Mẹ Mai nghẹn lời, không nói được câu nào.
Mai Hồng Mai vừa cười khanh khách vừa ăn kẹo, xem náo nhiệt.
Mẹ Mai không để ý con gái nhỏ, bà ta liếc mắt nhìn Mai Hồng Diệp một cái, tỏ vẻ không hài lòng nói:
- Ngay từ đầu chúng ta đồng ý, còn không phải vì cảm thấy nhà bọn họ nhân khẩu ít, gánh nặng ít, đến lúc đó cô có thể nắm chặt tiền lương trong tay, còn giúp đỡ gia đình mẹ đẻ, kết quả cô lại vô dụng như vậy, keo kiệt như vậy có gì tốt...
Mai Hồng Diệp tức muốn hộc máu.
- Đại Bằng một tháng kiếm được bao nhiêu? Nếu giống như lời mẹ nói, con đem tất cả đưa cho mẹ, chúng con còn có đứa nhỏ, không có tiền phải sống thế nào? Thời gian trước, hắn biết con tháng nào cũng trợ cấp cho nhà mẹ đẻ, còn cãi nhau một trận còn chưa có làm hòa, kết quả mẹ còn không biết đủ. Sớm biết như vậy hôm nay con cũng không trở về, không cần vất vả giới thiệu đối tượng cho em gái.
Mai Hồng Mai vừa nghe, trong mắt kích động, hưng phấn nói:
- Chị Năm, chị đang nói đối tượng gì, điều kiện thế nào?
Vẻ mặt của mẹ Mai cũng thay đổi, bà ta lập tức nắm lấy tay Mai Hồng Diệp, nhẹ nhàng nói:
- Mẹ sai rồi, con cũng đừng chấp nhặt với ta. Nói nhanh lên.
Mang Hồng Diệp lúc này mới thoáng hết giận một chút, đem điều kiện gia đình Lãnh Dịch Minh nói qua.
Mai Hồng Mai và mẹ Mai nghe xong lập tức động tâm, đúng là gừng càng già càng cay, mang mẫu hỏi:
- Người có điều kiện tốt như vậy, vì sao cô em chồng con còn chướng mắt?
Mai Hồng Diệp nhún vai:
- Có lẽ còn chưa nghĩ thông. Hai người cũng biết cô em chồng này của con cũng chỉ biết học, có chút giống mọt sách.(Edit: Tiểu Bất Hối, TieubathoiTN)
Mẹ Mai cũng đồng tình:
- Không như vậy thì có thể thi đỗ đại học sao? Nhưng đáng tiếc bị người khác mạo danh, nhưng mà xinh đẹp, lại là học sinh cao trung, đối tượng chắc chắn không kém.
Mai Hồng Mai không chút suy nghĩ, bĩu bĩu môi nói:
- Mẹ, mẹ có nghe câu này chưa, hồng nhan bạc mệnh, lấy một người phụ nữ đẹp cũng không phải chuyện tốt, nói chung là không thể bằng gả cho một người đàn ông tốt.
Mai Hồng Diệp cầm đồ của cô em chồng, lại mang đồ về cho nhà mẹ đẻ, nghe em gái nói những câu này liền cảm thấy có chút chói tai:
- Được rồi, em quản người ta có gả đi được không làm gì, quản tốt em là được.
Mang Hồng Mai trừng mắt nhìn Mai Hồng Diệp, vừa muốn phát tác đã bị Mẹ Mai ném cho cô ta cái liếc mắt:
- Chị năm con nói đúng đấy. Hồng Diệp, vậy con nói khi nào thì chúng ta có thể gặp mặt? Đến khi hắn rời đi rồi thì sẽ không có cơ hội. (Edit: Tiểu Bất Hối, TieubathoiTN)
Ba mẹ con nhà họ Mai ngay lập tức ngồi lại với nhau, bắt đầu lẩm bẩm thương lượng kế hoạch kế tiếp nên sắp xếp thế nào.
Sau khi tỉnh dậy, Đồng Đồng không nhìn thấy mẹ, liền lập tức bẹp miệng, khóc lớn.
Hạ Mộng và Tiết Minh Nguyệt thay phiên dỗ dành như thế nào cũng không được, Hạ Bằng bên này nghe thấy tiếng khóc của con gái liền bật dậy chạy đến mới làm đứa nhỏ ngừng khóc. Hạ Bằng ôm đồng đồng đi tây phòng, làm bộ tìm mẹ đứa nhỏ.
Tiết Minh Nguyệt không khỏi thở dài với Hạ Mộng:
- Không ở cùng nhau, cho dù bây giờ ở cạnh cũng không ổn.
- Đúng vậy, nếu không có anh cả, chắc còn khóc tiếp, khi không khóc thì đáng yêu, nhưng khi khóc, âm thanh giống như ma thuật xuyên thủng màng nhĩ, có chút không chịu nổi.(Edit: Tiểu Bất Hối, TieubathoiTN)
Hạ Mộng rất thích cháu gái nhỏ lúc nó cười, nhưng lúc nó khóc lớn, càng dỗ lại càng khóc to hơn, cô thực sự cảm thấy có chút bất lực, có chút phát điên.(Edit: Tiểu Bất Hối, TieubathoiTN)
Hạ Tiêu cũng cảm thấy như vậy. Hắn không thích trẻ con như mẹ và em gái, thậm chí còn bực bội, vì vậy hắn liền vội vã ra ngoài đi chặt củi.
