Chuyến kháo sát của Bạch Dương kết thúc trọn vẹn, chuẩn bị hôm sau trở về kinh thành, tối hôm đó Liễu Tuấn không dính lấy Bạch Dương, dù sao ngày cuối cùng cô và ba đồng sự thế nào cũng phải trao đổi tổng hợp tư liệu, chuẩn bị viết báo cáo điều tra nghiên cứu. Buổi tối tổ chức tiệc tiễn chân ở Ngọc Lan, Bạch Dương uống chút rượu, thêm vào ba đêm liền không được ngủ cho tử tế, đúng là mệt lắm rồi, cần phải nghỉ ngơi thật khỏe một đêm.
Tiểu ngoan đồng sao có thể không chút tim gan nào được!
Ngồi trong phòng Bạch Dương một lúc, lại ôm ấp âu yếm một hồi, Liễu nha nội quy luyến từ biệt, nói sáng sớm ngày hôm sau thế nào cùng làm lái xe đưa chân chị Bạch Dương.
Vừa về mới biệt thự số một đã thấy Tiểu Vũ tươi cười chạy lên đón.
- Anh, anh về rồi.
Liễu Tuấn khi giới thiệu Tiểu Vũ cho Tiểu Phan nói cô là em gái mình, Tiểu Phan tất nhiên lòng sáng tựa gương, nhưng không nói ra. Có điều bắt đầu từ đó, Tiểu Vũ liền gọi Liễu Tuấn là "anh". *** Trước kia Tiểu Vũ cũng gọi Liễu Tuấn là anh, nhưng đó là xưng hô "anh, tôi" chứ không phải có tiền tố "ca" trước khi nói chuyện. Giống như Liễu Tuấn gọi Bạch Dương là chị/tỷ mỗi khi mở đầu câu nói, còn nói chuyện với Hà Mộng Doanh thì gọi là chị nhưng xưng hô trống không.
Thực sự là Tiểu Vũ cũng không biết phải gọi Liễu Tuấn ra làm sao, cô không quen được với cách xưng hô "Liễu bí thư", cảm thấy rất ngược mồm. Nếu như Liễu Tuấn đã giới thiệu với người ta cô là "em gái tôi", thì gọi một tiếng anh cũng là hiển nhiên.
Có điều tiếng "anh" này đúng là có ma lực, Tiểu Vũ thoáng cái cảm thấy mình và Liễu Tuấn kéo lại rất gần như, cứ như Liễu Tuấn trở thành người thân cận nhất thật rồi, không còn loại cảm giác khẩn trương mỗi lần tiếp xúc với y như trước kia nữa.
- Ừ.
Liễu Tuấn gật đầu.
Tiểu Vũ vội lấy dép lê lại cho y thay.
Liễu Tuấn xoa đầu Tiểu Vũ, hỏi: - Tiểu Vũ, mấy ngày qua đóng phim cảm giác thế nào?
Tiểu Vũ thè lưỡi ra: - Căng thẳng! Căng thẳng tới chết người.
- Ồ? Sao lại căng thẳng? Nào, ngồi xuống đây kể cho anh nghe đi.
Ba ngày liền làm bạn với Bạch Dương, tâm tình Liễu nha nội rất tốt, vì tổng bộ của Cty Phượng Hoàn chuyển tạm tới khu Trường Hà, cho nên Tiểu Phan và đoàn làm phim cũng tới thành phố Ngọc Lan quay phim. Tiểu Vũ được an bài vai nữ số hai, vốn Bàn Đại Hải và Tiểu Phan đều muốn ai bài cho cô vai nữ chính, nhưng Liễu Tuấn thấy Tiểu Vũ thiếu kinh nghiệm động phim, diễn ngay vai chính nếu hỏng thì tổn thất là chuyện nhỏ, quan trọng là sẽ bất lợi cho sự phát triển về sau của Tiểu Vũ trong giới điện nảh, con đường này cứ đi từng bước vững chắc thì tốt hơn.
