Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 794: Vai nữ chính



Liễu Tuấn không nhúc nhích.

Khi đầu của y cảm nhận được sự êm ái kinh người do bầu vú của Tiểu Vũ truyền tới, Liễu Tuấn biết mình đã đánh giá thấp tình cảm của Tiểu Vũ rồi.

Y vốn cho rằng tiểu cô nương này chỉ cảm kích mình đã giữ lại tấm thân thanh bạch cho cô nên mới sinh ra thiện cảm, là loại tỉnh cảm mông lung mối tình đầu của các thiếu nữ thanh xuân.

Loại tình cảm mông lung này rồi sẽ phai nhạt đi theo thời gian.

Nhưng quan trọng là hiển nhiên y đã sai rồi.

Tiểu Vũ bề ngoài hiền dịu ít nói, thậm chí có chút nhu nhược, không ngờ tính cách bên trong lại cứng cỏi như vậy, chuyện gì đã xác định là không dễ thay đổi, ở điều này, Tiểu Vũ có chút bóng dáng của Liễu Thanh.

Liễu Tuấn không nhúc nhích, vì y không dám nhúc nhích.

Về mặt sinh ý y chỉ có hai mươi sáu tuổi, hơn nữa thân thể lại cực kỳ cường tráng.

Liễu Tuấn có thể cảm nhận được đôi tay nhỏ đặt lên huyệt thái dương của mình đang khẽ run rẩy.

- Em... Em xoa bóp cho anh một chút nhé..
Bình thường giọng của Tiểu Vũ rất trong trẻo, mang theo chú vẻ non nớt, nhưng vào lúc này vì quá độ khẩn trưởng mà trở nên có chút khàn, so với hai tay cô càng run hơn.

Liễu Tuấn vẫn không nói.

Dưới đan điền có một luồng hơi nóng đang bốc lên.

Đó không phải là nội lực, mà là dục vọng.

Tiếp ngay đó Tiểu Vũ hít sâu một hơi, làm cho bầu vũ của nàng càng căng lên, cảm giác Liễu Tuấn cảm nhận được càng rõ ràng, sau đó mười đầu ngón tay nhỏ nhắn bắt đầu day huyệt thái dương của Liễu Tuấn.

Kỹ xảo có hơi gượng gạo, nhưng thủ pháp thì lại rất có dáng có vẻ, hình như được bái sư ở đâu rồi.

Liễu Tuấn trước kia ở huyện Ninh Bắc thi thoảng cùng đám Đường Thắng Châu, Trình Tân Kiến đi mát xa thả lỏng, sau khi tới khu Trường Hà, bên cạnh không có đám bạn bè thân thiết đó nữa, cũng chẳng có hứng thú đi mát xa một mình, công việc bận rộn, đôi lúc cảm thấy thực sự mệt mỏi.

Cùng với lực xoa bóp của Tiểu Vũ mạnh lên, Liễu Tuấn càng cảm thấy thư thái.

Liễu Tuấn liền vứt bỏ hết mọi tạp niệm, hoàn toàn buông lỏng cơ thể để hưởng thụ.

Tiểu Vũ xoa bóp huyệt thái dương cho y một lúc, đôi tay hơi dừng lại một chút, dần dần di động, lòng bàn tay đặt lên má Liễu Tuấn, day nhè nhẹ, hơi thở thơm mát cùng u hương xử nữ thấm tận vào tim phổi Liễu Tuấn.

Khi mát xoa đầu, xoa bóp má là lúc cảm thấy dễ chịu nhất.

Dần dần thủ pháp của Tiểu Vũ trở nên thành thạo.

Khi xoa bóp tới bả vai, Tiểu Vũ dè dặt hỏi:
- Có đủ mạnh chưa?

Khi cô thỉnh giáo kỹ thuật xoa bóp của Tiểu Ngả, Tiểu Ngả có nói, mỗi người có sức chịu lực khác nhau, cho nên mới hỏi Liễu Tuấn.

Tiểu Vũ lo lắng mình làm đau Liễu Tuấn.

Liễu nha nội đang đấu tranh quyết liệt với dục vọng ngày càng nóng bỏng, nghe được câu này liền phì cười, dụng vọng trong lòng tan đi một chút.

Liễu Tuấn hỏi:
- Ai dạy em thế?

- Tiểu.. Tiểu Ngả.
Tiểu Vũ thở phào.

Liễu Tuấn nãy giờ không nói gì làm Tiểu Vũ ngày càng thấp thỏm, tuy cô đã hoàn toàn bị nam nhân này mê hoặc, nhưng lại chẳng hề biết gì về suy nghĩ trong lòng của Liễu Tuấn.

Cái gọi là tính yêu thường mù quáng chính là như vậy.

