Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

Chương 48



Chu Bích uyên bác hơn đồ đệ của gã nhiều, vậy nên, dù đang đối đáp với Kỳ Thí Phi thì gã vẫn không hề thả lỏng cảnh giác.

Kỳ Thí Phi không nghĩ rằng mình có thể thành công thoát đi chỉ với một chiêu khi phải đối mặt với một kẻ sành sỏi như thế.

Nhìn gã có vẻ phong độ trẻ trung, nhưng thực chất, số tuổi của Chu Bích gấp đôi ma tôn đại nhân.

Gã tinh ranh hơn lão Liệt Dập quái gở nhiều. Công pháp thiên về thuộc tính mộc ôn hòa, chiêu nào chiêu nấy bình thản vững vàng, nhìn như tầm thường nhưng lại hoàn mỹ không chút sơ hở. Không thể coi khinh!

Còn khó đối phó hơn cả Liệt Dập!

Kỳ Thí Phi thầm rủa cái sự đen đủi của mình.

Chỉ trong năm năm ngắn ngủi mà y đã phải đụng độ hai vị cường giả chí tôn, lần nào cũng trúng chiêu. Không giẫm vào bẫy thì lại rơi vào màn chắn.

May là y cũng có bản lĩnh, nên mới thoát ra được.

Càng đánh, Kỳ Thí Phi càng thấy lòng trầm xuống.

Chu Bích bình tĩnh hơn Liệt Dập rất nhiều. Gã không có ý nhất định phải bắt được Kỳ Thí Phi, nhưng vẫn tập trung cao độ vào cuộc đấu, tâm chí vững như Thái Sơn.

Kỳ Thí Phi lại khác. Y có vẻ ngông cuồng nhưng thực chất lòng đang nóng như lửa đốt.

Đến y cũng rơi vào bẫy của Chu Bích, thì chắc chắn Quỳ Mão đã trúng chiêu.

Kỳ Thí Phi có thể đánh vỡ mê hồn thuật là bởi: cái tên này là do y tự đặt cho mình. Thí Phi nghĩa là: giết sạch những kẻ phản bội và làm trái ý y. Vốn, nó là một ám hiệu hòng đánh động cảnh giác.

Quỳ Mão lại khác.

Cậu chàng Lược Ảnh đó tuy rằng vừa tháo vát, lại mạnh mẽ, không những thế còn quả cảm, kiên cường, nhưng thực chất, cậu chàng ngốc lắm, tuổi đời còn chưa đến trăm năm, chưa được ra ngoài để mở mang kiến thức. Hẳn, hắn đang bị mê hồn thuật của Chu Bích nhốt cứng trong ảo cảnh!

Điều này khiến Kỳ Thí Phi không dám đánh một trận thống khoái, cũng không thể lựa thời cơ để rút lui.

Vẻ mặt Kỳ Thí Phi lạnh băng, y tiếp tục chiến đấu kịch liệt với Chu Bích. Mấy năm trôi qua, lượng chân nguyên bị hao phí đã khôi phục về trạng thái đầy đủ nhất, vậy nên dù phải đối chiến với kẻ có tu vi cao hơn mình một tiểu cảnh giới thì y vẫn không bị rơi vào thế yếu.

Không ai chèn ép được ai.

Thực ra, tấm áo choàng Thiền Tuyết của Kỳ Thí Phi còn một sát chiêu. Nhưng nếu dùng nó để xử lý Chu Bích thì rất có thể Quỳ Mão cũng tiêu đời.

Trốn, không được. Dùng sát chiêu, cũng không thể!

Kỳ Thí Phi lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Dường như nhìn thấu sự bối rối của y, Chu Bích vòng ra sau, tấn công người thanh niên đang hôn mê.

Kỳ Thí Phi nổi trận lôi đình, dưới tác động của Ngự Phong Vạn Lý, y vọt tới như một tia chớp, đánh về phía Chu Bích.

Sự bùng nổ bất ngờ ấy khiến gã thoáng luống cuống. Nhưng dù gì cũng là Thiên tôn thuộc một tông phái lớn, chẳng mấy chốc, Chu Bích đã điều chỉnh được nhịp tấn công của mình, lại ung dung bình tĩnh.

Kỳ Thí Phi thầm nghiến răng nghiến lợi. Y cảm thấy, nếu cứ dùng dằng thế này ắt sẽ nguy hiểm.

Bao ý nghĩ lóe qua tâm trí Kỳ Thí Phi. Y nhìn chằm chằm Chu Bích với vẻ nghiền ngẫm, rồi lơ đãng liếc về phía người thanh niên.

Bắt được khoảnh khắc Kỳ Thí Phi mất tập trung, Chu Bích vung tay, bắn một phi kiếm nhỏ về phía y.

Kỳ Thí Phi từ từ quay đầu lại thì phi kiếm đã lao về phía mặt hắn.

