Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 162: Tế Đàn



Nhiếp Ngôn logout, liên hệ Đường Nghiêu, Quách Hoài giải quyết cho Thôi Xán Đao Quang gia nhập vào công hội, thành viên của Ngưu Nhân Bộ Lạc đã đạt tới con số kinh khủng 1 vạn 6, các công hội cấp 1 không ai có được con số này. Người gia nhập công hội giảm dần, Quách Hoài bắt đầu phân phối lại, xét duyệt từng thành viên, một số người có khả nghi thì liền đá ra ngoài, như vậy cũng không đảm bảo là trong công hội không còn gian tế của công hội khác nhưng cũng làm cho công hội thuần chất hơn.

Thống kê lại số thành viên trong công hội, người chơi lvl 10 có hơn 3000 người, có hơi ít, bất quá cũng được rồi.

Thôi Xán Đao Quang, Đái Đầu Đại Ca Thất Tử gia nhập vào đoàn Tinh Anh, khi đã vào đoàn Tinh Anh thì ai cũng giống như ai đều phải ký hiệp ước, nếu muốn rời khỏi thì phải đem tất cả trang bị trả lại cho công hội, còn có một khoảng tiền nữa. Các công hội đầu tư vào đoàn Tinh Anh rất là lớn, mỗi đội viên đều là tinh hoa của công hội. Nếu những người này rời khỏi, thì là một tổn thất đối với công hội nên phải ký hiệp ước để ước thúc.

Bất quá khi tham gia đoàn Tinh Anh thì tài nguyên bọn họ hưởng thụ nhiều hơn so với những người chơi bình thường khác nên họ vẫn ký hiệp ước. Sau khi ký hiệp ước, quyển sơ cấp hồi sinh duy nhất trong công hội giao cho Đái Đầu Đại Ca Thất Tử giữ.

Giai đoạn ban đầu này, sơ cấp hồi sinh có giá cực cao, bên ngoài dù 10 vàng cũng không mua được một quyển, bởi vì nó cực kỳ hiếm. Đa số các công hội còn không có để cho đoàn Tinh Anh mình dùng, khi những người chơi đều hơn lvl 20 mới sử dụng rộng rãi.

Sơ cấp hồi sinh chỉ có thể hồi sinh lại thành viên trong đoàn thôi, không thể sử dụng trong trạng thái chiến đấu. Khi hạ phụ bản, có khi mới đi được một nữa, các người chơi bị tử thương quá nhiều, thì không còn cách nào đi tiếp nữa, sơ cấp hồi sinh thì bọn họ có thể hồi sinh đồng đội. Xứ lý Boss cuối muốn không có người chết thật là khó, thường thì chết vài người mới có thể giết Boss được, nếu có thể hồi sinh vậy thì tổn thất sẽ giảm rất nhiều rồi.

Cho nên Đái Đầu Đại Ca Thất Tử có sơ cấp hồi sinh vậy hạ phụ bản dễ dàng hơn rất nhiều rồi.

Tất cả đều có sự phát triển của nó. Nhiếp Ngôn tin tưởng, dựa vào kỹ thuật của Đái Đầu Đại Ca Thất Tử, hay Thôi Xán Đao Quang, thì sau một thời gian nữa đoàn Tinh Anh sẽ phát huy được lực chiến đấu kinh người ah.

Sau khi trò chuyện với Đường Nghiêu, Quách Hoài xong, Nhiếp Ngôn lại tiếp tục rèn luyện dựa theo kế hoạch. Qua quá trình rèn luyện hắn cảm giác trên người tràn ngập lực lượng lực lượng, phản ứng cơ thể cũng nhạy bén hơn so với trước đây, thân cao thêm 3cm, càng thêm chắc khoẻ.

Cha mẹ của Nhiếp Ngôn rất nhanh sẽ trở về, tâm tình của hắn càng ngày càng nhớ thương 2 người mãnh liệt hơn. Trong lúc Nhiếp Ngôn lo nghĩ, thì cậu mợ lại đến đòi nợ nữa, nhưng thấy cha mẹ Nhiếp Ngôn còn chưa về nên đã trở về hết. Bọn họ biết Nhiếp Ngôn có cơ hội thi vào học viện quân sự hạng nhất, mặc dù trong đầu rất không muốn, nhưng mặt vẫn phải tươi cười vui vẻ mà chào Nhiếp Ngôn, thế nhưng trong tư tưởng vẫn còn nhớ cha mẹ Nhiếp Ngôn vẫn thiếu tiền họ.

Nhiếp Ngôn kì thực không muốn sử dụng tiền trong trò chơi, bởi vì tiền trong trò chơi mỗi đồng đều đáng giá, giá cả tiền tệ trong game trao đổi trong chợ đen cùng giá cả tiền tệ bên trong game không cân xứng, những lão đại của các công hội đều tìm cách giảm giá thu mua. Bán tiền trong trò chơi ah quên đi, bây giờ mỗi một đồng đều là tiền vốn của Nhiếp Ngôn đối phó Tàu Húc ah.