Liễu Tuấn cười nói:
- Mấy ngày này Tiểu Ngả rảnh lắm phải không?

- Vâng.
Tiểu Vũ gật đầu.

Cha con Chu Phi Dược bị bắt giam, hộp đêm Dạ Đế đóng cửa, những nhân viên như Tiểu Ngả cũng trở nên hết sức nhàn rỗi.

Tiểu Vũ tiếp tục nhẹ nhàng xoa bóp vai cho Liễu Tuấn, nói:
- Tiểu Ngả nói, chị ấy không định làm việc ở hộp đêm nữa, muốn tới Nam Phương làm công...

Liễu Tuấn khẽ thở dài, gật đầu:
- Thế cũng tốt, khi nào cô ấy đi, em đưa số điện thoại này cho cô ấy, bảo cô ấy tới tới thành phố Giang Khẩu tìm giám đốc Nhan, anh ấy sẽ an bài công việc thích hợp cho Tiểu Ngả.
Liễu Tuấn nói rồi ngồi thẳng dậy, tách đầu khỏi bầu ngực làm y bất an suốt từ nãy tới giờ, lấy bút viết số điện thoại của Hắc Tử.

Cho dù thế nào, xem như y và Tiểu Ngả cũng có duyên, nếu giúp được đương nhiên sẽ giúp.

Liễu Tuấn đưa tờ giấy cho Tiểu Vũ, cười nói:
- Hi vọng sau này Tiểu Ngả có thể tìm được một người chồng tốt.
Tiẻu Vũ nhận lấy, gấp lại rồi cận thận bỏ vào trong túi.

Khi Liễu Tuấn quay đầu lại, đã chuẩn bị sắn tâm lý, vừa rồi khi dựa đầu vào ngực cô, cảm giác da dịt rất mạnh mẽ, y hơi lo Tiểu Vũ ăn mặc quá mát mẻ.

Y đang độ tuổi dục hỏa hưng thịnh, cám dỗ quá lớn thực sự khó mà kháng cự được.

May là Tiểu Vũ vẫn ăn mặc bình thường, nhưng chiếc áo len mỏng kia rõ ràng đã không thể che đậy được bầu ngực đã khá phát triển rồi.

Liễu Tuấn thầm thở phào, mỉm cười nói:
- Tiểu Vũ, cám ơn em.

Tiểu Vũ hé miệng cười mang theo chút xấu hổ, cô cảm nhận được khoảng cách của hai người đã xích lại thêm một bước.


Thành phố điện ảnh mà Cty Phượng Hoàng đầu tư xây dựng đã chọn được địa điểm, theo lời dặn của Liễu Tuấn, ở mặt trả tiền bồi thường, Bàn Đại Hải không hề tính toán chi li, rất phối hợp với công tác của ủy ban quản lý. Lấy được khoản bồi thường lớn, người dân cơ bản không gây khó khăn gì, đều hết sức phối hợp, công tác di dời tiến hành rất thuận lợi, trước mùa xuân, thành phố điện ảnh đã vỡ đật khởi công rồi.

Nơi này sẽ được lấy tên là "thành phố điện ảnh Phượng Hoàng", là quần thể kiến trúc nổi tiếng nhất trong khu, Bàn Đại Hải đã đem thiết kế tổng thể tới biệt thự số một bái phỏng Liễu Tuấn, có điều Liễu Tuấn hoàn toàn không bình phẩm gì về thiết kết, chỉ cười vui vẻ tán gẫu với Liễu Tuấn.
*** sau này dịch tắt là thành Phượng Hoàng cho gọn.

Bàn Đại Hải biết tác phong nhất quán của Liễu Tuấn, sẽ không để ý tới kiết thiết thành Phượng Hoàng, nhưng đây là hành động trọng điểm năm nay của Cty Phượng Hoàng, đã làm cho giới điện ảnh chấn động cực lớn, nhất là đài truyền hình TW và mấy công ty cấp dưới đều cực kỳ quan tâm với việc xây dựng thành Phượng Hoàng, dù sao căn cứ vào tỉnh báo, tòa kiến trúc này có quy mô đủ phân cao thấp vơi thành phố điện ảnh TW.

Dựa theo lời dặt của Hắc Tử, Bàn Đại Hải đặt tổng bộ lâm thời ở khu Trường Hà, bao nguyên cả một tầng lầu của khách sạn Trường Hà để làm văn phòng làm việc.

Khách sạn Trường Hà cách cơ quan khu ủy có mấy phút đi xe, Tuấn thiếu gia có chuyện gì có thể gọi hắn bất kỳ lúc nào.

