Chuyến đi thủ đô Liễu Tuấn có thu hoạch khá phong phú, theo tin tức bên Nghiêm Liễu truyền tới, nhà họ Hà đẩy Liễu Tuấn lên đài, làm cao tầng chấn động không nhỏ, tóm lại ảnh hưởng chính diện là rất rõ ràng, nhưng không phải là hoàn toàn không có tác dụng phụ. Bẩt ngờ là ở ngay trong hệ phái lại có tiếng chất vấn, cho rằng Nghiêm Liễu qua lại với nhà họ Hà là "mang mưu đồ khác", vì lợi ích cá nhân mà bất chấp cả hệ phái, về sau Biện lão phải ra mặt, triệu tập mấy người đừng đầu hệ phái lại thống nhất tư tưởng.
Vào thời khắc quan trọng không thể để loạn trận địa.
Đó là nguyên văn lời của Biện lão.
Có điều cụ thể tới đồng chí Liễu Tuấn mà nói, chỉ là tạm thời làm "đạo cụ" một chuyến, đấu tranh ở tầng cấp đó, y tạm thời chỉ có thể ở phía sau, chưa được trực tiếp ra trận.
Liễu bí thư về thành phố Ngọc Lan, ngoan ngoãn cai quản vùng đất nhỏ bé của mình.
Trải qua thời gian dài tố tụng, ba lần công khai xét xử, vụ án quyết sách sai lầm của ủy ban quan lý Trường Hà và cáo trạng của công nhân cùng người dân với Cty Trường Giang đã có kết quả, tòa án trung cấp thành phố Ngọc Lan phán xét, Cty Trường Giang phải chịu trách nhiệm chủ yếu cho tổn hại sức khỏe của công nhân và người dân xung quanh, hạ lệnh Cty Trường Giang lập tức ngừng sản xuất, bồi thường, sơ thẩm quyết định Cty Trường Giang phải bồi thường gần 6 triệu.
Ban quản lý khu Trường Hà thất trách và sai lầm, đưa công ty Trường Giang vào nhưng quản lý không nghiệm, có trách nhiệm liên đới, phải bồi thường 2 triệu.
Lần xét xử thứ ba, Sài Thiệu Cơ là đại biểu pháp nhân ra tòa trả lời câu hỏi.
Trong lần xét xử thứ ba này, dưới sự xuất lĩnh của Liễu Tuấn, toàn bộ thành viên của hai ban khu Trường Hà đều tham gia dự tính, Liễu Tuấn hi vọng thông qua phương thức này để đề cao ý thức trách nhiệm pháp luật của các thành viên trong ban, tăng cường trách nhiệm hành chính, kết quả phán quyết là điều Liễu Tuấn quan tâm, nhưng y còn quan tâm hơn quá trình của nó.
Kỳ thực tòa án còn chưa ra phán quyết, tiền quyên góp của quỹ từ thiện Hoa Hưng đã tới khu Trường Hà, khởi công xây dựng bệnh viện từ thiện, Dư Quốc Huân đích thân dẫn rội mang theo mười mấy bác sĩ y tá, cùng số thuốc men hơn một triệu tới khu Trường Hà, bắt đầu cứu chữa thôn dân và nông dân trúng độc, cục môi trường thành phố phái chuyên gia chỉ đạo người dân phải xử lý đất canh tác nhiễm độc và những thuốc trừ sâu sót lại như thế nào.
Sau khi tòa án trung cấp ra phán quyết, Cty Trường Giang không phục, kiện lên tòa án cấp cao của tỉnh A, nhưng khoàn tiền phạt tòa bán trung cấp đưa ra phán quyết phải trà tiền bồi thường trước, nói cách khác cho dù tòa án cấp cao phán quyết thế nào t hì Cty Trường Giang phải trả tiền cứu trợ cho người dân bị hại, tài khoản ngân hàng của Cty Trường Giang bị đóng băng, nhưng chỉ có hơn 300 nghìn tiền mặt, tòa án phán quyết có thể bán đấu giá thiết bị và nhà xưởng của Cty Trường Giang lấy tiền cứu trợ người dân, ban quản lý khu Trường Hà cũng đã trả trước hơn 1 triệu tiền cứu trợ.
Tiếp theo đó là quỹ từ thiện Hoa Hưng tiến vào, khoản quyên góp lớn làm người dân và công chức được cứu trợ, bất kể kết quả phán quyết cuối cùng của tòa án cấp cao.
