Trùng Sinh: Hôn Ước Với Tổng Tài Ác Ma

Chương 108: Hình ảnh người xưa.



Giang Thừa Tuyên ngồi xuống, tay lướt điện thoại, mắt trừng to nhìn Tân Kính Dương, đồng thời nói: "Tôi còn có thế nuốt anh luôn đấy, muốn chọc gan tôi sao?"

Giang Thừa Tuyên mở anh album toàn là hình ảnh hẹn hò yêu nhau của Tân Kính Dương và Ngọc Đan, anh nhíu mày, xoay điện thoại chạm ngón tay kéo từng bức đồng thời nói: "Đây là Ngọc Đan, anh mang cô ấy đi đúng không?"

Tân Kính Dương nét mặt bình thản chớp lấy điện thoại đút vào túi rồi đáp lời: "Đây là Hiếu Vân, anh đừng có nhầm lẫn."

Giang Thừa Tuyên chao mày, ánh mắt đầy nghi ngờ phóng thẳng vào khuôn mặt tránh né của Tân Kính Dương."Anh muốn tiếp tục lừa tôi, không thể có hai người giống nhau như giọt nước vậy?"

"Giờ có thể rồi đó."

Giang Thừa Tuyên túm áo Tân Kính Dương xách lên gừ một tiếng rồi nói: "Anh đang đùa với tôi đấy à, Ngọc Đan mất anh cũng biến sang Anh Quốc làm trò mèo gì?"

Tân Kính Dương hất tay đang bấu áo mình ra, đẩy mạnh Giang Thừa Tuyên, nhếch mép.

"Anh ngộ thật, Ngọc Đan là người tôi yêu nhất, không còn cô ấy, tôi ở lại ôm anh à."

"Tân Kính Dương...Anh muốn tôi bóp chết anh phải không?"

Tân Kính Dương, nâng ly rượu nhấp một hớp liếc trộm điệu bộ tức tối muốn tấn công mình. "Thừa Tuyên...thật ra mà nói Ngọc Đan mất, tôi đau buồn bỏ đi để cố quên thôi, tôi không giấu cô ấy."

Giang Thừa Tuyên tin vào trực giác của anh, Hiếu Vân khuôn mặt, dáng vóc, tính cách hoàn toàn y khuôn Ngọc Đan, chưa kể trùng hợp là Hiếu Vân lại quay về cùng Tân Kính Dương.

Hôm đầu tiên gặp Hiếu Vân anh đã điều tra bí mật, tìm được thông tin Kỳ Hiếu Vân sống chung nhà với Tân Kính Dương, sau thời gian Ngọc Đan chết 3 tháng thôi.

Sáng nay Hiếu Vân nói có anh trai và em gái, anh đã nhớ năm đó anh và Ngọc Đan lạc trong rừng, đã gặp cặp anh em họ Kỳ nói Ngọc Đan giống một cô gái tên Hiếu Vân. Anh mới bỏ về để điều tra rõ, thông tin bị phong toả, xoá giai đoạn Kỳ Hiếu Vân 4 tuổi đến 18 tuổi. Chốt lại Kỳ Hiếu Vân là người có thật, nhưng anh chắc chắn không phải là cô gái hiện tại.

"Tân Kính Dương tôi cho anh biết một chuyện, cô gái Kỳ Hiếu Vân kia có thật nhưng không phải là cô gái hiện tại, tôi đã tra rõ rồi."

Tân Kính Dương chưng hửng, không thể tin độ nhạy bén của Giang Thừa Tuyên cao vậy, một bất thường nhỏ cùng nhìn ra.

"Cái đó là anh suy diễn, Hiếu Vân không phải Ngọc Đan, hiện tại Hiếu Vân là bạn gái của tôi, phiền anh từ sau đừng phiền bạn gái tôi."

Giang Thừa Tuyên nghe hai chữ bạn gái, máu ghen nổi lên vung tay tán thẳng vào mặt Tân Kính Dương, anh ta chao đảo lùi về sau vài bước rồi chựng lại. Tay quẹt máu nơi khoé miệng đưa những ngón tay dính máu ngang tầm mắt nhìn, trừng mắt nhìn người vừa gây ra.

