Trần Quốc Hương mở miệng nói:
- Các người hôm nay tới đây làm gì?
Hạ Mộng lạnh lùng nói:
- Chúng tôi tới đây mục đích rất đơn giản, chính là muốn chính thức nói cho các người, không cần vọng tưởng ở sau lưng chúng tôi giở trò. Các người đi tìm bà nội nhà họ Hạ cùng Hạ Hồng Anh sao, nhưng rất tiếc hiện tại nhà tôi đã hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ. Nhà họ Tần các người nghĩ muốn đưa tiền, đăng ký hộ khẩu hay là an bài công tác, liền tùy các người, nhưng đừng mơ tưởng muốn tôi đáp ứng cái gì. Bởi vì chúng tôi từ nay về sau không có quan hệ với bọn họ, chẳng qua là cùng họ Hạ mà thôi.
Thấy mục đích Hạ Mộng đã nói xong, nhưng lại không giống suy nghĩ của bọn họ, Tần Văn Văn lập tức nổi điên. Trần Quốc Hương cũng nổi trận lôi đình.
- Ý của cô chính là kiên quyết không muốn giải hòa? Chuyện này nhất định phải cá chết lưới rách mới được?
- Đúng vậy, tôi sẽ đấu tranh cùng các người đến cùng. Nếu còn động đến tôi, tôi liền đi đơn vị của các người náo, đi tất cả mọi nơi rồi cũng sẽ có nơi có thể làm chủ cho tôi.
Hạ Mộng chắc chắn bằng bất cứ giá nào cũng muốn làm rõ chuyện này.
Trần Quốc Hương nheo nheo mắt, trong mắt tràn đầy hận ý, bà ta hít một hơi thật sâu:
- Được, liền tính những người đó không phải người thân của cô, nhưng là cô cũng có người thân, mẹ cô, hai anh của cô, chẳng lẽ cô không sợ vạn nhất một ngày nào đó bọn họ sẽ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn sao, người cũng là ăn ngũ cốc hoa màu, không biết chừng sẽ xảy ra vấn đề gì.
Mai Hồng Diệp bị dọa co rúm lại. Vạn nhất những người này thật sự hạ thủ với Hạ Bằng hoặc là mẹ con hai người, thì phải làm sao bây giờ? Cô ta hoảng loạn nhìn về phía Hạ Mộng ở một bên.
Hai mắt Hạ Mộng sắc như đao nhìn Trần Quốc Hương, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh:
- Bà đây là uy hiếp tôi sao? Vậy bà liền làm tại đây đi, dù sao tôi chân trần không sợ mang giày, không phải các người chết thì chính là tôi chết. Mẹ tôi, hai anh tôi, trong bọn họ có ai xảy ra một chút vấn đề nào, tôi liền cho rằng là các người làm. Tôi dù có liều mạng này cũng sẽ không để cho nhà các người sống tốt đâu.
Trần Quốc Hương thấy được Hạ Mộng giống như muốn ăn thịt người, bà ta lại sợ hãi, trong lòng không khỏi rùng mình. Đối với cái người bạn học này của con gái, bà ta chỉ ấn tượng cô là văn tĩnh, đơn thuần giống như tiểu bạch thỏ, cho nên trước nay không có để cô vào mắt quá, không nghĩ tới sau khi hôn mê tỉnh lại còn phát hiện được chuyện mà bọn họ làm, thay đổi này giống như hai người hoàn toàn khác nhau.
Tần Văn Văn gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Mộng, bên trong ánh mắt là hận ý ngập trời, cô ta đã thấy rõ ràng, Hạ Mộng chính là một người đầu gỗ ương ngạnh, vô luận nhà bọn họ mềm cứng dụ dỗ, dọa nạt ra sao cô ta cũng không ăn, ả tiện nhân này chính là muốn kéo cô ta từ trên cao kéo xuống, ả muốn cô ta thôi học, không muốn cô ta tốt, nếu như vậy ai cũng đừng nghĩ tốt. Tần Văn Văn giương nanh múa vuốt xông lên:
- Vậy ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ. Hiện tại liền để mạng lại đi.
- Cô tới.
Hạ Mộng cũng không sợ, trước đó cô đã có chuẩn bị, xong liền muốn động thủ.
Mai Hồng Diệp khẩn trương hoảng loạn, cô ta đang cân nhắc chính mình cùng em chồng có thể đánh thắng được một trai hai gái nhà này không, hôm nay còn có thể hoàn hảo ra khỏi cái nhà này hay không.
Trần Quốc Hương sợ tới mức mặt mày trắng bệch, vội vàng ôm lấy eo Tần Văn Văn, bà biết trong tình huống này không thể kích thích Hạ Mộng.
Tần Mễn cũng đi tới giúp đỡ mẹ hắn ta kéo lại em gái đang có chút điên cuồng, hắn ta lo lắng hiện tại cho dù Hạ Mộng đồng ý hòa giải, thì em gái hắn có thể trở lại bình thường để hoàn thành việc học hay không, chính hắn cũng không rõ ràng.
Hạ Mộng thấy điều cần nói cũng đã nói xong, không muốn ở lại đây thêm, liền cùng Mai Hồng Diệp rời đi.
Tần Văn Văn oán hận mẹ cùng anh muốn chết, vì sao họ không cho cô ta đánh Hạ Mộng.