Hạ Mộng cũng mặc quần áo lao động rồi ra sân hỗ trợ Hạ Tiêu chất củi thành đống. Hai người vừa làm nói chuyện trời đất thì Hạ Hồng Anh tới, trong tay còn bưng đồ.
- Ta làm mấy cái bánh đậu xanh, nghĩ mang cho nhà cháu một ít, còn ấm.
Hạ Tiêu không thích ăn bánh đậu xanh,
- Tiểu Mộng, em vào nhà ăn đi, ở đây để anh làm.
Hạ Mộng thích ăn bánh đậu xanh, nghe Hạ Tiêu nói vậy cô liền lập tức tháo găng tay xuống rồi đi theo vào nhà. Sau đó cô xuống bếp tìm một cái bát nhỏ, múc hai thìa đường trong bình thủy tinh, lại cầm vài đôi đũa trở về đông phòng.
Tiết Minh Nguyệt cũng thích ăn, nhưng dạ dày của bà không tốt lắm, ăn một cái rồi bỏ đũa xuống.
- Bánh đậu xanh em làm ngon ta làm rồi. Con gái, con ăn đi.
Hạ Mộng cũng không dám ăn quá nhiều, ăn xong ba cái liền bỏ đũa. Sau đó, bưng đĩa đi Tây phòng muốn hỏi xem anh cả cô có ăn không.
Hạ Hồng Anh nhìn bóng lưng rời đi của Hạ Mộng. Bà nhìn cháu gái mình đến Bắc Kinh một chuyến trở về cảm giác đã không giống trước kia, nhịn không được nghĩ tới mẹ mình đang còn bạt vô âm tín, thở dài.
Tiết Minh Nguyệt biết vì sao cô em chồng lại mặt ủ mày ê thở ngắn than dài, bà cũng không có tâm trạng để ý xem mụ già đó đang ở đâu, nói khó nghe thì mụ ta làm ra nhiều chuyện ghê tởm như vậy, có sống hay chết có liên quan gì tới bà? Nhưng Hạ Hồng Anh là con gái mụ ta lại không giống, đó là mẹ ruột của bà.(Edit: Tiểu Bất Hối, TieubathoiTN)
- Hồng Anh, em đừng thở dài than ngắn nữa, phúc khí đều bị than mất hết rồi
Hạ Hồng Anh lau mắt, khịt mũi nói:
- Chị dâu, em cũng không muốn thở dài, nhưng trong lòng rất khó chịu, cũng mâu thuẫn. Em hận bà ấy, nhưng sao có thể không quan tâm bà ấy, lại không biết bà ở nơi nào em cũng lo lắng, đặc biệt là nghe nói Tần Văn Văn điên rồi, nhà họ Tần không ôm hận sao? Đến lúc đó bọn họ thấy bà ấy không còn giá trị lợi dụng, còn có trái mà ăn sao?
Tiết Minh Nguyệt lạnh mặt, bà không muốn nhắc đến Hồ Bảo Quân chút nào, mụ ta làm ảnh hưởng đến tâm trạng của bà.
- Hồng Anh, em nói với ta những chuyện này làm gì? Mấy mẹ con chúng ta hiện tại đã đoạn tuyệt quan hệ với bà ta, hơn nữa biết nhà họ Tần đã làm nhiều chuyện xấu xa như vậy, còn không chút do dự bắt tay với bọn họ, ta không mắng bà ta là vì nể mặt em, chẳng lẽ chúng ta còn phải cùng nhau lo lắng bà ta sống có tốt không? Ta làm sao có thể không nghĩ tới những uất ức, bất công mà con gái phải chịu đây?
Hạ Hồng Anh vội vàng từ mép giường đất đứng dậy:
- Chị dâu, không phải, em chỉ là cảm thấy quá khó chịu. Em không biết nói với ai, cũng chỉ có thể nói vài câu với chị, chứ không có ý gì cả, em cũng biết là bà ấy làm không đúng.(Edit: Tiểu Bất Hối, TieubathoiTN)
Tiết Minh Nguyệt mím môi:
- Cho dù không có ý gì khác, thì có thể về nhà nói cùng Vệ Quốc, ta là rất không muốn nghe về bà ta, một chút cũng không muốn nghe.
Hạ Mộng vào bếp để đĩa xuống, vừa mở cửa đã nghe được câu này. Cô biết giấy không thể gói được lửa, rốt cuộc thì mẹ cô cũng biết đến chuyện đó. Không bằng thừa dịp cô cô cũng ở đây, thuận tiện đem mọi chuyện nói ra hết, cũng để cho bà biết mụ ta đã làm cái gì.
- Cô à, cô có biết tại sao chúng cháu lại cùng phóng viên trở về không?(Edit: Tiểu Bất Hối, TieubathoiTN)
Từ khuôn mặt và giọng điệu của Hạ Mộng, Hạ Hồng Anh đã cảm giác được có chuyện không tốt, nhưng bà vẫn bình tĩnh hỏi:
- Tại sao? Không phải cháu nói là bọn họ quan tâm đến chuyện mạo danh này sao, vì vậy mới theo chân về đây.
(Edit: Tiểu Bất Hối, TieubathoiTN)