Tuấn thiếu gia bảo sao, Bàn Đại Hải tất nhiên làm như thế.
Tiểu Vũ mặc dù đã đi theo công ty đóng phim, nhưng đồ đạc trong biệt thự số một không chuyển đi, Liễu Tuấn không nhắc tới, bản thân Tiểu Vũ càng không chủ động chuyển đi.
Có điều dù sao Tiểu Vũ cũng không thể ngày nào cũng ở trong biệt thự số một chăm lo việc nhà cho Liễu Tuấn nữa, liền thông qua Vu Hoài Tín tìm một giúp việc, đúng giờ tới làm cơm cho Liễu Tuấn. Bình thường Tiểu Vũ đều trở về biệt thự số một vào buổi tối, thu dọn phòng ốc, chuẩn bị bữa sáng cho Liễu Tuấn rồi mới đi đóng phim.
Bàn Đại Hải ngay lập tức điều phối một chiếc xe và tài xế chuyện dụng để đưa đón Tiểu Vũ. Bàn Đại Hải làm việc chu đáo, căn dặn Tiểu Phan phải bảo mật thân phận của Tiểu Vũ, phải nói giới giải trí hỗn loạn u tối, thịnh hành đủ loại quy tắc ngầm. Loại nha nội như Liễu Tuấn có tới vài tình nhân trong giới nghệ sĩ chẳng có gì lạ lẫm, Bàn Đại Hải suy tính tới việc hiện giờ đoàn làm phim ở thành phố Ngọc Lan, nếu để nhiều người biết được quan hệ thân mật giữa Tiểu Vũ và Tuấn thiếu gia thì chẳng phải chuyện hay ho gì.
Có điều tới ngay cả Bàn Đại Hải cũng không ngờ được, "tình nhân" của Tuấn thiếu gia là một cô nương hoàn chỉnh.
Nhân viên đoàn làm phim không biết Tiểu Vũ lai lịch ra sao, liền đoán là "sủng thiếp" mới của Bàn Đại Hải, nhưng lại thấy không ổn, hình như giám đốc Lâm khách khí với Tiểu Vũ hơi thái quá.
Những cô gái thân thiết với giám đốc Lâm có dùng xe để chở, cho dù là ngôi sao lớn như Thư Tâm cũng chưa bao giờ thấy giám đốc Lâm khách khí như thế.
Tiểu Vũ ngây thơ chưa hiểu chuyện đời, ban đầu còn cho rằng cứ làm ngôi sao điện ảnh là sẽ có xe đưa xe đón như vậy. Nhưng dần dần hiểu ra, nguyên nhân là vì Liễu Tuấn, giám đốc Lâm kính trọng Tuấn thiếu gia, còn cô là nữ nhân của Tuấn thiếu gia, tất nhiên đối đãi với cô như bảo bối.
Thực sự "chủ nhẫu" của Bàn Đại Hải không nhiều, mấy người mà hắn biết thì ai cũng là nhân vật lớn. Tiểu Vũ tạm thời còn chưa sánh được với bất kỳ một ai trong số đó, có điều chỉ cần cô có thể làm Tuấn thiếu gia vui, là Bàn Đại Hải toàn tâm toàn ý cung phụng.
Tiểu Vũ thấy Liễu Tuấn hỏi, nhoẻn miệng cười nói: - Đợi một chút, để em đi pha trà cho anh.
Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.
Tiểu Vũ tung tăng đi pha trà, một cốc trà nóng bốc hơi nghi ngút được đặt khẽ trước mặt y, sau đó cô hưng phấn ngồi xuống một bên ghế sô pha.
Những ngày qua, cô sống thực sự rất vui vẻ.
Cha con Chu Phi Dược một chết một vào tù, cả một đám lưu manh côn đồ ở Cty Trường Phong bị chi cục công an bắt sạch, vấn đề Tiểu Vũ lo lắng nhất đã không còn nữa, rồi chớp mắt một cái chả hiểu ra sao đã biến thành diễn viễn, hoàn thành mộng tượng trong lòng. Ừm, đúng là mọi thứ như một giấc mơ vậy.
