Do không có liên lạc, nên Hạ Mộng và Hạ Tiêu không hề biết tin tức Tần Văn Văn bị bắt.
Ngoài việc đến gian hàng đồ cổ, cả hai còn đến xưởng Lưu Ly nổi tiếng. Xưởng Lưu Ly là nơi tập trung các mặt hàng của cửa hàng kinh doanh sách, thư pháp và hội họa, đồ cổ, con dấu, văn phòng phẩm,…. Kể từ khi công tư hợp doanh đến nay đã hơn năm năm, các cửa hàng ở đây đã trở thành cửa hàng quốc doanh.
Sau khi hai người họ đến đây, liền lưu luyến quên lối về. Hạ Tiêu bị thu hút bởi các loại sách ở đây, khi vào trong hiệu sách liền không muốn đi. Hạ Mộng tranh thủ mua đồ cổ, thư pháp và các bức họa. Hai người ai làm việc người lấy, không ảnh hưởng đến bất kỳ ai.
Hai ngày sau, Hạ Mộng và Hạ Tiêu nhận được điện báo của Tiết Minh Nguyệt gửi tới. Sau khi xem nội dung, cả hai người đều rất bất ngờ và vui vẻ.
- Em gái, thật tốt quá, đây đúng là tin tốt.
Hạ Tiêu kích động đến suýt chút nữa đã hét vài tiếng, vốn dĩ hắn còn cảm thấy cho Tần Văn Văn nghỉ học còn chưa đủ, hiện tại lại gãi đúng chỗ ngứa, hợp ý hắn.
- Trước đó chúng ta đều nghĩ là nhà Tần Văn Văn thuê người làm việc đó, nhưng không ngờ lại là Tần Văn Văn làm. Cô ta bị bắt là xứng đáng.
Hạ Mộng cũng rất vui vẻ, trên mặt là nụ cười:
- Đúng vậy, không ngờ có thể phá án nhanh như vậy, lại còn bắt người.
Nhưng sau khi bình tĩnh hơn, cô lại luôn cảm thấy có lẽ chuyện không đơn giản như vậy, cậu của Tần Văn Văn có chức có quyền có thể động tay ở giữa, chưa nói đến chuyện bọn họ không thể hành công, cho dù có xảy ra chuyện thật thì cũng không có khả năng động đến Tần Văn Văn được.
Hạ Tiêu không có nghĩ nhiều như vậy, hắn hưng phấn nói:
- Tốt nhất là có thể phán cô ta thêm mấy năm.
Hạ Mộng đương nhiên cũng hy vọng như thế, nhưng mà đây không phải là điều bọn họ có thể kiểm soát. Hai anh em vui vẻ tính toán đi ăn mừng một chút, cuối cùng quyết định ăn thịt cừu.
Họ vừa bước vào một nhà hàng quốc doanh nổi tiếng thì nhìn thấy người quen trong đó.
Hạ Tiêu đẩy đẩy cánh tay Hạ Mộng nói:
- Đó không phải là đồng chí Lãnh sao?
Hạ Mộng cũng thấy được liền cười nói:
- Thật trùng hợp.
Lãnh Dịch Minh đang uống rượu, trò chuyện với người bạn thân Thẩm Lâu của hắn, liền nhìn thấy hai anh em Hạ Tiêu và Hạ Mộng, hắn nhanh chóng đứng dậy đi qua chào hỏi.
- Hai người cũng tới ăn thịt cừu sao? Không cần đi bàn khác, cùng nhau ngồi đi.
- Không cần, chúng ta còn …
Hạ Mộng cùng Hạ Tiêu nhìn nhau một cái, hai người không nghĩ ngồi cùng bàn với bọn họ, đặc biệt là có bạn của Lãnh Dịch Minh, không tiện lắm.
Lãnh Dịch Minh trực tiếp bắt lấy cánh tay của Hạ Tiêu, kéo đi tới chỗ ngồi:
- Khách sáo như vậy làm cái gì, cố ý không bằng ngẫu nhiên gặp được. Hơn nữa, thêm người càng thêm vui.
Hạ Mộng đành phải đi theo phía sau hai người. Cô liếc nhìn người bạn của Lãnh Dịch Minh liền phát hiện người này rất gầy, gầy giống như da bọc xương, cả người là bộ dáng buồn bực không vui.
- Sẽ không quấy rầy mọi người chứ?
- Tôi mới là người làm phiền hai người, giới thiệu với hai người, đây là Thẩm Lâu bạn thân của tôi. Đây là hai người bạn mới của tôi, Hạ Mộng và Hạ Tiêu, họ là hai anh em.
Hai bên chào hỏi lịch sự rồi cùng ngồi xuống.
Hạ Mộng suy nghĩ đợi lát nữa ăn xong liền đi thanh toán trước, cũng không thể để Lãnh Dịch Minh chụp ảnh không công cho hai người, hiện tại còn mời ăn cơm được.
Lãnh Dịch Minh gọi người phục vụ lấy thêm bát đũa, đồng thời gọi thêm vài món thịt cùng đồ ăn kèm. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện.
Lãnh Dịch Minh dùng đũa gắp miếng thịt vào bát, sau đó thuận miệng nói:
- Tôi còn chưa hỏi, hai người từ quê lên đây có chuyện gì sao?