Nhiếp Ngôn gọi điện cho Đường Nghiêu nói:

- Nghiêu tử, ngươi bây giờ có tiền không, cho ta mượn một ít, sau này ta trả lại.

- Ngươi cần bao nhiêu?

Đường Nghiêu hỏi, cảm thấy vô cùng kinh ngạc Nhiếp Ngôn rất ít khi vay tiền hắn.

- Khoảng 50 vạn.

Nhiếp Ngôn suy nghĩ một chút nói. Đây là lần đầu tiên Nhiếp Ngôn mượn tiền Đường Nghiêu, chỉ cần qua vài ngày, cha mẹ hắn trở về vậy thì có thể trả lại rồi.

- Nhiều như vậy a, ngươi đọc số tài khoản đi, ta gửi tiền qua ngân hàng cho ngươi.

- Ngươi không hỏi ta mượn để làm gì ah?

- Tiểu tử ngươi chưa bao giờ vay tiền ta, một khi mở miệng vay tiền thì ta biết ngươi ắt có chuyện cần, và sử dụng vì mục đích chính đáng. Ngươi không nói ta cũng sẽ không hỏi. Ngươi mượn nhiều hơn nữa thì ta cũng sẽ đi mượn người khác để cho ngươi mượn, ai bảo chúng ta là huynh đệ nối khố chứ.

Đường Nghiêu nói, sau khi cha hắn có tiền rồi, người a dua nịnh nọt bên cạnh hắn càng ngày càng nhiều, còn người có thể thành tâm đối đãi với hắn càng ngày càng ít, đa số đều có mục đích, vì vậy hắn càng quí trọng phần cảm tình này của Nhiếp Ngôn, hắn xem đây là tình bạn vô giá, hắn không thiếu tiền thế nhưng thiếu bạn bè ah.

- Cha ta thiếu tiền người khác, bị người ta tới đòi nợ. Ta không muốn sử dụng tiền trong trò chơi, chỉ có thể mượn ngươi thôi.

Nhiếp Ngôn nói rõ nguyên nhân cho Đường Nghiêu biết.

- Là đám cậu mợ của ngươi ah?

Đường Nghiêu cười lạnh nói:

- Có một ngày bọn họ sẽ hối hận.

Dựa vào sự phát triển của Nhiếp Ngôn trong game, sau này mà thông với tiền tệ bên ngoài rồi vậy thì bản thân và gia đình Nhiếp Ngôn sẽ giàu tới dọa người, đâu cần lo một ít tiền như vậy nữa. Một lát sau Đường Nghiêu nói trong điện thoại:

- Ta đã gửi tiền qua tài khoản của ngươi rồi đó.

Nhiếp Ngôn đến ngân hàng lấy số tiền mặt đó, rồi đi đến nhà cậu, mợ; bọn họ ở cũng không xa nhà Nhiếp Ngôn lắm, cùng ở chung trong một khu vực nhỏ, có thể nói ngẩng đầu chưa gặp cúi đầu đã thấy, nhưng Nhiếp Ngôn đã mất đi cảm giác thân thích với bọn họ, thậm chí so với hàng xóm xung quanh còn không bằng.

Nhiếp Ngôn gõ cửa sắt nhà cậu La Minh.

- Ai đó?

Một âm thanh khiến người ta chán ghét vang lên, đúng là tiếng nói vịt cồ của bà mợ.

- Là ta.

Thanh âm Nhiếp Ngôn lành lạnh, không có chút nộ khí nào, hắn không cần thiết nổi giận với những người không quan hệ.

Mợ mở cửa sắt thấy Nhiếp Ngôn thì lộ ra biểu tình căm ghét, nhưng vừa nghĩ được gì đó thì biểu tình trên mặt đông cứng lại, giọng nói gượng gạo hỏi:

- Là Nhiếp Ngôn ah, có chuyện không? Có muốn vào đây ngồi không?

Nói vậy nhưng lại không có nhường đường cho Nhiếp Ngôn vào.

- Không cần, ta chỉ muốn hỏi cha mẹ ta nợ bọn ngươi bao nhiêu tiền?

- 17 vạn, tính luôn tiền lãi là 25 vạn. Có chuyện gì ah?

Mợ liếc mắt hỏi Nhiếp Ngôn.

- Cầm lấy, đây là tiền trả nợ cho các ngươi, đưa giấy nợ lại cho ta.

Ngữ khí Nhiếp Ngôn đầy hàn khí, cái này còn hơn là cho vay nặng lãi nữa, có thể tưởng tượng lúc đầu cha mẹ vay tiền đã bị không biết bao nhiêu khó dễ ah. Chấp nhận lãi cao như vậy thì bọn chúng mới cho mượn! Quả thực so với vay tiền người xa lạ còn muốn khó khăn hơn. Nếu như cha Nhiếp Ngôn làm ăn thất bại kết quả sẽ như thế nào? Cha mẹ suốt đời cũng đừng nghĩ ngốc đầu lên được.

