Lệ Chi bước lại giường ôm con trai vào lòng bị đẩy mạnh ra.
Tân Kính Dương đẩy bà ra cũng tiện tay tách rời " "rẹt" hai tờ giấy bấm dính ra ném thẳng vào mặt bà. mắt anh nhìn hai tờ giấy từ không trung rơi xuống, nhưng chính anh đang rơi xuống hố sâu tuyệt vọng. Anh đã hai tay dâng người yêu cho kẻ khác mà giờ không thể giành lại. Anh bất lực bật khóc như một đứa trẻ.
Anh không kiểm soát được cảm xúc và nhận thức trước mặt là mẹ mình, đã vung những hành động thiếu tôn trọng mẹ mình.
Cả hơn 10 phút trong căn phòng, Ngoài lang can phòng nhìn vào một người đứng, một người ngồi gục đầu in qua rèm cửa. chỉ có tiếng khóc nấc của chàng trai len lõi trong tiếng gió " rít" từng cơn.
Mẹ anh đứng im khoảng cách đủ để nhìn nhận ra nỗi đau khổ trên khuôn mặt anh tú đầy những dòng nước mắt như suối chảy.
Bà cuối xuống nhặt hai mảnh giấy khi nảy, lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
(....)
#
#
Khung cảnh
Biệt Thự riêng của Giang Thừa Tuyên.
Trong phòng Ngọc Đan lăn qua lăn lại. Suy nghĩ sao sáu ngày trôi qua rồi không thấy Giang Thừa Tuyên về biệt thự.
( Đã gần một tuần rồi sao Giang Thừa Tuyên hung ác đó không về nhà ta?, không lẽ vì mình quay về nhà cha mẹ không báo trước anh ta giận, nên bữa không nghe máy Dú Mai gọi. ? Haiz ... Đau đầu quá!.. )
( anh Nam Phong cũng không thấy về đây nữa.)
" Tiểu Thư ơi, ăn sáng ạ! " Đám người hầu đợi sẵn ở cầu thang cung kính mời.
Ngọc Đan đặt đích ngồi xuống ăn, bỗng cô nhớ ra, khựng đũa lại hỏi những người hầu gái " Này các chị có biết Giang Thừa Tuyên biến đâu rồi không?.
Bọn họ nghe Tiểu Thư gọi họ tên chồng liền hết hồn mồm chữ o ngây ra, đồng thanh "Hả?.."
" Gì vậy! " cô cảm thấy đám hầu gái nhìn mình lạ lùng.
" Không .. không có gì ạ. "" họ xua tay lúng túng.
" Vậy trả lời đi?"
" Tiểu Thư, Nam Phong thư ký của thiếu gia bảo chúng tôi nếu tiểu thư có hỏi thì nói Thiếu gia về Anh Quốc có việc. Ngoài Tiểu thư thì ai hỏi cũng bảo không biết"
" Cái gì! " hét to. ( Quái lạ, bí ẩn thế làm gì?, nhất định dấu mình việc gì đó.! hừ.. )
"Tiểu thư điện thoại reo ạ!" người hầu đưa điện thoại cho cô.
Hiển thị số gọi rất lạ. cô chưa thấy số đó bao giờ.
( " xin hỏi Ai vậy? " ) .
( " Khiết tiểu tôi... " ) tút tút đầu dây bên kia cúp ngang.
(...)#
#
" Này Nam Phong anh làm gì giật điện thoại của tôi" hét to.
" Lâm Tuyền, anh nghe cho rõ đây, mọi chuyện tôi đã xấp xếp ổn thoả anh chỉ việc làm theo!". Gằng giọng cảnh cáo, tay đè cổ Lâm Tuyền sát vô tường ánh mắt đổ lửa.
" Này cậu đừng quá đáng, ỷ tôi thương cậu rồi làm tới". Lâm Tuyền kề sát mặt muốn như muốn hôn Nam Phong.
" Biến mẹ anh đi! Nam Phong ngượng chín mặt vung tay hắc mạnh Lâm Tuyền.
