Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 597: Thế trận pháo đại liệt thủ



Hai người ngồi đối diện bày cờ, vài ba người vây quanh xem, một phía đánh cờ là người trẻ tuổi trí thức văn nhã đeo kính, còn những người khác đều có chút tuổi rồi, trẻ nhất cũng phải bốn mươi mấy.

Loại hoạt động đánh cờ này trước kia rất hay thấy, giờ dần dần ít đi rồi, vì trò tiêu khiển ngày một nhiều, trừ những người già hoặc trung niên có từng trải nhất định, có tính kiên nhẫn còn chơi ra, thì người trẻ tuổi ất ít ai thích loại hoạt động thuần túy đầu óc này nữa, bọn họ thích những trò sôi động hơn như breakdance hơn.

Người trẻ tuổi đeo kính kia trong rất có trí tuệ, nhìn một cái là biết ngay được giáo dục bậc cao.

Đó chính là Chu Phàm.

Ngồi đánh cờ đối diện với hắn trong vườn là người chú ruột.

Chu Phàm từ nhỏ thông minh hiếu học, ngoan ngoãn lễ phép, rất được các trưởng bối yêu quý, về sau đỗ đại học, lại trúng tuyển du học, lại càng nổi bật, thành danh nhân trong chu vi mấy dặm quanh khu Giang Đông, phàm chỉ cần nhắc tới Chu Phàm của ngõ nhà họ Chu, người nghe thấy đều giơ ngón cái khen một tiếng "Giỏi!"

Nhưng năm đầu thập kỷ 90, những người làm việc ở thành phố duyên hải giàu có như Giang Khẩu, Nam Phương đều được người ta hết sức ngưỡng mộ, lưu học sinh ở Mỹ như Chu Phàm còn ghê gớm tới nhường nào?

Nghe nói đi rửa chén bát ở Mỹ cũng kiếm được mấy vạn một tháng kia, đương nhiên đó là quy ra nhân dân tệ rồi.

Chỉ thế thôi là thực sự rất giỏi rồi.

Lần này Chu Phàm tháp tùng đoàn người Johnson tới Đại Ninh khảo sát không được như ý, đoàn người Johnson quay trở về Mỹ, Chu Phàm không đi cùng, ở nhà thêm thời gian, kiếp lưu học sinh của hắn sắp kết thúc, nhân cơ hội ở nhà bồi tiếp cha mẹ, đỡ thêm chút tiền máy bay qua lại.

Liễu Tuấn tới cửa bái phỏng vào lúc đó, ngõ nhà họ Chu hẹp, xe không vào được, Liễu Tuấn bảo Vương Á dừng xe đầu ngõ, dẫn Phan Tri Nhân đi vào.

Vừa mới qua cửa sân, còn chưa hỏi thăm, đã nghe thấy bên kia bàn cờ có người nói:
- Chu Phàm, đến lượt cháu rồi đấy!

Xem ra chuyến đi này đúng là quá khéo.

Liễu Tuấn và Phan Tri Nhân đi tới, cũng đứng ở một bên xem.

Ván cờ này mới bắt đầu không lâu, hai bên ở giai đoạn bố cục, nếu gặp phải người chơi giỏi, một ván cờ chơi mất một hai tiếng là chuyện thường, Phan Tri Nhân định thông báo với Chu Phàm thì Liễu Tuấn dùng mắt ngăn lại, hai tay khoanh trước ngực, ung dung xem đánh cờ.

Liễu Tuấn kiếp trước học kỹ sư, sở trưởng là tư duy lô gíc, sức cờ không tệ, sau khi làm lãnh đạo huyện, thời gian eo hẹp, đã lâu lắm không đánh cờ, ở nơi yên tĩnh này được xem đánh cờ cũng là một loại hưởng thụ.

Chu Phàm ngẩng đầu lên nhìn Liễu Tuấn và Phan Tri Nhân, thấy hai người lạ mặt, liền mỉm cười gật đầu chào hỏi.

Liễu Tuấn gật đầu đáp lễ.

Phải nói, Chu Phàm với ông già đấu cờ với hắn, sức cờ đều chưa phải là giỏi, chỉ hơn Nghiêm bí thư và Liễu tỉnh trưởng một chút xíu, trong mắt Liễu huyện trưởng chưa là gì.

Có điều Liễu Tuấn biết "xem cờ không nói mới là quân tử", nên chỉ im lặng, không nói gì cả.

Hiện giờ Chu Phàm đang tấn công quy mô lớn, đối thủ luống cuống chân tay, bại cục đã thành, vào thời khắc quan trọng, Chu Phàm tham ăn thêm một con mã, bỏ qua chiêu sát thủ, nên lại dây dưa thêm chừng chục phút mới chiếu tướng.

Liễu Tuấn mỉm cười lắc đầu.

