Liễu Tuấn vốn định ở nơi chiêu đãi, phòng tuy không lớn, trong ngoài cộng vào chỉ có bốn mấy mét vuông, nhưng đồ đạc đầy đủ, có người chiếu cố chuyên môn, không cần lo chuyện hàng ngày. Nhưng sau khi nghe Ngụy Chính Quang giải thích, liền thay đổi chủ ý, quyết định ở trong biệt thự số một.
Nếu là biệt thự do Đinh Ngọc Chu phê chuẩn xây mà không ở thì không tốt lắm, một đám cán bộ ở khu Trường Hà đang theo dõi y, đám thưởng ủy "già lão" trên thành phố bao gồm Đinh Ngọc Chu, lại chẳng không chú ý tới nhất cử nhất động của y?
Ở chuyện này không cần khiến cho người khác nghi kỵ, nhất là làm Đinh Ngọc Chu bất mãn.
Vừa mới rời khỏi tinh N, cảm giác không thoải mái tạm thời chưa biểu hiện ra. Tỉnh A và tỉnh N là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, sức ảnh hưởng của Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài hơn xa sức ảnh hưởng của Hà Duyên An ở tỉnh A, hơn nữa quan hệ với Hà Duyên An cũng không thể sánh bằng.
Con rể bí thư tỉnh ủy, bất kể ai trong tỉnh cũng phải cân nhắc tới cái phân lượng này.
Cho dù khi ở huyện Ninh Bắc cũng liên tục có kẻ gây sự, trừ Phí Thanh được Cao Nhị sai phái, sau lưng là nhà họ Cao hùng mạnh, thì thực sự ở tỉnh N không ai dám nhảy ra trước mặt Liễu Tuấn gây chuyện.
Song bây giờ địa vị đã khác so lúc làm bí thư huyện Ninh Bắc rồi.
Chức vụ thường ủy thành phố cấp tỉnh cũng bị người ta chú ý hơn nhiều.
- Làm đồng chí Chính Quang vất vả rồi, phiền đồng chí cho người quét dọn biệt thự số một, ngày mai tôi sẽ chuyển vào ở. Liễu Tuấn cười nói.
- À vâng, dạ dạ được.
Ngụy Chính Quang thấy Liễu Tuấn đồng ý vào ở rất là vui.
Liên quan tới khu biệt thự của thường ủy Trường Hà, cũng có chút bị người ta lên án, phải nói bí thư khu ủy đầu đội mũ thường ủy thành ủy, ở biệt thự là đương nhiên, người khác cũng chẳng dám nói gì.
Có điều anh có thể tới biệt thự thành ủy ở cơ mà, nơi đó điều kiện còn tốt hơn khu Trường Hà, như bí thư khu Dương Xuyên chẳng phải cũng ở đó sao?
Các thành viên khác của khu Dương Xuyên còn đang phải ở trong gian phòng ba buồng kia kìa.
Đương nhiên anh cũng có thể nói là khu Dương Xuyên ở gần thành ủy, người ta ở ở đó tiện hơn, khu Trường Hà xa hơn một chút.
Nhưng có xe mà!
Chẳng ai bắt anh đi bộ cả.
Nếu như Liễu Tuấn không vào biệt thự ở, các đồng chí lãnh đạo khác trong khu bao gồm cả Ngụy Chính Quang đều không an tâm.
- Bí thư, đồng chí Nghiêm Phi có phải chuẩn bị sắp điều tới. Ngụy Chính Quang dò hỏi.
Liễu Tuấn cười đáp: - Chuyện này tạm thời chưa tính đến, nhạc phụ nhạc mẫu của tôi không nỡ để cô ấy rời thành phố Đại Ninh.
Ngụy Chính Quang gật đầu.
Kiều nữ của bí thư tỉnh ủy, e là không thể tùy tiện rời nhà.
- Vậy chuyện cuộc sống hàng ngày của bí thư...
Ngụy Chính Quang hỏi chuyện Nghiêm Phi chính là vì điều này, nếu Nghiêm Phi không tới vậy cuộc sống hàng ngày của Liễu bí thư cũng phải có người chiếu cố chứ, chẳng lẽ còn bắt Liễu bí thư tự làm vệ sinh tự giặt quần áo.
Liễu Tuấn cười nói: - Điều này không cần đồng chí Chính Quang quan tâm nữa, tôi tự có sắp xếp.
