Như chuyện xảy ra ở kiếp trước của Liễu Tuấn, cao tầng sóng cả ầm ầm, nhưng chính cục địa phương thì hết sức bình ổn, Liễu Tuấn ở thủ đô năm ngày rồi trở về thành phố Ngọc Lan.
Liễu Tuấn vừa trở về Sài thiệu Cơ đã cười hỉ hả tới văn phòng của y báo cáo công tác.
Vốn ngày 08 tháng giêng là phải đi làm, nhưng bí thư đại nhân đã bốc hơi suốt từ năm ngoái cho tới sắp nguyên tiêu mới chịu lộ mặt ra, không biết là đi đâu. Sài Thiệu Cơ từng thăm dò ở chỗ Vũ Hoài Tín, Vu Hoài Tín cũng không rõ, kỳ thực Sài Thiệu Cơ có thể gọi điện cho Liễu Tuấn, là đích hệ của Liễu Tuấn, mức độ hắn được Liễu Tuấn tín nhiệm không hề kém hơn Vu Hoài Tín, nhưng Sài Thiệu Cơ giữ gìn quy củ, Liễu Tuấn nếu như thấy không cần phải nói cho hắn thì hắn không tiện hỏi, Liễu bí thư thiếu niên thành đạt sớm, lại anh tuấn lắm tiền, phải có một hậu viện lớn cần trông coi, hỏi nhiều không tốt.
Nhưng Sài Thiệu Cơ thế nào cũng không ngờ được khi biến cố lớn xảy ra, Liễu Tuấn lại là một trong số những người tiếp cận giới hạch tâm nhất, tầng cấp đó đối với Sài Thiệu Cơ mà nói nó quá xa vời, Sài Thiệu Cơ cũng chưa bao giờ nghĩ nhiều.
- Bí thư, năm mới vui vẻ.
Đã là tết nguyên tiêu rồi, Sài Thiệu Cơ đã từng gọi điện chúc mừng, nhưng khi gặp m vẫn không thể thiếu lễ số.
- Ha ha ha, Thiệu Cơ tới rồi, mời ngồi.
Liễu Tuấn mỉm cười, ném qua một gói thuốc đặc biệt.
- Bí thư, thứ này là đồ tốt.
Sài Thiệu Cơ cười vui vẻ, ở chỗ Liễu bí thư luôn có những thứ tốt.
Liễu Tuấn cười: -Mấy ngày qua ở thủ đô, những thứ khác không kiếm được, còn mấy thứ lắm vặt này kiếm được một đống, lát nữa cho anh một ít.
- Cám ơn bí thư.
Sài Thiệu Cơ mặt không lộ ra gì, nhưng trong lòng cả kinh.
Mấy ngày nay ở thủ đô?
Một cán bộ cấp phó sở lại ở thủ đô thời gian này mấy ngày, bên trong đó chắc chắn có huyền cơ.
- Bí thư, đây là quy hoạch của ủy ban quản lý năm nay. Bí thư xem xem.
Sài Thiệu Cơ khẽ đẩy một văn kiện tới trước mặt Liễu Tuấn, giống như văn kiện số một mà TW mỗi năm đều phát xuống, chính phủ và đảng ủy các địa phương cũng căn cứ vào tình huống thực tế, phát một văn kiện chỉ đạo cả năm, phát xuống các đơn vị trực thuộc. Ban quản lý làm công tác cụ thể, chiếu theo yêu cầu của Liễu Tuấn, kết hợp với tinh thần của văn kiện số một, đưa ra một văn kiện có tính thao tác cụ thể hơn.
Liễu Tuấn khoát tay: - Một lát nữa tôi xem, anh nói qua nội dung chủ yếu trước đi.
Đây là tác phong nhất quán của Liễu Tuấn, Sài Thiệu Cơ quen rồi, tuy nói Liễu Tuấn không xen vào công tác cụ thể của ban quản lý, nhưng văn kiện cương lĩnh chỉ đạo không được người đứng đầu cho phép thì chắc chắn sẽ không thể chính thức phát đi được. Sài Thiệu Cơ dù được Liễu Tuấn tín nhiệm đến đâu thì sự kỵ húy cơ bản nhất như thế sao có thể phạm vào được.
- Thứ nhận là công trình vì dân đang xây dựng, nửa đầu năm nay sẽ toàn bộ làm xong. Sài Thiệu Cơ lấy tinh thần, bắt đầu báo cáo.