Hắc Tử còn lo một mình Bàn Đại Hải không đủ để ứng phó với đại sự, bản thân vốn muốn kiên trì tới thành phố Ngọc Lan tọa trấn, bất kể thế nào phải đợi cho Liễu Tuấn đứng vững chân rồi hãy nói, nhưng về sau Vương Bác Siêu điều tới nắm ban chính pháp, mới yên tâm. Vương Bác Siêu cũng là bè đảng tâm phúc của Liễu Tuấn, lại làm việc trong ngành công an lâu năm, có hắn rồi, nhiều việc không cần phải lo lắm nữa.

Có điều lúc này Bàn Đại Hải không ở khách sạn mà tới công trường.

Một công trình quy mô lớn như thế Bàn Đại Hải cũng phải cẩn thận, ngoài quy mô lớn, đầu tư càng lớn, quan trọng hơn nữa là sau khi thành phố điện ảnh này xây dựng lên có vận hành thành công hay không, sẽ liên quan trực tiếp tới sự hưng suy của Cty Phượng Hoàng.

Nếu là trước kia bảo Bàn Đại Hải chạy tới công trường gió lạnh vù vù, máy móc rền vang, để thị sát tiến độ thi công quả thực là khó có thể tưởng tượng.

Ở trong biệt thự ấm áp, gọi thêm vài ngôi sao gợi cảm làm bạn, còn gì sướng hơn được.

Giám đốc Lâm vừa mới tới, các đầu mục lớn nhỏ liền trở nên khẩn trương, ai chẳng biết giám đốc Lâm nhìn bề ngoài tươi cười ôn hòa thế kia nhưng một khi nổi giận có thể lột cả da của ngươi.

Một đám đông xúm quanh, đạo diễn Phan không quay phim, cũng lật đật chạy theo sau, thi thoảng xen vài câu bình luật hài hước, để mua vui cho giám đốc Lâm.

Di động của Bàn Đại Hải rung lên.

- Alô... Tuấn thi... À Liễu bí thư, tôi đang ở công trường đây, vâng, được, tôi đợi.
Cúp điện thoại, giám đốc Lâm vốn tươi cười liền trở nên nghiêm túc, ra lệnh:
- Liễu bí thư một lát nữa sẽ tới, đừng ở đây chơi bời nữa, mau đi làm việc đi, phải làm gì thì làm nấy, con mẹ nó, nhanh chân lên cho lão tử.

Ào một cái, chó chạy gà bạy, chỉ còn mấy người trợ lý theo sát bên Bàn Đại Hải, không bao lâu sau chiếc Audi từ đường quốc lộ chạy thẳng tới trước mặt Bàn Đại Hải.

Bàn Đại Hải chạy nhanh tới, mở cửa cho Liễu Tuấn, Tiểu Vũ rụt rè đi đằng sau y, nhìn thấy giám đốc Lâm vẫn ít nhiều khẩn trương.

- Chào Liễu bí thư, hà hà, Tiểu Vũ cũng tới rồi.

- Đại Hải, trời lạnh thế này mà tới công trường, tinh thần làm việc thật hăng say,
Liễu Tuấn vỗ vai Bàn Đại Hải trêu, mắt liếc nhìn Tiểu Phan:
- Ồ, đạo diễn Phan cũng ở đây, vừa vặn có chuyện muốn nói với hai người.
Đạo diễn Phan tất nhiên sớm biết thân phận của Liễu Tuấn, vội đi tới truớc nắm nay Liễu Tuấn, khom mìm cười:
-Liễu bí thư gọi thế sao tôi dám nhận, ngài cứ gọi tôi là Tiểu Phan đi.
Luận tuổi đạo diễn Phan hơn Liễu Tuấn mười mấy tuổi.

- Ha ha Tiểu Phan khách khí rồi, Tiểu Phan này, có kịch bản nào đang quay không?

- Có, có, có một kịch bản cuộc sống.
Tiểu Phan liên tục gật đầu.

Khi đó quay phim đều chừng hai mươi tập, không giống như đời sau tám mươi tới một trăm tập vẫn còn cho là ngắn.

- Thế này, nào giới thiệu một chút, đây là Tiểu Vũ, em gái tôi, vừa tốt nghiệp xong, muốn làm diễn viên, ông thấy sao?
Liễu Tuấn mỉm cười giới thiệu Tiểu Vũ.

- Oa, em gái Liễu bí thư thật quá xinh đẹp, tôi làm đạo diễn bao năm rồi, chưa thấy cô gái nào xinh đẹp thuần khiết như vậy, đúng là nữ nhân vật chính cho kịch bản trong tay tôi rồi.
Tiểu Phan tấm tắc khen rất khoa trương.

Kỳ thực vai nữ chính Tiểu Phan đã hứa cho một nữ diễn viên cặp kè với hắn, nhưng lúc này Tiểu Phan nào còn để ý tới cô ta.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.