Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 657: Hóa đơn



Mãi lâu sau Liễu Tuấn mới nói.

"Mai Văn Hoa, anh kiểm tra cho tôi, sao lại có cán bộ như thế này, hắn rốt cuộc là cán bộ của thị trấn hay là thổ phỉ!"

"Vâng, Liễu bí thư , tôi lập tức kiểm tra ngay."

Mai Văn Hoa hiểu rằng Liễu Tuấn thật sự nổi giận.

Cán bộ thị trấn đi theo định mở miệng nói gì xong lại thôi không dám.
Liễu Tuấn bèn liếc mắt nhìn hắn, hắn xấu hổ cười cười, cuối cùng vẫn chọn cách im lặng.

"Nói như vậy, chuyện hôm nay đúng là họa do cán bộ gây ra?"

Liễu Tuấn nhìn Mai Văn Hoa hỏi.

Mai Văn Hoa ngập ngừng nói: "Liễu bí thư tình hình cụ thể, tôi cũng chưa rõ.

Tôi kiểm tra tài chính của bốn xã và thị trấn thì phát hiện ra thiếu hụt rất nhiều, nên đã triệu những cán bộ chịu trách nhiệm đến, bắt bọn họ phải nộp đủ số tiền bị thâm hụt nếu không mùa xuân năm sau, chính quyền thị trấn không còn tiền mà phát lương cho cán bộ. "

"Vậy cũng không thể bắt nông dân phải chịu."

Liễu Tuấn tức giận nói.

"Đúng thế, ý của tôi lúc đó cũng không phải là bảo họ tìm nông dân đòi tiền mà là bảo bọn họ bù lại khoản tiền còn thiếu, Liễu bí thư tài chính của họ còn vay nợ rất nhiều. "

Mai Văn Hoa cũng uất ức mà cắn răng, nói hết ra tình hình thực tế.

"Vay nợ? Ở đâu ra?"

Liễu Tuấn mặt âm trầm hỏi.

"Đều là cán bộ trước kia của xã vay tiền của nhà nước. Ý của tôi là bắt họ phải trả lại những khoản tiền này, ai ngờ bọn họ lại nghĩ ra cái cách đòi tiền của nông dân!"

Mai Văn Hoa cũng có chút tức giận.

Khi hắn làm bí thư của thị trấn Ngũ Lý Kiều, hắn quản lý rất chặt chuyện này, thêm vào đó Ngũ Lý Kiều cũng giàu có hơn thị trấn Đại Đường, lương của cán bộ đương nhiên cũng cao hơn.

Vay tiền của nhà nước cũng không phải vấn đề gì quá nghiêm trọng. Trước khi đi nhậm chức mới hắn đã trả hết khoản nợ này, rồi giao lại cho Hàn Dịch.

Nhưng mà khi đến Đại Đường, người ta lại không tận tâm tận lực như thế, đem nguyên Đại Đường trong tình trạng rối rắm trao cho hắn.
Như vậy thì ai mà chịu nổi.

Nhưng mà như thế cũng phản ánh một vấn đề, cán bộ Đại Đường không quản lý tốt. Nếu là ở Ngũ Lý Kiều, hắn bảo trả nợ, ai dám đổ lên đầu nông dân.

Đều là do bí thư tiền nhiệm họ Chu khiến cho tình hình xấu như thế.
Hắn thì đã nhẹ nhàng đến huyện ủy làm phó chủ nhiệm rồi, còn lo gì chuyện ở đây nữa.

Liễu Tuấn tức giận thật nhưng mà cũng không thể trách Mai Văn Hoa, hắn chỉ có lỗi là chưa hiểu rõ về đội ngũ cán bộ ở đây mà thôi, mới đến nên có thể bỏ qua.

"Xin lỗi, cũng tại tôi không hiểu tình hình ở đây. Các cán bộ không có cơ sở giáo dục, làm bí thư huyện ủy như tôi quả thật là thất trách, tôi xin tạ lỗi mọi người!"