- Vâng, vâng được ạ. Ngụy Chính Quang gật đầu liên tục.
- Vậy nhân tuyển thư ký và lái xe.
Liễu Tuấn nói: - Vấn đề ngày để mai đi làm hãy nói.
- Dạ được.
Ngụy Chính Quang quan sát thấy Liễu Tuấn khẽ dựa vào ghế sô pha, không có ý giữ mình mình ở lại liền thức thời đứng dậy cáo từ.
Tiếp cận với lãnh đạo đương nhiên vô cùng quan trọng, nhưng không thể gấp gáp được, Liễu Tuấn chấp nhận vào ở biệt thự số 1 là nể mặt hắn rồi. Dù sao hắn là người đầu tiên trong khu Trường Hà có tiếp xúc thực tế với lãnh đạo.
Ngụy Chính Quang vừa mới mở cửa phòng, liền nhìn thấy một khuôn mặt ngựa đen xì, không khỏi giật mình, rồi lập tức cười chào hỏi: - Chào giám đốc Chu.
Đứng ở ngoài cửa chính là Chu Phi Dược.
Nhưng cái khuôn mặt ngựa đó trong lúc bất ngờ nhìn thấy, đúng là có thể làm người ta đứng tim.
Liễu Tuấn cau mày lại.
Tân quan nhậm chức, cấp dưới xếp hàng bái phỏng vốn là chuyện bình thường, có điều y quen với tình hình ở huyện Ninh Bắc, loại chuyện tự tiện đến thăm không hẹn trước này rất khó chịu.
Có điều quy củ của mình chưa công bố, chỉ đành "kẻ không biết không có tội".
- Chào Liễu bí thư, tôi không quấy rầy chứ ạ? Chu Phi Dược đi vào tươi cười chào hỏi Liễu Tuấn.
Theo lý, ông ta là phó giám đốc công ty Trường Phong, phải gọi Liễu Tuấn là giám đốc mới đúng.
Có điều ông ta tinh thông văn hóa quan trường, biết những nhân tài mới nổi kiệt xuất của quan trường như Liễu Tuấn, chung tình với cách xưng hô "bí thư" đầy quyền uy này.
Xưng hô giới làm ăn, đối với lãnh đạo quan trường chân chính là một loại hạ thấp.
Ví dụ như bản thân Chu Phi Dược ở công ty Trường Phong một tay che trời, nhưng đối diện với thông gia Cốc thị trưởng sắp nghỉ hưu cũng phải hết sức cung kính.
Sức mạnh tư bản và sức mạnh quyền lực đem so với nhau thì chênh lệch qua xa.
Xét từ bất kỳ phương diện nào, Liễu Tuấn không có chút thiện cảm gì với Chu Phi Dược, nhất là sau khi y đi tới hộp đêm "Dạ Đế" một chuyến, thấy quy mô nơi này, chứng thực lời nói bà chủ quán và Tiểu Ngả, cơ bản có nhận thức toàn diện.
- Cám ơn Liễu bí thư. Chu Phi Dược gật đầu vâng dạ, chỉ ghé chút mông xuống ghế sô pha.
Liễu Tuấn đưa cho Chu Phi Dược một điếu thuốc, vừa thấy đó là Trung Hoa, trong lòng ông ta vui sướng.
Vị bí thư trẻ tuổi này quả nhiên là người thích hưởng thụ.
- Liễu bí thư tới thật tốt quá, công ty chúng ta khoảng thời gian này đúng là quần long vô chủ.. Chu Phi Dược mặt lộ vẻ nịnh nọt, mặt ghét tới gần hơn.
Liễu Tuất cười khẽ, phất tay nói: - Chu giám đốc, thời gian nghỉ ngơi không nói chuyện công. Mấy ngày này tôi sẽ làm quen với công tác trong khu sau đó tới công ty Trường Phong mở cuộc họp, hi vọng khi đó Chu giám đốc và các đồng chí khác đối diện thẳng thắn với nhau.
- Vâng vâng, nhất định, nhất định ạ. Chu Phi Dược liên tục gần đầu.
Liễu Tuấn dựa vào ghế hút thuốc, không nói gì, đợi Chu Phi Dược lên tiếng.