"Không khiếp, Giang Thừa Tuyên, đừng thấy tôi nhịn anh, rồi lấn tới nghe." Gằn giọng

Giang Thừa Tiên đảo bước quanh người Tân Kính Dương đồng thời vừa nói: "Xem ra anh cũng còn chịu nỗi mấy cú đánh nữa nhỉ."



Tân Kính Dương chao mày: "Tôi căn bản không rãnh đùa, nếu anh muốn biết về Ngọc Đan thì tôi xin phép."

Giang Thừa Tuyên bấu cằm đáp lời: "Tôi hỏi về Hiếu Vân thì anh sẽ trả lời chứ."

Tân Kinh Dương gạt chướng ngại vật đang chặn mình qua muốn rời đi, tâm trí động lại ở từ " Hiếu Vân" anh xoay mặt lại, híp mắt nói lời cảnh cáo.

"Hiếu Vân là của tôi, cấm anh đụng tới, anh có niềm đam mê cướp người yêu của tôi à."

Đối phương cũng đâu vừa túm cổ áo Tân Kính Dương nâng lên, trừng mắt đầy sát khí, giọng đầy u ám: "Tôi không cướp người yêu của anh, đó là duyên phận, anh nên trách bản thân sinh ra đã có người cha độc ác táng tận lương tâm đi."

Tân Kính Dương sựng người vài giây, tâm trí anh đọng lại ở cụm từ "người cha độc ác táng tận lương tâm" rốt cuộc là sao, cha anh chỉ muốn anh cưới Ngọc Đan chiếm gia sản, chưa đến mức hại chết ai mà. Anh không thuận hoà với cha vì chuyện cha đánh đập mẹ và cưới vợ bé. Nhưng không thể chối bỏ huyết thống cha con. Từ lâu anh đã tha thứ một phần cho cha vì ông cũng sinh ra cho anh một cô em gái hiểu chuyện, ngày Ngọc Đan mất chính em gái anh an an ủi, khuyên nhủ anh sang Anh Quốc cùng em ấy.

Tân Kính Dương nheo mắt hỏi lại: "Thừa Tuyên, anh lại có ý gì?"

Giang Thừa Tuyên thấy nét mặt chùng xuống của Tân Kính Dương, chợt mủi lòng nghĩ dù gì anh ta cũng rất thương Ngọc Đan mà cãi cha, biết rõ mối quan hệ bất họ giữa cha con họ. Anh luôn kham phục tình địch của mình, yêu là nói thẳng, bảo vệ dù Ngọc Đan đã cưới người khác, không như anh vì ghen không nghe Ngọc Đan giải thích, còn nặng nhẹ xúc phạm Ngọc Đan. Giang Thừa Tuyên không nở nói ra sự thật cha Tân Kính Dương đã giết cha của Ngọc Đan. Đôi mắt anh rũ xuống, vỗ vai đối phương.

"Ừ...không có ý gì đâu, Hiếu Vân...tôi sẽ không từ bỏ, thông tin có mập mờ, nhưng anh không qua mắt được tôi đâu. Tôi sẽ hỏi một người chắc chắn biết rõ Ngọc Đan và Hiếu Vân, anh bị gạt dễ chứ tôi thì không."

Dứt lời Giang Thừa Tuyên rời đi, Tân Kính Dương siết chặt tay, tâm trí hỗn loạn, thật sự có Kỳ Hiếu Vân thật sao, rõ ràng người đó nói...

[......]

Hiếu Vân thường xuyên qua chung cư mẹ Giang Thừa Tuyên tâm sự, tin thần bà cũng đã ổn hơn.

Giữa cả như có chung dòng máu, bà cũng vui vẻ kể sự việc một năm trước, tai nạn giao thông khiến khuôn mặt bà bị hủy. Bà sống đời sống thực vật nữa năm bên Anh Quốc, Giang Thừa Tuyên đã tìm bác sỹ tay nghề giỏi, giúp bà được hồi phục cơ thể tuy nhiên ký ức thì không.