Công trình vì dân chính là con đường Trường Hà dài mười km, quảng trưởng nhân dân và chợ vật liệu, những công trình do chính phủ đóng vai trò chủ đạo, có vai trò lớn thức đẩy kinh tế khu Trường Hà, đặc biệt là quảng trưởng nhân dân và thành phố điện ảnh, làm khu đất đai thương nghiệp nhân dân đã trở thành mục tiêu tranh đoạt kịch liệt, có điều thành phố điện ảnh kẻ sát hồ Hợp Thủy, đất thương nghiệp xúc quanh đã bị mấy công ty nhà đất gồm Cty Tinh Vũ chia chác mất bảy tám phần rồi, chẳng còn lại mấy khu vực có giá trị thương nghiệp cao nữa.
Liễu Tuấn căn dặn: - Con đường Trường Hà phải tranh thủ kiến thiết, thông xe vào tháng tư.
Sài Thiệu Cơ gật đầu, Liễu Tuấn muốn thông xe vào tháng tư là vì chợ vật liệu dự kiến hoàn thành vào cuối tháng tư, nằm kề bên con đường Trường Hà, nếu như đường xá chưa thể thông xe sẽ ảnh hưởng tới thời gian khai trương của chợ vật liệu.
Lập hạng mục vào tháng tám năm ngoái, tháng tư năm nay đã hoàn thành, với quy mô con đường Trường Hà, thì tốc độ này có thể gọi là kỳ tích nhanh hơn cả tốc độ Giang Khẩu rồi.
- Bí thư, thông xe vào tháng tư thì khẳng là không có vấn đề gì, nhưng xanh hóa hai dải ven đường thì hơi eo hẹp thời gian.
Dựa theo quy hoạch của Liễu Tuấn thì hai bên đường Trường Hà một dải xanh rộng, là một con đường xanh thực sự, còn phải xây cả một công viên và một cái vườn bách thảo.
Khi kế hoạch này vừa đề xuất ra Sài Thiệu Cơ há hốc mồm.
Còn có kiểu làm đường như vậy sao?
Đúng là chưa bao giờ nghe thấy.
Có điều sự tín nhiệm của Sài Thiệu Cơ với Liễu Tuấn tới mức độ mê tín rồi, Liễu bí thư đã quy hoạch như thế ắt phải có đạo lý, Sài Thiệu Cơ tới lúc nhìn viện kế hoạch đưa xa bàn không khỏi tấm tắc khen ngợi, bị cảnh đẹp xa hoa của con đường Trường Hà làm hoa cả mắt, đúng như Liễu bí thư nói, con đường này xây xong nhất định là quốc lộ chính của thành phố hoa viên.
Một con đường dài hơn mười km của thành phố pho viên trong toàn quốc cũng là có một không hai.
Sài Thiệu Cơ không thể không bội phục tầm mắt cũng như lá gan của Liễu Tuấn, trong lòng không có kiến thức sao có thể làm được.
Liễu Tuấn cười: - Có thể thông xe trước, công tác xanh hóa và công viên tiếp tục xây dựng.
- Vâng, ý tôi cũng như thế. Bí thư một phường xin chỉ thị, yêu cầu ở bênh cạnh thành phố Phượng Hoàng tiến hành di dời, quy hoạch một vùng đất thương nghiệp chừng hai trăm nghìn mét vuông, bí thư thấy thế nào?
- Thế ý của anh ra sao?
Sài Thiệu Cơ không do dự đáp: - Tôi thấy có thể được, đất thương nghiệp xung quanh quảng trường nhân dân ước chừng cũng có quy mô này, căn cứ vào giá đất hiện nay mà tính, nếu như bán hết đi có thể thu về gàn 800 triệu tiền mặt, trả tiền ngân hàng xong vẫn còn quá dư, tài chính kiến thiết tiếp theo cho con đường Trường Hà cũng không thành vấn đề, vùng đất thương nghiệp quanh thành Phượng Hoàng giá trị không thấp hơn, trả phí di dời, bồi thường cho người dân, chính phủ vẫn có thể kiếm được mấy trăm triệu. Như thế tài chính trong tay dư dả rồi, chính sách nhà ở Liễu bí thư đề xuất ra có thể lập tức thực thi.