Chu Phi Dược vốn muốn thăm dò ý tứ của Liễu Tuấn, trong cặp da dưới nách cũng có phong bì hai vạn đồng, chuẩn bị chờ cơ hội để đưa, Liễu Tuấn nói một câu "không nói chuyện công" làm toàn bộ lời nói ông ta chuẩn bị sẵn bị chắn đứng.
May là Chu Phi Dương từng trải sóng gió, bỏ công việ qua một bên, cười hỏi: - Bí thư, vợ ngài khi nào thì tới?
Liễu Tuấn cười: - Một thời gian nữa.
Thái độ này là không muốn nói chuyện nhà rồi.
Liễu Tuấn hoàn toàn chẳng muốn nói bất kỳ chuyện gì với Chu Phi Dược.
Chu Phi Dược ngầm nghiến răng.
Thực tế cấp trên đột nhiên điều giám đốc công ty Trường Phong đi, Chu Phi Dược mặt dù nhất thời không hiểu vì sao, nhưng thực sự ôm hi vọng rất lớn, nói gì thì nói, vị trí đó để chống, sao không mơ tưởng cho được.
Có điều Chu Phi Dược hoạt động một phen, phát hiện không biết xuống tay từ đâu.
Không một ai hiểu lý do thực sự vì sao giám đốc cũ bị điều đi, các thượng cấp trực quản của công tay cũng không hay biết gì, bản thân họ cũng rất ngạc nhiên.
Tình hình này trước kia không hay thấy.
Cuối cùng một câu nói của Cốc Tòng Chính làm ông ta bỏ ý định tiến thêm một bước.
Cốc Tòng Chính nói: - Xem ra là nhường đường cho một nhân vật rất có lai lịch rồi.
Chu Phi Dược suy đi nghĩ lại, khả năng này là lớn nhất, nếu không sao chẳng nghe ngóng được tin tức gì? Chu Dược Phi luôn tin vào phân tích của Cốc Tòng Chính.
Sự thực chứng minh phân tích của Cốc Tòng Chính cực đúng, hiện giờ chằng phải Liễu Tuấn tới rồi sao?
Con rể bí thư tỉnh ủy, con trai tỉnh trưởng, đặt ở đâu cũng là nhân vật lai lịch lớn.
Nhưng muốn một phó giám đốc trên 50 tuổi, tâm phục khẩu phục một người trẻ tuổi 26 xuân xanh là không thể.
Đáng hận nhất là Liễu Tuấn vừa tới làm ra cái vẻ cấp trên.
Tên tiểu tử họ Liễu này đầy vẻ nha nội, thế này rất tốt, phàm là hạng nha nội thích sĩ diện, thực chất trong bụng chẳng có gì, rất dễ đối phó, quan trọng là phải thuận theo ý của y.
Nam nhân có ai lại chẳng thích cái ấy ấy ấy…
Tuổi trẻ thân ở vị trí cao, cũng chỉ có khẩu vị cao hơn một chút mà thôi.
Thế thì dễ làm.
- Liễu bí thư, thời gian còn sớm, nếu bí thư không vội nghỉ ngơi, tới nhà máy đi một vòng được không? Thuận tiện xem hoàn cảnh công ty ra sao...
Chu Phi Dược rất khéo léo thăm dò.
Liễu Tuấn hơi ngạc nhiên.
Y vốn cho rằng Chu Phi Dược sẽ đưa thẳng ra cái gì đó, không ngờ kẻ này làm việc rất cẩn thận, đoán chừng là muốn mời y tới hộp đêm thả lòng rồi, nhưng dùng cách đầy ẩn ý này.
Ban đêm có cảnh gì mà xem chứ?
Liễu Tuấn trầm ngâm không tỏ thái độ.
- Liễu bí thư, Cốc phó thị trưởng cũng tới, hai vị lãnh đạo nhân cơ hội này nói chuyện một chút?
Lúc này Cốc Tòng Chính cũng tới chắc chắn là nhằm vào Liễu Tuấn rồi.
Nhưng mọi người đều là lãnh đạo cấp phó sở, Cốc Tòng Chính dù không phải là thường ủy, nhưng tuổi tác và lịch duyệt hơn xa Liễu Tuấn, không thể hạ mình tới thăm được, do Chu Dược Phi làm trung gian há chẳng phải mọi người cùng vui?
- Ồ, Cốc thị trưởng cũng tới à? Ông ấy là tiền bối, tôi nên tới bái phòng. Liễu Tuấn đồng ý.