Liễu Tuấn đứng lên, hướng về Tống Trường Viễn nói.
Hành động này của hắn khiến tất cả mọi người luống cuống, Tống Trường Viễn đưa hai tay lắc lắc, luôn miệng nói: "Liễu bí thư , huyện Ninh Bắc lớn như vậy, cán bộ nhiều như thế, sao anh có thể quản lý hết được, chuyện này sao có thể trách anh được. "

"Đúng vậy, không phải chuyện gì cũng trách anh được.” Các đại biểu nông dân trong thôn cũng nói thêm vào.

"Đồng chí Trường Viễn tôi nhờ đồng chí một việc!"

Liễu Tuấn mắt nhìn Tống Trường Viễn nói .

"Nhờ tôi không dám, Liễu bí thư cứ nói, chỉ cần tôi làm được, tôi nhất định sẽ làm!"

Thấy Liễu Tuấn rất trịnh trọng, hắn cũng nghiêm túc.

"Xin đồng chí hãy thu thập tất cả hóa đơn của thôn, thống kê xem còn thiếu bao nhiêu tiền. Báo cáo cho tôi, tôi sẽ đến ban tài chính của huyện, lập tức bảo họ cấp tiền trước tết.!"

Liễu Tuấn nói rõ từng câu từng chữ.

"Liễu bí thư , thật vậy sao?"

Tống Trường Viễn xúc động nói.

"Đương nhiên! Tôi sao có thể nói dối trước mặt các đồng chí, nếu như hôm nay có thể tổng kết được thì ngày mai tôi sẽ ra lệnh cấp tiền. Văn Hoa, anh phụ trách việc trao tiền cho nhân dân, hiểu chứ?"

Liễu Tuấn trịnh trọng dặn dò.

Mai Văn Hoa lập tức gật đầu: "Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ tận tay làm."
"Vậy là tốt rồi!"

"Liễu bí thư , nếu được vậy thì đúng là quá tốt, tôi thay mặt già trẻ gái trai trong thôn cảm ơn anh.” Tống Trường Viễn cảm kích nói.
“ Tiền dự trù trong thôn chúng tôi đã nộp đủ rồi vậy mà giờ lại đòi thu thêm, đúng là ức hiếp người quá đáng.”

Tống Trường Viễn uất ức nói.

Liễu Tuấn liếc mắt nhìn Mai Văn Hoa. Mai Văn Hoa nói: "Khoản tiền trù bị của năm nay, rất nhiều thôn đã dùng hết!"

Liễu Tuấn nhíu mày.

Lại là một vấn đề tồn đọng lại. Phương Triêu Dương khi còn đương chức, tài chính huyện rất eo hẹp, về cơ bản vài kế hoạch đều ngừng hoạt động. Để có tiền đầu tư họ bèn nghĩ ra một cách đó là lấy tiền của nông dân, thu mua lương thực, tăng khoản tiền dự trù, không chỉ như thế, chỉ cần họ có thể qua mắt được cấp trên thì không phải vấn đề
.
Giả sử Phương Triêu Dương không bị lật đổ mà thăng chức thì chuyện này cũng không lộ ra.Người kế đương nhiên phải thu nhận cục diện rối rắm do hắn để lại. Sau đó lại đem cục diện này giao cho người kế tiếp, cứ như thế cho đến khi không thể che giấu được nữa thì mọi chuyện mới lộ ra.
Nhiều thủ đoạn che giấu Liễu Tuấn cũng đã biết. Hắn muốn chấn hưng huyện Ninh Bắc nhất định phải xử lý cục diện này.

"Liễu bí thư chúng tôi nộp lương thực, xã không trả tiền cho chúng tôi mà chỉ đưa có một tờ giấy, coi như là tiền cự trù. Vậy cũng được coi như là công bằng! Nhưng mà đến khi phải nộp tiền dự trù lại nói không thể thay thế hoàn toàn được, chúng tôi vẫn phải nộp thêm tiền mặt. Kết quả hóa đơn chúng tôi cầm trong tay càng ngày càng nhiều, cán bộ cấp trên không cần biết là có bao nhiêu hóa đơn cứ thúc chúng tôi nộp tiền. Chúng tôi đều là nông dân, trông cậy vào mấy đồng tiền bán thóc gạo, bán thế này không lấy được tiền mặt lại còn đòi chúng tôi nộp thêm tiền, xin hỏi Liễu bí thư , chúng tôi lấy đâu ra tiền? Đi ăn cướp ăn cắp ra sao?"