Thấy dáng vẻ vui sướng của Tiểu Vũ, tâm tình Liễu Tuấn càng tốt hơn, Tiểu Vũ có thể cảm nhận được đó là niềm vui từ tận đáy lòng.
Cùng sống với nhau dưới một mái nhà gần nửa năm, rất ít khi mình thấy anh ấy vui như thế.
Anh ấy lúc vui vẻ trông thật là đẹp trai.
- Đóng phim khó lắm hả? Em bị đạo diễn mắng phải không?
Liễu Tuấn khoan khoái dựa mình vào ghế sô pha, vừa thưởng thức trà vừa hỏi.
- Không, không, đạo diễn không mắng em, còn đối xử rất tốt.. Chỉ là bản thân em quá ngốc, cứ luôn căng thẳng, mà căng thẳng là quên hết lời thoại, mồ hôi chảy ra ngoài...
Tiểu Vũ xấu hổ kể, gò má trắng nổi lên hai áng mây hồng.
Liễu Tuấn cười: - Diễn viên mới đóng phim ai cũng thế cả, quen rồi sẽ ổn thôi..
- Vâng. Tiểu Vũ gật đầu: - Đạo diễn cũng an ủi em như thế, ông ấy còn nói....
- Ồ, ông ấy nói gì? Liễu Tuấn rất hứng thú.
Tiểu Vũ lại đỏ mặt: - Ông ấy nói, em rất có thiên phú đóng phim, tiềm lực vô cùng khả quan..
Liễu Tuấn bật cười.
Nói thực y chẳng thấy Tiểu Vũ có chút thiên phú đóng phim nào, một cô nhóc con ngây ngô thì đúng hơn. Đoán chừng Tiểu Phan nể mặt Tuấn thiếu gia cho nên mới nói như thế, có điều tất nhiên Liễu Tuấn không nói ra khỏi mồm.
- Anh, có phải anh mệt không, để em đấm chân cho nhé.
Tiểu Vũ thấy Liễu Tuấn tỏ ra có chút mệt mỏi, chẳng đợi y đồng ý, liền ngồi xuống bên cạnh Liễu Tuấn, nhẹ nhàng đấm bóp đùi cho y, động tác hết sức cẩn thận, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, không hề có ý lấy lòng Liễu Tuấn, muốn giải trừ mệt mỏi cho y thực.
Thời tiết nóng dần, Tiểu Vũ mặc khá mỏng manh, ngồi xuống đó có thể thấy bầu vú nhô lên cao, bàn tay nhỏ nhắn nắm lại khẽ đấm lên đùi Liễu Tuấn, dáng vẻ cực kỳ mê người.
May mà mấy ngày qua Liễu nha nội đêm đêm quyết chiến, dục vọng được phát tiết hết rồi, nếu không lộ "tướng xấu" trước mặt Tiểu Vũ thì gay to.
Tiểu Vũ cách y gần như thế, nếu có một chút phản ứng nào thôi cũng không thể che dấu đi đâu được.
- Tiểu Vũ được rồi, anh không mệt.
Liễu Tuấn vẫn ngăn động tác của Tiểu Vũ lại, y biết mình tinh lực dư dật khát thường, kích thích trực tiếp như thế sẽ thất thủ ngay, cái thân thể này đôi khi không chịu nghe y chỉ huy.
Tiểu Vũ đứng dậy, chỉnh trang lại y phục, nhưng không quay về chỗ cũ, mà ngồi xuống bên Liễu Tuấn, dần dần đầu dựa gần tới, Liễu Tuấn chỉ cười không cự tuyệt.
Tiểu Vũ tựa đầu lên vai y, rồi lại rụt rè đưa hai tay ra, ôm lấy cánh tay Liễu Tuấn, bầu vú thiếu nữ thanh xuân ép lên cánh tay y, hơi ấm xuyên qua lớp áo mỏng truyền tới.