Hạ Tiêu và Lãnh Dịch Minh vốn đã có cảm giác thân thiết, giờ hắn hỏi, hai người họ cũng thẳng thắn nói ra.
- Chúng tôi đến vì chuyện của em gái tôi, năm ngoái nó thi đậu đại học nhưng lại bị người ta mạo danh ...
Hạ Mộng im lặng nghe anh hai nói chuyện với Lãnh Dịch Minh, cũng không nói lời nào. Trong lúc lơ đãng ngẩng đầu liền phát hiện Thẩm Lâu đang tập trung nghe, trong ánh mắt toàn bộ là kinh ngạc.
Lãnh Dịch Minh không ngờ Hạ Mộng lại gặp phải chuyện như vậy, vừa bất ngờ, lại cảm thấy bất bình cùng tiếc nuối cho cô.
Có lẽ từ sau khi xảy ra chuyện này Hạ Mộng đã nhận được quá nhiều ánh mắt giống như Lãnh Dịch Minh, có đồng cảm, có tiếc hận, cô cũng cảm thấy có chút chết lặng.
Lãnh Dịch Minh hỏi:
- Vậy mọi chuyện thế nào rồi?
- Trường học đã cử người về quê chúng tôi để điều tra, hiện tại vẫn chưa quay lại.
Hạ Tiêu đầy tin tưởng nói:
- Hiệu trưởng Cao của trường đó rất tốt, tôi tin nhất định sẽ khiến người đó bị đuổi học, trả lại công bằng cho em gái tôi.
Ngay sau khi Hạ Tiêu nói vừa dứt, Thẩm Lâu lại vô cùng kích động đập bàn:
- Hai người chẳng lẽ chỉ yêu cầu đơn giản là cho thôi học? Đây là chuyện giả mạo vào đại học đầu tiên của nước ta, hai người liền cho qua dễ dàng vậy sao? Nếu trong nhà xuất hiện một con gián, điều đó có nghĩa là có một đàn gián vẫn chưa được lộ ra. Bây giờ người này bị hai người phát hiện, nhưng còn những người chưa bị phát hiện thì sao? Vẫn là cướp đi cơ hội vào đại học của người khác, hưởng thành quả nhiều năm làm cố gắng của người khác, thậm chí sau khi ra trường còn được tiến vào chính phủ, ý thức và đạo đức như thế, đất nước sao có thể trông chờ vào bọn họ, khéo về sau lại trở thành sâu mọt. Nên báo cáo chuyện này lên phía trên, không thể để nó ảnh hưởng đến ngành giáo dục của đất nước, thậm chí là ảnh hưởng sau này ...
Hạ Mộng và Hạ Tiêu nhìn Thẩm Lâu kích động mặt đỏ bừng, đều có chút giật mình cùng bất ngờ.
Lãnh Dịch Minh nhanh chóng giải thích với hai người:
-Cậu ấy là phóng viên, nhưng bây giờ cậu ấy đang bị đình chỉ công tác.
Thẩm Lâu trợn to hai mắt nói:
- Chỉ cần tôi viết giấy kiểm tra, bất cứ lúc nào cũng có thể khôi phục.
Sau đó hắn cố hết sức thuyết phục hai người Hạ Mộng.
Có muốn đưa chuyện này lên báo hay không Hạ Mộng và Hạ Tiêu rất do dự. Bởi vì một khi đưa lên báo, chuyện tốt nổi danh còn đỡ, chứ loại chuyện này thực sự có chút mất mặt. Đặc biệt là cách đây không lâu Quách Tiểu Xuyên vừa viết một bài lên Nhân Dân Nhật Báo, sau đó nó liền có tác động rất lớn, dù sao sau này họ vẫn làm việc và sinh sống ở đó, nên rất nhiều vấn đề không thể không thận trọng suy xét. Hơn nữa họ yêu quê nhà mình, hai người có thể nói ra những khuyết điểm, những cái xấu ở đó, nhưng không muốn bị người khác nói ra nói vào.
Hạ Mộng nói:
- Chúng ta phải cân nhắc chuyện này? Dù sao một khi báo, sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với chúng tôi.
- Tôi hiểu em nghĩ gì, vậy để tôi viết địa chỉ cho hai người. Nếu hai người muốn thì hãy đến tìm tôi.
Thẩm Lâu lấy từ trong túi ra giấy và bút, viết địa chỉ của mình rồi đưa cho Hạ Mộng.
Hạ Mộng cầm lấy tờ giấy, lật xem những dòng chữ trên đó, phát hiện nét chữ giống như rồng bay phượng múa, rất có bộ dáng, người ta đều nói nét chữ là nét người, từ nét chữ mà họ có thể đoán ra hầu hết tính cách của người đó.
Lãnh Dịch Minh không ngờ hắn chỉ là lôi kéo hai người Hạ Mộng cùng ăn, mà cuối cùng lại biến thành cục diện như vậy.
- Thẩm Lâu, cậu có thể dừng phát tác bệnh nghề nghiệp hay không? Chúng ta là muốn uống rượu, nói chuyện, cậu còn nói linh tinh, báo hay không tự do của họ, không nên cưỡng cầu. Cậu là muốn đặt bút viết ra một bài báo đưa tin thật vang dội, nhưng có nghĩ tới bạn của tôi sau này còn sinh sống, làm việc ở nơi đó không?