Liễu Tuấn "uy hiếp" Khâu Tình Xuyên, vây được 300 triệu, dùng ở kiến thiết chủ thể cho đường Trường Hà và quảng trường nhân dân, kiến thiết các công trình phụ trợ thì vẫn còn thiếu một khoản lớn, Liễu Tuấn liền nhắm vào giá trị tiềm ẩn của các vùng đất thương nghiệp xung quanh, không có nó làm chỗ dựa, Liễu Tuấn sao dám "làm càn" như thế, vay tiền kiến thiết nhất định phải nghĩ tới vấn đề trả nợ về sau, nếu không sẽ thành "công trình gánh nặng", lúc đó không phải là chính tích của Liễu bí thư mà là trò cười.
Liễu Tuấn chấp chính nơi nào, đều đem kiến thiết kinh tế nhà ở làm đại sự hàng đầu, hiện giờ thì chưa thấy hiệu quả nhiều, nhưng mấy năm sau chính sách này sẽ bộc lộ ra hiệu quả, nhưng chắc chắn lúc đó Liễu Tuấn đã không còn nhậm chức ở khu Trường Hà rồi, song làm quan một kỳ, tạo phúc một phương chính là thế.
Tầm mắt của người chấp chính không thể quá ngắn được.
Liễu Tuấn sau này ắt thành đạt, như vậy địa phương y nhậm chức phải chuẩn bị cho tương lai bị kiểm nghiệm, giả sử Liễu Tuấn cũng giống như những quan viên tầm nhìn hạn hẹp chỉ chú ý tới lợi ích trước mắt, làm công trình hình tượng, cho dù có hiệu quả nhất thời, nhưng về lâu dài, bên trên nhìn xuống phán xét thì có hối cũng không kịp.
Đinh Ngọc Chu làm ra khu cao tân Trường Hà chính là một ví dụ như thế, năm xưa dựa cho chính tích huy hoàng của nó mà leo lên chức bí thư thành ủy, không tới ba năm lại thành trò cười, khiến Hà Duyên An phải điều Liễu Tuấn từ tỉnh N xa xôi tới cứu hỏa, tới giờ quay đầu nhìn lại, Đinh Ngọc Chu mất sạch uy danh. Còn Liễu Tuấn sở dĩ uy vọng ngày một cao vời, trừ vì hai người tranh đấu Liễu Tuấn chiếm cứ thượng phong, thì năng lực chấp chính của hai người cũng là một nguyên nhân quan trọng.
Đinh Ngọc Chu ông có giỏi thế nào cũng vẫn phải cần Liễu Tuấn tới giải quyết hậu quả ông gây ra.
Vết xe đỏ phía trước Liễu Tuấn không thể đi vào.
Liễu Tuấn trầm tư một lúc rồi chậm rãi gật đầu: - Nói thế thì tôi thấy có thể thử một chút, có điều nhất định phải làm công tác thật tốt cho nhân dân xung quanh, bồi thường nhất định phải hợp lý, không được dùng biện pháp thô bạo. Ngoài ra kiến thiết nhà ở phải quy hoạch hai bên đường Trường Hà, phát triển về phía nam, nối liền với thành phố.
Trong ba năm đưa khu Trường Hà nối liền với thành phố Ngọc Lan, mở rộng diện tích thành phố Ngọc Lan lên gấp đôi là mục tiêu đầu tiên trong quy hoạch tổng thể của Liễu Tuấn, tất nhiên là lúc nào cũng đau đáu ở trong lòng.
Sài Thiệu Cơ cười nói: - Bí thư, tôi có một ý nghĩ, cư dân xung quanh thành Phượng Hoàng không cần di dời đi nơi khác, nơi đó kiến thức dân gian tương đối lộn xộn, không có quy hoạch thống nhất lãng phí không ít đấy đai, chúng ta có thể thống nhất quy hoạch một khu vực ngay ở cạnh thành Phượng Hoàng, chính phủ cấp tiền, để người dân xây nơi ở mới, rồi bồi thường nhất định, như vậy là đẹp cả đôi đường.
Liễu Tuấn vừa nghe đã gật đầu: - Không tệ, Thiệu Cơ, ý kiến này rất tốt.
Sài Thiệu Cơ tỏ ra ấp úng.
Liễu Tuấn nhìn y, tựa cười tựa không hỏi: - Sao, còn định mai phục gì ở đằng sau.
- Ha ha, tôi đâu dám mai phục bí thư.. Tôi đang nghĩ, cái Cty Tinh Vũ không được bình thường lắm...