- Các người không nên ngăn cản con đánh ả ta. Ả ta ngày đó đánh con thảm như vậy, bây giờ ngay cả cơ hội cho con trả thù cũng không có. Anh là đàn ông, mà một chút tác dụng cũng không có, người ta đem em gái anh đánh thành như vậy, thế mà anh còn không tức giận, cũng không thèm nghĩ cách giúp em báo thù trút giận, mà còn……
Tần Miễn ôm đầu rũ rượi, không nói một lời. Trần Quốc Hương cũng hận Hạ Mộng ngứa răng ngứa lợi, nhưng là bà ta vẫn còn có lý trí, một khi bọn họ động thủ, cộng thêm chuyện là do bọn họ sai, càng thêm khó mà giải quyết……
Đi ra khỏi nhà họ Tần, phía sau lưng Mai Hồng Diệp đã rịn ra một tầng mồ hôi. Trước đó cô ta không nghĩ em chồng lợi hại như vậy, lại dám cùng nhà bọn họ giằng co, trong lòng rất bội phục, cô ta chưa từng phát hiện ra cô em chồng này mạnh mẽ như vậy. Nhưng nghĩ đến cuối cùng làm cái người Tần Văn Văn kia thôi học, người nhà họ Tần thẹn quá hóa giận sẽ không biết trả đũa như thế nào, mà bọn họ đều bởi vì cô em chồng nên bị cuốn vào trận phong ba này, cô ta lại có chút sợ hãi do dự, rốt cuộc có nên khuyên bọn họ không? Dựa vào hiểu biết của cô ta về mẹ chồng cùng nhà chồng, một khi nói ra lời khuyên giải, chắc chắn sẽ làm mọi nỗ lực trước đó của cô ta đổ bể, còn có khi làm Hạ Bằng bất mãn với cô ta, ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng bọn họ. Cho nên mặc dù trong lòng cô ta không vui, nhưng mặt ngoài cũng không thể hiện cái gì không vui.
Hạ Mộng nhìn ra được Mai Hồng Diệp đang sợ hãi cùng lo lắng, có lẽ là muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Nhưng hiện tại mọi chuyện đã đi đến bước đường này, cũng chỉ có thể có một con đường là đi tiếp, tuyệt đối không thể lùi bước. Cô thật sự cũng không muốn vì chuyện của mình mà làm liên lụy tới người nhà, nhưng cô vô cùng rõ ràng, cho dù cô muốn giải hòa đi chăng nữa thì mẹ cùng hai anh của cô cũng sẽ kiên quyết không đồng ý, bởi vì so với cô, họ còn quan tâm chuyện vào đại học hơn, cho nên càng thống hận kẻ đã giả mạo cô. Hơn nữa cô tin tưởng, nhất định sẽ có công lý cho cô, chuyện này nhất định sẽ có kết quả.
Lúc hai người về đến nhà, Tiết Minh Nguyệt đã đang ngồi trên giường chơi với Đồng Đồng.
Chờ hỏi rõ tình huống ở nhà họ Tần, Tiết Minh Nguyệt hận đến nghiến răng nghiến lợi:
- Đến lúc này rồi mà nhà bọn họ còn dám uy hiếp chúng ta. Con gái, nhà chúng ta không sợ phiền phức, con đừng bởi vì mấy lời này mà muốn giải hòa cùng bọn họ, nếu con dám làm như vậy, mẹ liền chết cho con xem.
Tiết Minh Nguyệt sợ con gái trọng tình cảm lại hiền lành, dễ mềm lòng vì bọn họ mà từ bỏ cơ hội lấy lại công đạo.
Hạ Mộng cảm động, khóe mũi cay cay, đây là người nhà của cô, vô luận mọi chuyện có ra sao, đều là hậu phương mạnh mẽ nhất của cô, là nơi ấm áp nhất trong lòng.
- Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy, con nhất định sẽ không vì bị uy hiếp liền sợ hãi mà lùi bước. Lần này ích kỷ một lần, cho bọn họ không có biện pháp làm tiểu nhân đắc chí.
Mai Hồng Diệp thấy ánh mắt mẹ chồng chiếu tới trên người mình, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào cũng phải bày tỏ thái độ:
- Mẹ, người yên tâm, con cùng Đại Bàng giống nhau. Chúng ta chân trần không sợ mang giày, hiện tại lại đang là xã hội mới.
Tiết Minh Nguyệt thật cao hứng nhìn con dâu cả, lúc này không thể lui bước, mặc kệ trong lòng suy nghĩ thật sự có phải như vậy hay không, nhưng thái độ bên ngoài phải có.
- Được. Mẹ không nhìn lầm con, những cái nhỏ nhặt không đáng nói trước đó đều cho qua, tiền lương tháng sau giống như trước đi, giao cho mẹ hai mươi đồng là được.
Mẹ chồng chỉ muốn hai mươi đồng tiền lương mỗi tháng, Mai Hồng Diệp cảm thấy cũng không uổng công đi theo làm vài chuyện. Nhưng nghĩ lại trước đó nếu không có cãi nhau, thì vốn dĩ tiền đó cũng đặt ở trong túi cô ta, cô ta lại không thích như vậy. Tâm……
-Tiểu Bất Hối-