Nó từng chút, từng chút tiến lại gần Kỳ Thí Phi. Chu Bích nhìn thấy đôi mắt y trợn tròn vì kinh ngạc. Gã căng thẳng, nhín thở đợi tới giây phút mũi kiếm ấy găm vào kẻ địch.

Kiếm khí cắt đứt những sợi tóc đương bay múa của y, chạm tới da thịt, ngay khi sắp xuyên thủng đầu mục tiêu thì – y biến mất.

Chu Bích hoảng hốt. Một kẻ đang sống sờ sờ bỗng nhiên biến mất trước mắt gã, không có chút xao động nào của pháp thuật, chẳng để lại chút dấu vết.

Chu Bích chỉ sững một thoáng, như có linh tính mách bảo về mối nguy hiểm nào rình rập sau lưng, gã vụt quay lại.

Nó đã cứu gã một mạng. Thì ra, Kỳ Thí Phi bất ngờ dịch chuyển ra sau, rồi tung một dòng chân nguyên thuần khiết về phía ngực đối thủ.

Trong lúc nguy cấp ấy, dù đã cố dùng chân nguyên của mình để chắn lại, nhưng Chu Bích vẫn bị đòn tập kích ấy chấn động tử phủ, khiến đan điền bị thương.

Ma tôn đại nhân không thừa thắng xông lên. Chiêu khi nãy thành công là nhờ tính bất ngờ mà thôi.

Nhân lúc Chu Bích bị đánh lùi, Kỳ Thí Phi nhào về phía Quỳ Mão. Y kéo tay người thanh niên lên rồi ôm vào lòng, dùng ngoại sam bọc lấy hắn.

“Thiền Bất Tri Tuyết !”

Bốn tiếng ấy vừa vang lên, nhiệt độ nóng bỏng trong bí cảnh bỗng hạ xuống mấy chục độ, hơi nước đọng lại, mưa phùn lay bay rồi dần dần, bông tuyết xuất hiện.

Chẳng mấy chốc, gió tuyết nổi lên!

Cái lạnh cùng cực khiến nơi mới khi nãy còn rực rỡ xanh tươi chợt hóa thành vùng rét buốt trắng xóa.

Lấy Kỳ Thí Phi làm tâm, sương tuyết bắt đầu lan dần về phía Chu Bích.

Đan điền đương bị thương nên gã vô cùng cảnh giác, vừa thấy hiện tượng đó liền bay vụt lên trời, khi cảm nhận được hơi lạnh ẩn náu trong không khí thì vội chạy xa hơn.

Thấy Chu Bích rút lui, Kỳ Thí Phi mới thở phào nhẹ nhõm.

Y cúi đầu nhìn người thanh niên đang mải mê chìm trong cơn mơ, chọt chọt trán hắn: “Sao mà ngươi ngốc thế chứ?! Ảo cảnh nào đã khiến ngươi không thoát ra được vậy?!”

Mê hồn thuật của Chu Bích vô cùng cao siêu, trừ phi tự mình ngộ ra thì không tác động nào có thể giúp người này tỉnh lại.

May rằng Quỳ Mão từng lập lời thề hồn với Kỳ Thí Phi nên một nửa thần hồn của hắn hiện nằm trong tử phủ của ma tôn đại nhân. Nhờ vào mảnh thần hồn đó, Kỳ Thí Phi có thể đi vào dòng ý thức của hắn.

Chẳng còn cách nào khác, Kỳ Thí Phi đành phải chui vào ảo ảnh của người thanh niên để đánh thức hắn, tránh việc Chu Bích bất chợt quay lại tấn công.

Kỳ Thí Phi lọt vào một làn sương mù đen đặc.

Nó sánh lại, ngập tràn những cảm xúc tiêu cực, bi thương, giận giữ, đau đớn, bồn chồn.

Khác với làn sương xám đưa y về với kỷ niệm ấu thơ ấm áp, làn sương này khiến người ta ngộp thở.

Kỳ Thí Phi hít sâu một hơi rồi xông khỏi nơi này.

Khung cảnh trước mắt chợt sáng ngời. Y đang đứng tại một vùng hoang dã.

Ngay kia là trận loạn chiến. Quỳ Mão đang chiến đấu với kẻ khác.

Người thanh niên không lẻ loi, sánh vai cùng là rất nhiều người cùng mặc bộ đồ đen như hắn. Họ đều là Lược Ảnh vệ!

Bây giờ là lúc nào? Đây là nơi nào?

Kỳ Thí Phi cảm thấy kỳ quái.

Mê hồn thuật không thể dựng lên cảnh tượng giả tạo để mê hoặc tu sĩ, bởi thứ ấy sẽ bị phá vỡ rất nhanh. Chỉ những chuyện khiến các tu sĩ canh cánh, hoài niệm hoặc phẫn hận mới có thể giam chân họ.

Vậy nên, cảnh tượng đang diễn ra trước mắt y quả thực đã từng xảy ra.

Nhưng Kỳ Thí Phi chưa từng nghe đến việc: Lược Ảnh vệ từng đồng loạt ra trận và trải qua cuộc chiến lớn như vậy.