Nhiếp Ngôn ngẫm lại trước đây bản thân đúng không hiểu chuyện từ trước đến giờ không biết cha mẹ gánh bao nhiêu áp lực áp lực nữa. Trái lại oán hận bọn họ bỏ rơi mình. Vẫn luôn giày vò bọn họ, làm họ tràn ngập hổ thẹn đối với mình, chưa từng hưởng thụ qua một ngày vui vẻ. Cả đời này hắn không bao giờ để chuyện như vậy xảy ra nữa. Hơn nữa hắn phải mạnh hơn nữa, làm cho bản thân có đủ năng lực bảo vệ gia đình.

- tiền của ngươi kiếm ở đâu ra?

Mợ thấy Nhiếp Ngôn xuất ra nhiều tiền như vậy thì ngây người một chút

- Ít nói nhảm đem giấy vay nợ của cha mẹ ta ra đây.

Trên mặt Nhiếp Ngôn đầy sương lạnh.

Mợ thấy Nhiếp Ngôn nổi giận lập tức giật mình, trước giờ hắn không có tính khí như vậy, hắn bây giờ không còn là hắn của ngày xưa nữa, nếu như chọc hắn giận vậy thì gay ah. Rất có thể chuyện gì hắn cũng làm được! Mợ vội vàng đi vào phòng lấy giấy nợ trả lại cho Nhiếp Ngôn.

Nhiếp Ngôn nhìn lại giấy vay nợ, xác nhận là chữ viết của cha hắn. Chẳng muốn thừa lời với mợ nữa, quay đầu bỏ đi.

- Tà môn quá, tiểu tử này làm sao có nhiều tiền như vậy chứ? không phải nó.........

Bà ta vừa nghĩ tới điều gì không biết nhưng rùng mình một cái, lấy tốc độ lẹ nhất đóng cửa sắt lại.

Nhiếp Ngôn lần lượt gõ cửa từng nhà, đem tiền trả hết, đến chiều mới xong.

- Trả hết chưa?

Đường Nghiêu gọi điện hỏi Nhiếp Ngôn.

- Vẫu còn. Tiền ta mượn ngươi vài ngày nữa ta sẽ trả.

Nhiếp Ngôn nói, đem Đường Nghiêu so sánh với đám thân thích kia liền biết tình người nóng lạnh ra sao.

- Không cần gấp, ta cũng không có cần sài.

Đường Nghiêu khoát khoát tay, hắn không vội dùng tiền đột nhiên nghĩ được gì đó nói:

- Vậy đi cho sòng phẳng, ngươi đưa ta tiền trong trò chơi là được rồi.

- Vậy cũng được.

Nhiếp Ngôn gật đầu nói, hiện tại ở chợ đen dù giá cả đã bị đè nén tới cực điểm nhưng giá tiền trong trò chơi vẫn phi thường có giá trị. Suy cho cùng tiền trong Tín Ngưỡng quá khan hiếm mà lị.

- Sau khi login ta còn chút việc, các ngươi train trước đi nha.

- Được.

Nói chuyện xong xuôi với Đường Nghiêu, Nhiếp Ngôn về nhà rèn luyện tiếp hết ngày hôm đó, đến tối thì lại tiếp tục login vào trò chơi.

Vì tìm chìa khóa mở rương Ám Kim, Nhiếp Ngôn bắt đầu lục soát trên đảo, không buông tha một tấc đất nào, đi tới bên ngoài tế đàn khoảng 10m, không nghĩ tới có một chút thu hoạch ngoài ý muốn. Hắn tìm được trong một cái ngách một bảo rương bạc không khóa, ở bên trong có 2 trương phối phương.

Xem qua một chút, là phối phương điều chế minh (1) độc của Hắc Tinh Linh cùng phối phương điều chế thối độc tiễn của Hắc Tinh Linh, cái trước chế ra dùng để bôi lên đao, kiếm, chủy thủ và các vũ khí bén nhọn, còn cái sau là dùng bôi lên đầu mũi tên, đều là trung cấp. Minh độc có khả năng tạo thành 30 điểm tổn thương, duy trì liên tục 15s, nguyên liệu là một ít sâu keo, rất khó tìm, ít nhất phải đến cấp 30 mới có thể bắt được. Còn thối độc tiễn thì có thể thêm vào 50 điểm sát thương, nguyên liệu cần 7 loại dược thảo phổ thông, tiền vốn chế mỗi bình ít nhất cũng 14-15 bạc, có thể dùng 3 lần. Thối độc tiễn là dược tề trung cấp kém cõi nhất, cho nên không có hiệu quả kinh tế gì, nhưng đối với thối độc tiễn lại là một thứ tốt, khi quay về phải bảo Điểu Bất Thặng Đản tìm người chế mới được.

Tế đàn xa xa được trải dài bỡi cỏ dại, chỉ có thể lờ mờ nhìn được hình dáng của nó, chỗ nào có thể tìm được chìa khóa mở bảo rương Ám Kim đó sao? Nhiếp Ngôn cảm thấy hoài nghi.

(1): Minh ở đây là sâu keo. Sâu keo là một loại sâu nằm ở trong thân lúa, hút hết nhựa lúa làm lúa khô héo.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.