Buổi sáng hôm đó Thôi Phúc Thành tới thị sát khu Trường Hà, cùng Liễu Tuấn trao đổi công việc trong văn phòng bí thư khu ủy, trước kia đó là chuyện phạm kỵ húy, Thôi Phúc Thành lần đầu tiên nói chuyện riêng với Liễu Tuấn còn phải mượn văn phòng Cty Phượng Hoàng để che dấu tai mắt người khác.
Có điều hiện giờ không cần phải kiêng kỵ gì nữa.
Thôi Phúc Thành không còn là thị trưởng yếu thế, Liễu Tuấn càng không phải chỉ là lãnh đạo thành ủy trên danh nghĩa, dù Đinh Ngọc Chu cũng không thể làm gì được hai người.
- Liễu bí thư, khu Trường Hà định xử lý Sài Thiệu Cơ như thế nào?
Hai người ngồi đối diện với nhau, Thôi Phúc Thành châm thuốc hỏi rất thoải mái.
Hiện giờ cuộc sống của Thôi Phúc Thành rất dễ chịu, cách cục thường ủy Ngọc Lan đã có biến hóa nghiêng trời lệnh đất, quyền uy tối cao vô thượng của Đinh Ngọc Chu trước kia không còn nữa, cục diệt trở thành quần hùng khởi nghĩa, Thôi Phúc Thành, Điền Hoàng Chính, Dương Nguyên ích, Liễu Tuấn thì không cần phải nói nữa, đã nghiêm nhiêm thành một phái. Thái độ của Thái Tiên Phong càng trở nên mờ ám, tuy không ngả về phía Liễu Tuấn, nhưng ở vấn đề lớn "kiên quyết" giữ lập trường trung lập, cho dù Đinh hệ trước kia đoàn kết nhất trí cũng đã chia rẽ, bề ngoài thị Đinh Ngọc Chu vẫn nắm giữ cuộc họp thường ủy, nhưng vấn đề quan trong nếu như không trao đổi trước kỹ càng tuyệt không đưa lên thường ủy biểu quyết.
Cái gọi là trao đổi nói trắng ra là "mặc cả", anh nhổ hai củ cải, thì thể nào cũng phải để lại cho tôi hai củ, đó là tiền đề cơ bản, muốn ăn một mình là chớ có hòng, còn về phần củ cái đó thuộc về ai thì phải xem tình thế. Trước kia ở bên chính phủ, Thôi Phúc Thành bị Đỗ Văn Nhược ép cho không thở nổi, trong ba năm cũng chỉ gây dựng được một đoàn thể nho nhoi đến đáng thương, thừa cơ Đỗ Văn Nhược mất sạch thể diện, Thôi Phúc Thành quyết đoán ra tay giành lại quyền thế, tiếng nói của Đỗ Văn Nhược bị giảm mạnh, quyền uy của thị trưởng dần dần lộ ra.
Đương nhiên, ở trong các khu huyện Đinh hệ vẫn chiếm địa vị áp đảo, dù sao Đinh Ngọc Chu làm việc ở Ngọc Lan mười năm, căn cơ vững chắc không dễ dàng bị lay động, Thôi Phúc Thành tạm thời cũng chẳng để ý tới việc vươn tay vào các khu huyện.
Nhưng thế phân liệt đã thành, đầu xuân năm sau một lần nữa điều chỉnh ban bệ khu huyện, Thôi Phúc Thành và Liễu Tuấn tất nhiên không thể không có hành động gì, khẳng định phải an bài người của mình vào các khu huyện.
Từ lúc điều tới thành phố Ngọc Lan tới nay, Thôi Phúc Thành chưa bao giờ được nở mày nở mặt như thế.
Tất cả là nhờ vào vị nha nội trước mắt này ban tặng.
Trước mặt Liễu Tuấn, Thôi Phúc Thành tất nhiên không bày ra vẻ thị trưởng, mục đích của hắn cũng không phải chỉ chăm chăm vào các khu huyện, mà nhắm vào lần tuyển cử khóa mới, làm sao để có thể tiến thêm một bước mới là trọng tâm Thôi Phúc Thành thực sự quan tâm, để thực hiện được mục tiêu này, làm tốt quan hệ với Liễu Tuấn là điều quan trọng nhất.
Hai lần đấu tranh, Thôi Phúc Thành đều kiên đựng đứng bên cạnh Liễu Tuấn, biểu hiện này đã được Hà Duyên An công nhận, nỗ lực thêm một chút nữa, chính thức được vào hệ phái của Hà Duyên An không phải là không thể.