" Ầy em nóng vậy, đùa thôi mà! "vuốt vuốt eo Nam Phong.
Nam Phong lườm ánh mắt sắc lẻm. " bỏ cái tay gốm ghiếp của anh ra khỏi người tôi. "
" Này Anh cong em cũng không thẳng nha! , đừng có khi dễ anh! " cau mày bực bội.
" Tôi cong là chuyện của tôi, anh gốm thì tôi nói" giọng trả lời thản nhiên. Hai tay đút trong túi quần âu.
Lâm Tuyền càng tức nhưng nghĩ chuyện chính cần nói nên hạ giọng.
" Thôi anh thua em, chuyện chính anh muốn nói đây!"
Nam Phong sựng người ngạc nhiên. ( Tên cà rỡn này cũng có lúc nghiêm túc vầy sao?,) cười mỉm môi.
" Anh không đóng giả Giang Thừa Tuyên nữa đâu? . Khá nguy hiểm, tên cáo già Tân Kiệt hôm đó cứ nhìn chầm chầm anh đấy, anh toát cả mồi hôi à! . " Vừa nói tay báu càm đi tới đi lui trước mặt Nam Phong.
" Anh ngồi xuống được chưa, chống mặt quá! " vẫy vẫy tay ra dấu ngồi xuống ghế cạnh giường.
" Ừ !"
Nam Phong qua sờ bàn tay mềm mại lên mặt Giang Thừa Tuyên cảm nhận làng da mượt mà. trên khuôn mặt góc cạch tuyệt đẹp, nhéch môi cười.
" Cậu ta nhất định sẽ sớm tỉnh lại thôi!, Anh là bác sỹ giỏi mà!"
" Này là khen hay chê điểu Anh đấy?" . đỏ mặt gãi gãi đầu.
" Tôi nghiêm túc, Anh là người có vốc dáng tương thích giống Thừa Tuyên, may là cậu ấy hay đeo mặt nạ nên đâu ai nghi ngờ, rồi khuôn miệng anh khá giống, tôi còn xịt cho anh mùi nước hoa đặc biệt chỉ cậu ấy sở hữu. thì ai nhận ra được! "
" Này là đang khen hay so sánh tôi với cậu ta đó! "
" Ầy thì tất nhiên so sánh rồi" Nam Phong cười nhẹ .
" Nam Phong chết tiệt nhà em! " Tức muốn nổi tung mà cố nén .
" Anh là thích hợp thế thân cho Giang Thừa Tuyên anh phải cảm thấy vinh dự chứ!".
" Cái bịp!"
" Đùa anh xíu thôi, chứ cảm ơn anh đã giúp Thừa Tuyên. ! "
Lâm Tuyên ngẩn người trước nét mặt triều mến nghiêm túc của Nam Phong. ( Cái quoái gì vậy tim mình " thình thịch, thịch thình "đập loạn xạ vậy) .
" Nhưng mà, nếu mà mãi một tháng chưa tỉnh thì phải tìm người quan trọng mà cậu ta yêu nhất kích thích ý thức cậu ta, là Khiết Ngọc Đan, nãy tôi gọi cô ấy cậu cản tôi. "
" Tôi không cản thì Thừa Tuyên chết cũng không muốn Khiết Ngọc Đan biết đâu! "
"Tại sao?" Lâm Tuyền nghiêng đầu hỏi.
Nam Phong cười chua chát cho bản thân nói .
" Vì sao ư. Vì một chữ Yêu! ".
" Ồ anh hiểu rồi! thôi em đừng buồn! " " Về với anh, Anh yêu em" .
Nam Phong đang thả hồn trong cảm xúc buồn, bừng tỉnh muốn chửi thề liền.
" Con mẹ nó, Lâm Tuyền anh cút ngay cho tôi. " vơ lấy gối nằm trên giường ném trúng mặt Lâm Tuyền bỏ chạy như gió ra ngoài. " rầm" đóng mạnh cửa.