà thay rượu kính hai người một ly.
Tiết Minh Nguyệt, Hạ Bằng và Hạ Tiêu lần lượt cầm cốc lên:
– Đúng vậy, cả nhà chúng ta thật sự biết ơn hai người.
Lãnh Dịch Minh cũng cầm cốc lên,nhìn cả nhà Hạ Mộng rồi cười nói:
– Kỳ thật nói là hỗ trợ, nhưng chúng cháu cũng chỉ là làm những việc bé nhỏ không đáng kể mà thôi. Hơn nữa, chúng ta không phải là bạn bè sao? Vậy nên không cần khách sáo như vậy.
Thẩm Lâu cũng cầm chiếc cốc, nghiêm mặt nói:
– Đúng vậy, thật ra trong chuyện này cũng nên cảm ơn chính bản thân mình, mọi người khi gặp phải tình huống tương tự như thế này, cũng có người không có dũng khí lớn như vậy, ngàn dặm xa xôi chạy một mạch về thủ đô, cho dù mọi chuyện không suôn sẻ lại có thể lấy hết can đảm đồng ý đem chuyện này lên báo, cho nên mọi người hẳn là nên cảm tạ sự kiên trì cùng không ngừng nỗ lực của bản thân.
Hạ Mộng và những người khác không thể nhịn được cười.
– Anh Thẩm, đừng nói vậy, điều này làm chúng tôi đều cảm thấy ngượng ngùng.
– Đừng ngượng ngùng, cháu nói là sự thật.
Cho dù bọn họ không có khả năng có quan hệ với Lãnh Dịch Minh, Thẩm Lâu cũng thật sự khâm phục người nhà Hạ Mộng.
Lãnh Dịch Minh bỗng ngắt lời nói:
– Thẩm Lâu nói thật đó, cậu ấy chính là muốn cám ơn mọi người đã cho cậu ấy một cơ hội lấy lại ý chí chiến đấu, quay lại làm việc, nếu không có lẽ lúc này cũng giống như ngày chúng ta gặp nhau ở nhà hàng quốc doanh, buồn bực không vui mượn rượu tiêu sầu đó.
Thẩm Lâu cười gật đầu:
– Đúng vậy, cháu đã từng nói điều này. Cháu muốn cảm ơn mọi người đã cho cháu một cơ hội để chiến đấu một lần nữa, cho nên chúng ta cùng nâng cốc nào.
Mọi người vui vẻ dùng bữa tối.
Trước khi rời đi, Tiết Minh Nguyệt còn chuẩn bị cho hai người Lãnh Dịch Minh không ít đặc sản nổi tiếng trong vùng, nấm, hạt thông, quả phỉ v.v.
Ba anh em Hạ Mộng cùng nhau lên tàu đi nhà ga tỉnh lỵ để tiễn họ.
Trước khi lên tàu, ở trên sân ga, mọi người lưu luyến chào tạm biệt và hứa hẹn sau này sẽ giữ liên lạc.
Cho đến khi Lãnh Dịch Minh và Thẩm Lâu lên tàu, đoàn tàu cũng từ từ rời đi, ba người mới trở về.
Sau khi ra khỏi ga tàu, Hạ Bằng có chút trầm mặc lạ thường, khiến cho Hạ Mộng cùng Hạ Tiêu chú ý
– Anh cả anh có chuyện gì sao?
– Anh giống như có tâm sự.
Hạ Bằng hoàn hồn, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cười ngốc nói:
– Không có, đâu có chuyện gì.
Hạ Mộng thấy hắn có gì đó không ổn:
– Trên mặt anh viết hết rồi, sao vậy? Anh cãi nhau với chị dâu sao?
Ngoài chuyện này ra, cô thật sự không nghĩ ra chuyện gì có thể làm người đơn thuần, hiền lành như anh cả rầu rĩ không vui.
Mặc dù Hạ Tiêu không nói, nhưng vẻ mặt cũng có ý tứ như em gái.
Hạ Bằng dùng sức xoa mặt, cảm giác mất mặt muốn chết. Khi Lãnh Dịch Minh còn ở đó, hắn cảm thấy xấu hổ khi nhắc đến chuyện này, bây giờ hai đứa em hắn nhắc đến lại làm mặt hắn nóng bừng, nhưng hắn lại không thể không nói. Hắn cũng sợ vạn nhất ngày nào đó Mai Hồng Diệp xuống đây, lại hỏi địa chỉ linh tinh của Lãnh Dịch Minh, như vậy sẽ gây thêm rắc rối, vướng víu cho người khác.
– Có chuyện anh chưa nói với hai đứa, ngày hôm sau khi anh Lãnh lên núi, em vợ anh liền đến nhà.
Hạ Mộng và Hạ Tiêu đều ngạc nhiên, giật mình a một tiếng. Hạ Mộng hỏi:
– Sau đó thì sao?
Trong nháy mắt, não bộ của cô giống như bị lấp đầy.
Hạ Bằng tức giận nói:
– Anh vừa thấy liền biết là có mục đích, sao có thể trùng hợp như vậy? Anh Lãnh vừa lên đã tới rồi. Sau đó anh nói với Mai Hồng Diệp để em gái cô ấy xuống núi vào hôm sau, chị dâu em cũng đồng ý. Kết quả sau khi tỉnh dậy, cô em vợ liền chết sống không đi … Sau đó anh cãi nhau với chị dâu em một trận, cũng may lúc đó anh Lãnh được đội trưởng lâm trường gọi lên phòng làm việc để trò chuyện, bằng không bị người ta nghe được thành chuyện không hay.