Tới chức vị và tuổi tác của Thôi Phúc Thành, nếu như được các đại lão TW nhìn trúng, tiền đồ là không giới hạn.
Hiện giờ tòa án trung cấp vừa mới đưa ra phán quyết, Thôi Phúc Thành đã vội vàng chạy tới thương lượng với Liễu Tuấn, những phương diện khác thì không phải lo lắng, Liễu Tuấn quan tâm nhất là xử phạt Sài Thiệu Cơ ra sao.
Thế nào thì trách nhiệm lớn như vậy, chủ nhiệm ủy ban không thể trối bỏ hoàn toàn được.
Liễu Tuấn suy nghĩ rồi nói: - Thực ra chuyện này chủ yếu là trách nhiệm của Trương Khiếu Hoa.
Thôi Phúc Thành mỉm cười.
Xem ra Liễu Tuấn vô cùng tán thưởng Sải Thiệu Cơ, bất kể tình hình thế nào đều ra mặt cho hắn, gặp được bí thư như Liễu Tuấn, coi như Sài Thiếu Cơ được đổi vận rồi.
Có điều Trương Khiếu Hoa đã bị tới công đoàn hóng mát hơn một năm rồi, giờ lại lôi hắn ra đâm cho nhát nữa, có phải hơi thái quá không?
- Liễu bí thư, vấn đề của Trương Khiếu Hoa đã được thành ủy kết luận, hơn nữa còn báo lên hồ sơ tỉnh ủy. Thôi Phúc Thành nhắc nhở.
Chuyện đã có quyết định rồi còn lật lại có phù hợp không? Nếu chỉ riêng kết luận của Ngọc Lan thì đã đành, hiện giờ Liễu Tuấn hoàn toàn có thực lực lật ngược lại, Đinh Ngọc Chu tuyệt đối không vì một quan cờ vị vứt bỏ mà tranh chấp với Liễu nha nôi.
Thực tế, chính bởi vì Trương Kiếu Hoa và khu Trường Hà mới trở nên be bét ngày càng đi xuống như thế, khiến cho Hà Duyên An nắm được cớ điều Liễu Tuấn tới đây, tạo thành cục diện "thảm thiết" bây giờ, trong lòng Đinh Ngọc Chu còn hận hắn không hết, nếu Liễu Tuấn lấy hắn ra làm dê thế tội, e rằng Đinh Ngọc Chu còn sung sướng thừa gió bẻ măng, tát cho hắn thêm vài cái nữa không chừng.
Nhưng tỉnh ủy lập hồ sơ thì không dễ lật lại.
Năm ngoài Trương Khiếu Hoa bị tố cáo tham ô hối lộ, cuối cùng vẫn được tự do là nhở tỉnh, thậm chí nghe nói ở kinh thành cũng có người ra mặt nói đỡ, Liễu Tuấn lấy hắn ra thế tội cho Sài Thiệu Cơ sợ rằng sẽ đắc tội với cả một đám người.
Liễu Tuấn không tỏ thái độ, hỏi ngược lại: - Vậy ý thị trưởng ra sao?
- Chuyện này mặc dù tạo thành hậu quả nhất định, nhưng chưa tới mức không thể vãn hồi, huống hồ khu Trường hà áp dụng biện pháp xử lý hiệu quả, tâm tình của quần chúng cơ bản là rất ổn định, tôi thấy không cần phải làm quá nghiêm túc, theo ý kiến cá nhân tôi chỉ cần xử lý nội bộ đảng rồi báo lên thành ủy là được. Thôi Phúc Thành phân tích nghiêm túc.
Sài Thiệu Cơ là cán bọ cấp phó sử, khu Trường Hà tất nhiên không có quyền xử phạt, chỉ có quyền kiến nghị, thậm chí sau khi thường ủy thành phố thông qua, theo thông lệ còn phải báo lên tỉnh ủy.
Thôi Phúc Thành cũng rất chú ý lời nói, đều là "ý kiến cá nhân" hoàn toàn đặt Liễu Tuấn ở vị trí ngang hàng, chỉ tham khảo ý kiến, kết quả thế nào do Liễu Tuấn quyết định.
Liễu Tuấn cười khẽ nói: - Thị trưởng cho rằng làm vậy có thích hợp không? Trên thành phố chẳng lẽ không có người nào đó nhảy ra ý kiến sao?
Thôi Phúc Thành khựng lại, mặt thoáng chút xấu hổ, xem ra trong lòng mình nghĩ cái gì hoàn toàn không giấu được Tiểu Liễu, người này sao tí tuổi đầu đã thành tinh như thế?