Đôi mắt Tân Kính Dương bỗng hiện lên sự lo lắng, anh không muốn Hiếu Vân ở lâu nơi Hoa Thành này.
Sau khi ăn xong Tân Kính Dương lái xem đưa Hiếu Vân về chung cư do cô thuê. Tân Kính Dương đậu xe vào hầm xe chung cư rồi đi cùng Hiếu Vân lên căn hộ, bước vào Tân Kính Dương đảo mắt hết căn phòng, nội thất khá sang trọng.
"Hiếu Vân căn hộ của em khá đẹp đó, phù hợp với tiểu thư Kỳ Hiếu Vân rồi!"
"Kính Dương, anh là đang chọc em à?"
Hiếu Vân bước lại sofa rót hai ly nước, quay mặt nhìn Tân Kính Dương cứ đứng thẩn thờ ở cửa, cô cau mày.
"Kính Dương anh sao vậy? Từ lúc ở nhà hàng về đây cứ như người mất hồn!"
Tân Kính Dương giật mình tỉnh trí, vừa bước lại vừa nói.
"Đâu có, do em nghĩ nhiều rồi! Mà Hiếu Vân nè, khi nào muốn ra ngoài em gọi anh tới đưa đi nha!"
Hiếu Vân tròn mắt nhìn nét mặt rõ ràng đầy lo lắng của Tân Kính Dương ngồi đối diện mình.
"Kính Dương anh có cần lo lắng em bay khỏi tầm mắt anh vậy không?"
Đúng thế một năm qua sống bên Anh Quốc Tân Kính Dương ở cùng Hiếu Vân, chăm sóc cô từng li từng tí.
"Anh lo em còn lạ thành phố này! Nơi đây không yên ả như Anh Quốc đâu!"
"Dạ! Được rồi, em nghe anh được chưa? Anh cứ như cha trông con gái vậy! em đã 20 tuổi rồi có quyền riêng tư chứ!"
Tân Kính Dương thấy một năm qua anh quản lý Hiếu Vân trong tầm tay mình quá đủ rồi, tiếp tục thế e làm Hiếu Vân ngột ngạc quá sẽ rời xa anh.
"Thôi được, em du lịch vài hôm rồi về Anh Quốc nên anh thả lỏng cho em đó!"
Vừa dứt lời thì Hiếu Vân đã ôm chầm lấy Tân Kính Dương, khuôn mặt anh tươi tắn hẳn lên. Tân Kính Dương nghĩ thầm âu cũng là duyên số đành thuận theo tự nhiên vậy..
[.........#............]
"Két"
Tiếng xe thắng gấp vì đụng phải một cô gái, vì cô gái đẩy vội một cậu bé qua đường bất cẩn khi thấy xe đang lao tới. Giang Thừa Tuyên nhìn qua kính lái thấy thế vội bước xuống xe, khụy người đỡ cô gái nằm bất tỉnh, ngã trọn trong vòng tay mình, vừa lay nhẹ vừa gấp gáp hỏi:
"Cô gái, tỉnh lại đi!"
Người đi đường xúm lại xem tình hình cô gái, họ bàn tán với nhau:
"Cô gái bất tỉnh rồi!"
"Ừ, không biết có sao không nữa?"
Một người phụ nữ quay mặt qua nhìn người phụ nữ trẻ đang ôm cậu bé qua đừng bất cẩn khi nãy lớn tiếng mắng:
"Trông con kiểu gì để nó gây hoạ rồi kìa!"
"....."
Chợt Giang Thừa Tuyên nhận rõ khuôn mặt cô gái nằm trong vòng tay anh chính là Ngọc Đan, anh sựng người vài giây rồi mỉm môi tỏ ý hài lòng, liền bế cô đặt nằm ở băng ghế sau.
Một lúc sau nhìn qua kính xe Giang Thừa Tuyên thấy cô gái đã tỉnh anh bèn hỏi:
"Ngọc Đan, em tỉnh rồi à?"
Hiếu Vân ngồi dậy nhìn góc nghiêng khuôn mặt người đàn ông đang lái xe, nhận thấy có lẽ là trẻ tuổi cô liền hỏi:
"Anh là ai vậy? sao tôi lại trên xe anh?"
Giang Thừa Tuyên khựng tay lái 1 giây sau đó lái tiếp, khoé miệng bất chợt cong lên.
Giang Thừa Tuyên nghĩ cần từ tìm hiểu rõ cô gái này, nên anh không nhắc tới Ngọc Đan nữa.
"Cô gái, tôi là người đã đụng cô!"
Hiếu Vân sực nhớ lại chuyện vừa rồi.
"Anh là cái xe chạy ẩu đó à?" Anh chạy xe hồn vắt trên ngọn cây sao? Xém nữa là đụng chết cậu bé kia rồi biết không?"
"Ơ.. tôi..!
Giang Thừa Tuyên chưa kịp nói hết câu thì đã bị Hiếu Vân cướp lời:
"Tôi cái gì? anh chở tôi đi đâu đấy?"
"À, khi nảy cô chưa tỉnh tôi muốn đưa cô về nhà tôi!"
"Anh điên à! Mau cho tôi xuống xe, tôi không thích ngồi xe người lạ!"
"Két"
Giang Thừa Tuyên thắng xe lại bên đường.
"Cạch."
"Rầm."
"Cạch"
Xuống xe mở cửa sau choàng người ôm chầm lấy Hiếu Vân. Hiếu Vân hoảng hốt khi bị siết chặt cơ thể trong lòng ngực ấm áp của người đàn ông lạ, cô cảm nhận được nhịp của anh ta đang đập rất nhanh lấn áp cả khoang ngực của cô luôn rồi, cô không biết tim cô hay anh ta đang nhảy nhịp. "Thình thịch."
Mùi hương nam tính đầy mê hoặc xộc thẳng vào mũi cô khiến cô không còn ý thức phản kháng trong vài phút, ngay sau đó cô bừng tỉnh.