Còn Tiểu Vũ rõ ràng hơi thở gấp gáp hơn rất nhiều.
Liễu Tuấn vẫn cầm chén trà, vẫn thong thả uống từng ngụm một.
Đúng lúc này tiếng chuông cửa vang lên.
Tiểu Vũ giật mình, cuống cuồng buông tay ra, đứng ngay dậy, mặt đỏ bừng bừng, không dám nhìn Liễu Tuấn tới một cái, vội chạy ra cửa, ấn nút thông thoại.
- Xin chào, xin hỏi Liễu bí thư có nhà không? Tôi là Sài Thiệu Cơ.
Tiểu Vũ liền quay đầu lại nhìn Liễu Tuấn, thấy y gật đầu liền ấn nút mở cửa biệt thự.
Tới cùng Sài Thiệu Cơ còn có một phụ nữ trung niên chừng bốn mươi, khuôn mặt duyên dáng, vóc người tâm trung, rất có khí chất.
- Xin chào bí thư, muộn thế này rồi còn tới quấy rầy bí thư thật xấu hổ quá. Sài Thiệu Cơ nhìn thấy Liễu Tuấn, vội đi nhanh tới, đưa cả hai tay ra nắm tay y, lắc liên tục, rồi giới thiệu người tới cùng với mình: - Bí thư, đây là vợ rôi, tên là Phương Hàm.
- Xin chào Liễu bí thư.
Phượng Hàm khách khí bắt tay Liễu Tuấn.
- Lão Sài, chị dâu, mời ngồi.
Liễu Tuấn rất tùy ý mời hai vợ chồng Sài Thiệu Cơ ngồi, khi y mới vừa vào ở tòa biệt thự này, Sài Thiệu Cơ đã tới thăm rồi, nhưng khi đó chỉ đi một mình, lúc này mang cả theo vợ, tất nhiên là biểu thị sự thân cận.
Tiểu Vũ liền pha trà và cắt hoa quả mời khách.
Sài Thiệu Cơ và Phương Hàm đều rất khách khí với Tiểu Vũ, thậm chí khi cô mang nước tới Sài Thiệu Cơ còn hơi nhấc mình lên, người cúi xuống. Lời đồn trong biệt thự số một có cô gái trẻ, Sài Thiệu Cơ nghe thấy từ lâu rồi, khi đó chỉ mỉm cười, không bình luận một lời.
Người trẻ tuổi thích chuyện này là đương nhiên, còn việc công khai nuôi "tình nhân" trong nhà thì ảnh hưởng không tốt, nhưng Liễu Tuấn là nha nội, làm việc quá giới hạn một chút là chuyện đương nhiên.
Hiện giờ Sài Thiệu Cơ đã hoàn toàn đem mình là cấp dưới đích hệ của Liễu Tuấn rồi, càng không bình luận gì về chuyện này. Đạo lý "vi tôn giả húy" Sài Thiệu Cơ hiểu rất rõ.
---------
*** Vi tôn giả húy: ý nói tới khuyết điểm và lỗi lầm của người có thân phận cao quý, nôm na là có thể bỏ qua.
Vi tôn giả húy, vi hiền giả húy, vi thân giả húy là cách nguyên tắc ứng sử và thái độ mà Không Tử soạn ra, đặt nền móng cơ sở văn hóa nho gia, chính vì cái thứ này mà hai chữ “bình đẳng” không thể đầm chồi nẩy lộc ở TQ, đừng nói gì tới phát triển ra.
Tư tưởng này ảnh hưởng sâu đậm ở TQ, thế nên tuy cùng là nước phương đông, chúng ta ảnh hưởng TQ nhiều, nhìn bề ngoài văn hóa khá giống nhau, nhưng thực chất suy nghĩ nhìn nhật sự việc có khác biệt lớn. Đơn giản như quan điểm “cường giả vi tôn” ở TQ mạnh hơn ở ta nhiều, thế cũng hợp lý một quốc gia khồng lồ nếu không có quan niệm này, thì tan từ lâu rồi.