Ông già kia thua cờ cũng không giận, cười khà khà nói:
- Không thẹn là phần tử trí thức lớn ở Mỹ, sức cờ ngày càng lợi hại. Ài, ta già rồi, đánh không nổi cháu, mọi người ai có hứng thú chơi với Chu Phàm một ván không?

Người xem cờ đều lắc đầu nói:
- Bác Lực cũng thua rồi thì chúng cháu bêu xấu làm gì nữa!

Bác Lực đột nhiên nhìn Liễu Tuấn nói:
- Này chàng trai trẻ, xem ra cậu cũng là người thích cờ đấy, hay thử một ván xem?

Liễu Tuấn cười:
- Được ạ, vừa khéo cháu cũng muốn thỉnh giáo Chu Phàm tiên sinh.

Chu Phàm nhìn Liễu Tuấn, hơi ngạc nhiên nói:
- Tiên sinh biết tôi sao?

Liễu Tuấn cười:
- Kẻ hèn này họ Liễu, Chu Phàm tiên sinh là danh nhân ngõ nhà họ Chu, người biết đâu có ít.

Bác sáu liền nhường vị trí, Liễu Tuấn cáo lỗi một tiếng rồi ngồi đối diện với Chu Phàm, Phan Tri Nhân tất nhiên đứng bên cạnh Liễu Tuấn, đem chén trà đặt ở phía tay thuận của y.

Chu Phàm là người quan sát tinh tế, thấy động tác nhỏ này của Phan Tri Nhân mắt hơi nheo lại, đoán rằng người trẻ tuổi này khả năng lai lịch không nhỏ, Phan Tri Nhân khí độ trầm ổn, nhưng chỉ là nhân vật thuộc loại như thư ký.

Chu Phàm khách khí nói:
- Liễu tiên sinh là khách, mời đi trước.

Liễu Tuấn cũng không khách khí, trước tiên đi pháo giữa, ngôn ngữ trong nghề gọi là pháo cục "đại liệt thủ", phương thức khai cuộc này, trong cờ tướng bị xem là hành vi không lễ độ, hơn nữa là nước cờ chém giết.

Đi "đại liệt thủ" chính là tự coi sức cờ mình hơn đối phương, vì đối phó với nước cờ này là phải chơi cứng, nhường một chút là không được.

Chu Phàm sức cờ không cao lắm, thấy pháo cục "đại liệt thủ", liền giật mình.

- Liễu tiên sinh thế cờ thật mạnh.

Liễu Tuấn mỉm cười không nói,

Chu Phàm nhảy mã lên chắn, mặt lộ ra vẻ ngạo nghễ, hắn không cho rằng sức cờ của Liễu Tuấn có thể cao như vậy, quá nửa chỉ là người mới thôi. Liễu Tuấn đi cờ rất nhanh, gần như không suy nghĩ gì, nhưng dần dần, vẻ mặt ngạo nghễ của Chu Phàm không thấy đâu nữa, chống đỡ trái phải đã mệt phờ rồi, không tới nửa tiếng, xe pháo của Liễu Tuấn đã đồng thời tiến lên, tạo thành chiếu tướng, cả quá trình hết sức trôi trảy, Chu Phàm đều bị động ứng phó, không có chút sức đánh trả nào.

- Liễu tiên sinh cao minh, thật lợi hại.

Chu Phàm tâm phục khâu phủ, chắp tay với Liễu Tuấn một cái.

- Chơi cờ chỉ là chút sở thích vặt, thật khiến Chu tiên sinh chê cười. Tôi là Liễu Tuấn, hôm nay đặc biệt tới bái phỏng Chu Phàm tiên sinh.

Liễu Tuấn không che dấu gì, nói rõ thân phận của mình.

Chu Phàm giật mình, khoảng thời gian này thông qua bài phòng vấn của Sơn Điền Tuấn Ngạn, Chu Phàm cũng biết Liễu huyện trưởng là một nha nội trẻ tuổi, nhưng không ngờ lại trẻ tới mức này. Ván cờ vừa qua, Chu Phàm cũng cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của Liễu Tuấn.

Chu Phàm khách khí nói:
- Thì ra là Liễu huyện trưởng đích thân tới bái phỏng, sao dám nhận đây.

Lần này tới lượt mấy người xem cờ và ông già kia cả kinh.

Cái gì, không lầm đấy chứ? Người trẻ tuổi này là lại là huyện trưởng.

Có điều Chu Phàm gọi người ta là Liễu huyện trưởng, hẳn là không nhầm được.

- Liễu huyện trưởng, mời vào hàn xá uống trà.
Chu Phàm đứng dậy mời khách.

Cho dù Chu Phàm không ưa gì hạng nha nội "ngang ngược" như Liễu Tuấn, nhưng người từ xa tới là khách, người ta khách khí tới bái phòng, lý nào treo biển từ khách được.