Cho tới bây giờ khi nhắc lại Hạ Bằng vẫn còn rất tức giận. May mắn không có nháo ra chuyện gì làm mất mặt, bằng không hắn cũng không còn mặt mũi nào đối diện với Lãnh Dịch Minh cùng người nhà mình.
Hạ Mộng và Hạ Tiêu đều đã gặp Mai Hồng Mai, họ đương nhiên biết diện mạo và tính cách cô ta căn bản là không xứng với Lãnh Dịch Minh chút nào. Cả hai đều cảm thấy Mai Hồng Diệp quá mức ảo tưởng.
– Khi anh Lãnh xuống núi cũng không nói điều gì về chuyện này, vì vậy cả nhà hoàn toàn không biết.
– Mẹ cũng chưa biết đâu, nếu mẹ biết chuyện này, chắc chắn sẽ không vui.
Hạ Mộng thực sự cảm thấy Mai Hồng Diệp càng ngày càng quá đáng, ngày đó khi làm bánh bao cô ta cũng đã từng hỏi cô, có phải Lãnh Dịch Minh vì cô mà đến hay không, kết quả ngay sau đó đã trở về nhà ngoại, sắp xếp cho em gái cô ta.
– Đúng vậy, cho nên anh cũng tức mình, lần này xuống đây không mang hai mẹ con bọn họ theo, sợ trước khi hai người anh Lãnh đi lại làm ra chuyện xấu gì.
Hạ Bằng ngày càng bất mãn với vợ hắn, cũng không biết làm sao, trước đó hắn còn cảm thấy hai người sống với nhau khá ổn, phỏng chừng gặp chuyện, bản chất cũng lộ ra.
Hạ Mộng và Hạ Tiêu liếc mắt nhìn nhau, hai anh em đều cảm thấy từ lúc ăn tết đến bây giờ, xảy ra nhiều chuyện liên quan đến chị dâu, đều làm cho người ta không nói nên lời.
Hạ Mộng nghĩ thầm, chẳng lẽ là bởi vì gia đình nhà mẹ đẻ chị dâu, nhà họ Mai trọng nam khinh nữ, cho nên chị dâu mới thành ra thế này? Hay bản chất cô ta vốn dĩ là loại người này, chẳng qua vì giỏi ngụy trang che giấu, hơn nữa ngày thường tiếp xúc không nhiều lắm, cho nên mới không có phát hiện? Khó trách người ta đều nói đường dài biết sức ngựa, lâu ngày mới thấy lòng người.
Nhưng sự việc đã qua rồi, Lãnh Dịch Minh cũng đã đi rồi, để không làm mẹ mình tức giận, bọn họ quyết định tạm thời giấu kín sự việc, coi như nó chưa từng xảy ra.
Nhưng có một chuyện mà hai người muốn nói với Hạ Bằng, Hạ Mộng và Tiết Minh Nguyệt đã đánh Hồ Bảo Quân.
Hạ Bằng nghe được thì trợn mắt há mồm. Hắn thực sự không ngờ tới em gái và mẹ lại lợi hại như vậy. Đối với những việc mà mụ ta đã làm, làm hắn đặc biệt tức giận, hơn nữa mụ ta lại còn đi tìm phóng viên Thẩm, vì vậy hoàn toàn không cảm thấy hai người quá mức.
Hạ Bằng trực tiếp trở về núi, sau khi Hạ Mộng và Hạ Tiêu trở về nhà đã nói lại với Tiết Minh Nguyệt chuyện đưa tiễn, nhưng không nhắc gì đến Mai Hồng Diệp.
Ngày hôm sau, hai anh em trở lại đơn vị đi làm.
Sau khi Hạ Mộng đến nhà máy chế biến gỗ, đầu tiên cô đến gặp quản lý xưởng Lý, lặng lẽ đem cho ông ta một cái con dấu đỏ như máu gà mà cô cố ý mua.
Quản lý xưởng không nghĩ tới cô gái nhỏ còn rất hiểu người khác, ông ngày thường rất thích thu thập mấy thứ này, thoái thác vài câu rồi nhận lấy, sau đó quan tâm hỏi tiến triển mọi chuyện.
Hạ Mộng cũng nói tóm tắt mọi chuyện đơn giản rõ ràng.
Quản lý xưởng cũng sửng sốt một chút, không ngờ lại có nhiều sự tréo ngoe như vậy, cuối cùng còn kinh động phóng viên và người ở phía trên.
– Tóm lại kết quả là tốt là được. Tiểu Hạ, trả phép xong đi làm chăm chỉ, công tác cho tốt, chú rất xem trọng cô gái nhỏ cháu..
Hạ Mộng lập tức thẳng sống lưng nói:
– Quản lý xưởng Lý, chú cứ yên tâm, cháu sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình và sẽ không để chú thất vọng.
Quản lý xưởng Lý cười hòa ái nói một tiếng tốt, sau đó để Hạ Mộng đi.
Hạ Mộng rời khỏi văn phòng quản lý xưởng, lại không có vội vã trở lại khu vực kho, mà lặng lẽ lên văn phòng tìm Chu Bắc Thành.