Trong phòng khách Hiếu Vân đang nói chuyện với mẹ Giang Thừa Tuyên, bỗng chuông cửa reo lên.

"Ding Dong."

Hiếu Vân đứng dậy ra mở cửa, " cạch" hết hồn là Giang Thừa Tuyên, anh ta tiến vào ngồi xuống sofa, ngã lưng nhàng nhã.

"Hiếu Vân, anh đâu phải ma, em làm gì hốt hoảng thế!"

Mẹ anh thấy nên để hai đứa con không gian riêng bà bỏ vào phòng nghỉ ngơi. Ngọc Đan quan sát con người lạnh lùng trước mắt, nghĩ thầm anh ta còn hơn ma nữa, kỳ quoái thích bóng tối. Thấy Hiếu Vân đứng chần chừng ở cửa, Giang Thừa Tuyên nhíu mày. "Còn đứng đó làm gì, muốn anh bế vào à."



Hiếu Vân thấy con người này quá bá đạo rồi, thích ra lệch, tiến lại ngồi nghiêm chỉnh.

"Anh tới đây làm gì?"

"Em không phải là mất trí chứ, đây là nhà anh."

Hiếu Vân quên điều đó, nét mặt sượng trân: "Ừ, vậy tôi về!

Hiếu Vân đứng lên muốn rời đi, tay anh ta quá nhanh cô không phản ứng kịp, đã ngồi trên đùi anh ta.

"Anh làm gì vậy, bỏ ra."

Hiếu Vân cố gỡ vòng tay siết chặt người mình, cúi đầu há miệng cắn mạnh vào bắp tay rắn chắn. Giang Thừa Tuyên đau điếng phản xạ vung tay ra, vén tay áo lộ dấu răng máu rỉ máu tươi, suýt xoa.

"Em...em dám cắn anh."

Hiếu Vân đứng đằng xa chỉ tay vào anh to tiếng:

"Anh...Anh đứng yên đó cho tôi, biết bổn tiểu thư là ai không?"

Giang Thừa Tuyên ngây người, hình ảnh trước mắt quá giống rồi. Lúc trước anh ôm Ngọc Đan cô ấy cũng phản ứng đứng xa chỉ tay, nét mặt kiêu ngạo, lời nói cáu kỉnh.

Đôi mắt anh ướt lệ rồi, nheo nhẹ hàng mi sát định hình ảnh trước mắt là cô tiểu thư Ngọc Đan, vô thức thốt ra tên của người xưa. "Ngọc Đan."

Hiếu Vân thấy điệu bộ người đàn ông trước mắt, và cái tên "Ngọc Đan" vừa thốt ra, sao tim cô lại nhói, là cảm thương sao, rốt cuộc tại sao từ khi gặp người đàn ông này đến giờ, trong lòng cô không hề thấy xa lạ. Thậm chí dù anh ta có hành động quá thân mật với mình, cô cũng chưa từng ghét bỏ anh ta.

"Anh lại nhớ cô gái đó à...Có phải cô ấy rất quan trọng với anh không?"

Hiếu Vân bước chậm rãi ngồi lại sofa, vươn tay chặm nước mắt đọng trên hai mi dài đang rũ xuống. Giang Thừa Tuyên chộp lấy đôi tay đang lướt trên mặt mình, nhìn thẳng vào mắt đối phương, giọng khẽ khàng. "Không có đâu, chuyện đó là quá khứ rồi, hiện tại anh chỉ yêu có mình em, Hiếu Vân hứa không rời xa anh được không?"

Hiếu Vân não bộ rối loạn, đây là nhanh quá rồi, mới có mấy lần gặp biết gì nhau đâu.

"Anh coi phim ngôn tình riết lậm hả, 2, 3 lần gặp tiến triển nhanh vậy?"

Giang Thừa Tuyên vuốt cổ tay áo cô xuống lộ ra chiếc lắc tay. "Lắc cũng đeo rồi này."

Hiếu Vân người xoay mặt né nụ cười đắt ý của anh ta.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.