- Thời tiết không tệ, cứ ở đây nói chuyện tán gẫu được chăng? Cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, chỉ muốn nói chuyện một chút với tiên sinh.
Liễu Tuấn lại có ý nghĩ khác.

- Cũng được Liễu huyện trưởng đợi một chút, tôi đi lấy chút bánh trái.

Chu Phàm hơi trầm ngầm, rồi đồng ý với đề nghị của Liễu Tuấn, vẫn không hề quên quỷ củ chiều lòng khách.

- Mọi người cứ ngồi nói chuyện đi, để bác đi lấy bánh cho.
Bác Lực vội nói ngay, trong lòng cảm khái, Chu Phàm đúng là thành đạt rồi, tới ngay cả huyện trưởng cũng đích thân tới nhà thăm, cho dù vị huyện trưởng này có hơi trẻ một chút.

- Đúng đúng, hai người cứ ngồi đi.

Những người khác lên tiếng phụ họa rồi ai về nhà nấy, lấy đủ các đồ hoa quả hạt dưa bánh trái, xếp đầy cả một bàn.

- Liễu huyện trưởng tới đây hẳn là vì bái báo kia của tôi ?
Chu Phàm chủ động mở đề tài.

Liễu Tuấn nhấc chén trà lên uống, mỉm cười nói:
- Phải mà cũng không phải.

Chu Phàm nhướng mày lên:
- Liễu huyện trưởng lời này nên hiểu thế nào?

Liễu Tuấn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chu Phàm tiên sinh, hai ta tuổi tương đương, khả năng anh lớn hơn tôi vài tuổi, nhưng cơ bản là người cùng một thời đại, về tư tưởng và giao tiếp hẳn là không có cách trở lớn.

- Liễu huyện trưởng có gì cứ nói thẳng.
Chu Phàm mặt không đổi sắc.

Liễu Tuấn cân nhắc từ ngữ rồi nói:
- Chu tiên sinh vì kiến thiết quê hương mà vắt hết tâm sức, điều này tôi rất khâm phục, bài báo kia xuất phát điểm thì rất tốt, nhưng chân tướng sự thực có thể không đơn giản như tiên sinh biết đâu.

Chu Phảm ngẩn ra:
- Vậy chân tướng sự thực là thế nào?

Liễu Tuấn liền đem tình huống ở khác sạn Phù Dung kể ra một lượt, Chu Phàm vừa nghe vừa cau mày, thần sắc rất không vui.

- Không ngờ lại có chuyện như thế này, tên Sơn Điền Tuấn Ngạn đó thực không ra gì.

Cho dù chưa được chứng thực nhưng Liễu Tuấn ngữ khí thành khẩn, không giống nói dối, làm Chu Phàm bất giác tin lời Liễu Tuấn, huống chi hắn chỉ là một lưu học sinh không quền không thế, Liễu Tuấn không cần đặc biệt tới tận nơi giải thích làm gì, với chỗ dựa và địa vị bản thân, bài báo của mình chắc gì đã đem lại được mấy rắc rối cho người ta.

- Không nói tới hắn nữa, đó chỉ là một tên hề mà thôi.
Liễu Tuấn khoát tay:
- Hôm nay tôi tới đây kỳ thực là muốn nghe ngóng ý định phát triển sau này của Chu tiên sinh, sau khi tốt nghiệp sẽ ở lại Mỹ hay là về nước phát triển?

Chu Phàm cười hỏi lại:
- Liễu huyện trưởng tới đây là để khoét tường sao?

Liễu Tuấn cũng cười:
- Chu tiên sinh hiện giờ chưa tốt nghiệp, chưa phục vụ cho ai, tôi làm thế đâu thể gọi là khoét tường của ai nhỉ? Tối đa là đưa ra lời mời thiện chí với Chu tiên sinh mà thôi. Huyện Ninh Bắc chúng tôi cơ sở tương đối kém, xí nghiệp dân doanh và tư doanh mới có những bước khởi đầu, tôi rất hi vọng có một nhóm chuyên viên quan lý kinh tế, vạch kế hoạch kinh doanh quản lý cho chúng tôi.

Chu Phàm mặt tỏ vẻ khâm phục nghiêm tục nói:
- Liễu huyện trưởng, tôi tạm thời không thể trả lời được, nhưng nếu như quý huyện cận thông tin mới nhất hoặc kiến nghị về mặt quản lý kinh doanh, thì tôi sẽ cố gắng góp một phần sức lực, như vậy đi, tôi để lại địa chỉ và phương thức liên lạc ở Mỹ cho huyện trưởng, Liễu huyện trưởng có thể liên hệ với tôi bất kỳ lúc nào.
+++

DG: Mình chỉ biết chơi cờ vây, cờ vua, còn cờ tướng chỉ nhận được mặt quân cờ, cóc biết cái đại liệt thủ, pháo cục, bom cục là gì nên để nguyên thế thôi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.