Tống Trường Viễn kích động nói.

"Đúng vậy Liễu bí thư chuyện này không thể cứ để thế được. Nông dân chúng tôi cũng là người, phải sống chứ, làm gì có chuyện ngày 26 tết vẫn còn đến đòi chúng tôi nộp tiền, không nộp thì bắt người!"

Mấy đại biểu nhân dân trong thôn cũng phụ họa theo.

"Liễu bí thư anh xem mấy cái hóa đơn này đều là của những năm trước, thậm chí từ năm 90 cũng có. Anh xem đi xem đi. "

Các đại biểu trong thôn móc từ trong túi ra những hóa đơn mà xã đã làm cam kết.

Liễu Tuấn cầm lên, nhìn một lượt, quả nhiên là đã từ rất lâu rồi. Hóa ra chính quyền xã chỉ đưa giấy lấy tiền. Trong đó có một tờ đúng là đã từ năm 90, giấy đã nhàu nát hết cả, đến chữ nhìn cũng không rõ nữa.

Thấy Liễu Tuấn nhìn chăm chú, các đại biểu khác cũng lấy hóa đơn của mình ra. Xem ra bọn họ đều đã chuẩn bị rất kĩ. Nếu như Liễu Tuấn không kịp đến thì bọn họ đã lên thành phố, nộp cho bí thư huyện ủy xem.
Liễu Tuấn lật đi lật lại xem những cái hóa đơn này mà trong lòng thấy nặng trĩu.

Khó trách có không ít học giả đều nói, nông dân của toàn thế giới là những người kiên cường và dễ quản lý nhất, nếu như không phải là bị dồn vào đường cùng thì họ sẽ không gây chuyện. Chỉ một cái thôn nho nhỏ mà có biết bao nhiêu hóa đơn vậy là đủ thấy mức độ mâu thuẫn.

"Liễu bí thư anh biết không, hôm nay cán bộ xuống từng nhà đòi tiền, rất nhiều hộ đã nộp rồi. Nhà của Tống Nguyệt Nguyệt quá nghèo, năm ngoái chồng cô ấy chết. Chồng cô ấy đi làm công nhân xây dựng bên ngoài, do không cẩn thận bị ngã từ giàn dáo xuống nằm viện vài tháng tiêu tốn mất bao nhiêu tiền, không những bán hết thóc gạo mà còn vay nợ một khoản. Con trai lớn nhà cô ấy đang đi học cấp 3, thành tích rất tốt là một trong những hi vọng sẽ thi đỗ vào đại học của thôn chúng tôi nhưng mà không còn cách nào khác, cô ấy cũng đã nộp lương thực, cũng nhận được hóa đơn, đã nói là coi như là tiền dự trù nhưng mà kết quả cái tên Mao Ái Tiên lại bắt cô ấy nộp thêm 100 nhân dân tệ, nói rằng hóa đơn kia là tiền dự trù của năm sau.

Anh nói xem, Tống Nguyệt Nguyệt một người phụ nữ nuôi hai đứa con và chăm sóc một bà mẹ hơn 60 tuổi, tết năm nay cũng không biết đã chuẩn bị 100 nhân dân tệ chưa, cô ấy lấy đâu ra tiền? Nhưng mà cái tên Mao Ái Tiên kia lại nói nếu không giao tiền thì sẽ phái cảnh sát đến bắt cô ấy, còn nói sẽ bắt mấy con gà con cô ấy đang nuôi trong lồng, Trên thế giới này có còn đạo lý nữa không? Hắn có còn là người nữa không? Tâm của hắn không bằng thịt mà bằng sắt thép.”

Tống Trường Viễn oán giận nói.

"Đúng vậy, Liễu bí thư đúng là như thế!"

Mấy người còn lại cũng nhìn Liễu Tuấn nói theo.

Bọn họ thấy Liễu Tuấn khẽ run người, khuôn mặt đầy giận dữ.

"Nực cười, đúng là vô liêm sỉ!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.