Ma tôn đại nhân nhận thấy có điều gì đó bất thường. Nhưng y liền mau chóng dập tắt sự hoang mang trong lòng. Nếu ngay cả y cũng mờ mịt, thì rất có thể hai người họ sẽ nhốt tại đây, không thoát ra được.

Kỳ Thí Phi mau chóng tiến về vùng trung tâm của chiến trường. Quỳ Mão là chủ của ảo cành này, hắn chắc chắn ở đó.

Cuộc chiến vô cùng khốc liệt. Kẻ địch có cả đạo tu và ma tu, nhưng ma tu vẫn chiếm phần nhiều. Chúng điên cuồng xông tới chẳng màng đến cái chết, nhưng thể phía trước có một sức hút chí mạng nào đó.

Sự tồn tại của Kỳ Thí Phi không bị bất cứ kẻ nào trong ảo cảnh nhận ra, y dễ dàng bước tới khu vực trung tâm.

Y thấy Thiên Càn, cũng thấy Quỳ Mão. Y dựa lại gần để nghe rõ cuộc đối thoại của cả hai.

Thiên Càn trúng vết thương trí mệnh, ông dùng tay bịt lấy nơi đang không ngừng trào máu, nhét một tấm lệnh bài vào tay người thanh niên: “Quỳ Mão, ta giao lại nhiệm vụ cho ngươi, nhất định phải đưa được quan tài tới lăng mộ an toàn!”

Quỳ Mão nom thực thảm hại, toàn thân bê bết máu, dù đã kiệt sức trong chận chém giết nhưng hắn vẫn gật đầu kiên định: “Dù có phải tan xương nát thịt, thuộc hạ quyết không để kẻ nào làm vấy bẩn di cốt của tôn thượng!”

Kỳ Thí Phi không tin nổi vào tai mình, y chậm rãi quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài Huyền Ngọc sau lưng hai người.

Tâm trí y ù đi.

Ai? Ai chết?!

Một ý nghĩ đáng sợ bỗng dậy lên, người chết chính là y!

Sao có thể ?

Nếu không phải mình điên rồi, thì là Quỳ Mão điên rồi.

Y còn đang sống, vậy mà sao trong quá khứ của Quỳ Mão, y lại đã chết?

Bao cảm xúc rối bời. Nhưng trận chiến này sẽ chẳng vì y mà dừng lại.

Thiên Càn nhấc nhân thể tàn tạ, lao về phía những kẻ đang điên cuồng công phá phòng tuyến của Lược Ảnh vệ. Vụ nổ chân nguyên của tu sĩ Ngưng Hồn khiến chúng đạo tu, ma tu nát tươm, mảnh xác rơi lộp bộp như những miếng bánh chẻo.

Quỳ Mão siết chặt tấm lệnh bài tổng lĩnh, vẻ mặt hắn lạnh băng, không còn chút sức sống.

Sau khi Thiên Cần tự phát nổ, thế tiến công của kẻ địch tạm dừng. Chúng Lược Ảnh mau chóng tập hợp, phân công vài người nâng quan tài Huyền Ngọc, nhân lúc kẻ địch chưa kịp tụ lại liền mau chóng trốn đi

Ký Thí Phi biết mình nên đánh thức cậu chàng Lược Ảnh, để hắn nhận ra mình đang ở trong ảo cảnh. Nhưng có điều gì mách bảo rằng, nếu bỏ lỡ cơ hội này, y sẽ chẳng thể biết được sự thật ẩn giấu. Điều mách bảo đó thôi thúc y đi theo Quỳ Mão, đi theo chặng đường trốn chết của hắn, đi về phía tương lai mờ mịt.

Trong mắt y, Quỳ Mão là người lão luyện, quyết đoán, lại có phần tàn nhẫn, đôi khi cũng vụng về nhưng lại tràn trề sức sống.

Tuy nhiên, cậu Lược Ảnh xa lạ này đôi khi lại để lộ những điểm non nớt trong chiêu thức giết địch. Sự chần chờ, thiếu dứt khoát khiến hắn thường xuyên trúng đòn.

Kỳ Thí Phi nhẹ nhàng theo đuôi hắn, nhìn hắn giết địch, nhìn hắn liên tục bị thương.

Vết thương cũ chưa lành, vết thương mới đã xuất hiện. Hắn đanh mặt chiến đấu như một con rối vô cảm.

Rất nhiều lần, Quỳ Mão bị thương vì những lý do thừa thãi. Hắn xả thân ra che chỉ vì không muốn bất kỳ kẻ nào đụng đến quan tài Huyền Ngọc.

Nhìn một Quỳ Mão như thế, lòng Kỳ Thí Phi đau như cắt.

_______________________

Ngáo:

Cuối cùng cũng đến cái giờ phút nam thần nhận ra sự thật nghiệt ngã là fanboi không yêu mình, chỉ tôn sùng mình thôi =)))) Tưởng bở suốt cả nửa truyện, giờ ngộ ra mới thốn nè =)))
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.