Trong phòng bao lớn của khách sạn Thu Thủy, Dư Đan thấy Lương Thiếu Lan và Dư Quốc Huân thì cao hứng reo lên, chạy tới ôm lấy cố Lương Thiếu Lan, thơm chụt một cái.
- Con bé điên này...
Lương Thiếu Lan trang phục quý phụ, khoác áo choàng lông, bị con gái ôm chầm lấy, cười mắt một câu, nhưng lại ôm chặt lấy con không buông, nước mắt trào ra.
Mấy ngày qua Lương Thiếu Lan giống Cố Đồng Huy, ngày dài tựa như cả năm. Nghe nói thuyền Quang Phục bị tiểu quỷ tử bắt giữ, vội vàng tới thủ đô, muốn thương lượng với anh trai, xem có cách gì cứu con gái và con rể.
May là TW nhanh chóng ra tay, giải cứu thuyền viên thuyền Quang Phục, Lương Thiếu Lan mới yên lòng. Nghe nói Dư Đan và Cố Khải Tú hôm nay tới thủ đô, liền quyết định mở tiệc chiêu đãi.
Vừa khéo Cố Đồng Huy cũng ở thủ đô, vợ ông ta là Tào Yến Linh nghe con trai bị tiểu quỷ tử bắt giam, coi lòng tan nát, tới thủ đô tìm chồng, khóc lóc đòi ông tìm cách cứu người. Lương Thiếu Lan mở tiệc, tất nhiên phải mời thông gia.
Nhìn thấy con trai, Tào Yến Linh bất chấp tất cả chạy tới ôm lấy, nước mắt như suối, lau thế nào cũng không hết.
Cố Đồng Huy và Dư Quốc Huân thần kinh kiên cường hơn các đồng chí nữ một chút, chỉ nhìn nhau cười vui sướng.
Dư Đan không phải con ruột Dư Quốc Huân, nhưng cha con sống với nhau mười mấy năm, tình cảm rất tốt, như cha con ruột. Lần này Dư Đan gặp nạn, hắn rất lo.
- Khải Tú, lần sau không được làm mẹ sợ nưa... Phải nghe lời, lần này mẹ thiếu chút nữa sợ chết ròi...
Tào Yến Linh sụt sùi nói với con, bà ta là loại vợ ngoan mẹ hiền điển hình, chỉ ở nhà giúp chồng dạy con, chuyện làm ăn của chồng chưa bao giờ can thiệp. Nếu Cố Khải Tú xảy ra chuyện gì, nói không chừng lấy mạng của bà ta.
Tào Yến Linh trong lòng oán giận Dư Đan, nhưng trước mặt thông gia không tiện nói ra mà thôi.
Trước mặt bao người như thế, Cố Khải Tú có chút xấu hổ, đỏ mặt nói: - Mẹ đừng khóc, không phải con vẫn yên lành sao?
Tào Yến Linh mặc kệ, nắm tay con trai nhìn khắp lượt. Cố Khải Tú lần đầu đi biển không quen, bị say sóng, trên thuyền nôn ra mật xanh mật vàng, thêm vào bị sợ hãi, mấy ngày qua gầy đi cả một vòng. Tào Yến Linh thấy thế, nước mắt vừa kìm được lại trào ra. Từ khi con trai bà ta sinh ra tới nay, lần đầu tiên chịu khổ, làm mẹ đúng là đau lòng không thôi.
Ngược lại hai mẹ con nhà kia chỉ khóc một chút, Lương Thiếu Lan bị Dư Đan chọc cười.
- Mẹ, con xin lỗi, đều là ý của con, mẹ cứ mắng con đi.
Thấy Tào Yến Linh cứ khóc mãi, Dư Đan áy náy, đi tới, cúi đầu nói.
Tào Yến Linh dù là phụ nữ gia đình, nhưng cũng biết làm người, lúc này mà trách con dâu, chỉ làm mọi người xấu hổ, còn có khả năng "kết thù" với con dâu. Liền buông Cố Khải Tú ra, nắm lấy tay Dư Đan, nước mắt lưng trong nói: - Đan Đan, lần này các con đúng là làm mẹ sợ chết khiếp ... Con không sao chứ? Tiểu quỷ tử có ức hiếp con không?
Dư Đan lắc đầu: - Không ạ, tiểu quỷ tử không làm gì, chúng con chửi mắng bọn chúng, chẳng biết bọn chúng có hiểu không, cứ cúi đầu với chúng con mãi...
Nói rồi Dư Đan bật cười.
Lương Thiếu Lan mắng: - Con bé này, lớn thế rồi còn không biết suy nghĩ gì? Bà thông gia đừng ngại, Đan Đan đã kết hôn với Khải Tú là người của nhà họ Cố rồi, bà muốn mắng cứ mắng đi, tôi tuyệt đối không bao che.
Tào Yến Linh cười, lau nước mắt nói: - Bà thông gia, xem bà nói kia... Đan Đan là đứa bé ngoan, giống như con gái tôi vậy, tôi nỡ nào mắng nó? Nhưng Đan Đan, chuyện các con làm phải thương lượng với người lớn trong nhà, lần này nếu không có chính phủ giải cứu, không biết các con phải chịu bao nhiêu khổ cực, đám tiểu quỷ tử hung tàn lắm...
Dư Đan gật đầu.
Cô ta cũng biết mấy ngày qua cha mẹ hai nhà sợ lắm rồi, nếu lúc này cãi lại sẽ bị "công phẫn".
Cố Đồng Huy thấy hai phụ nữ "mãi không chịu thôi", cười nói: - Được rồi, hai đứa nó không sao là tốt. Hôm nay hai nhà đoàn tụ, nói những chuyện cao hứng đi.
Tào Yến Linh chưa bao giờ cãi lại lời chồng, vội lau nước mắt, đổi sang khuôn mặt tươi cười.
- Nào nào, ngồi xuống đi, hai đứa đem sự tích anh dũng của mình kể cho mọi người nghe nào.
Cố Đồng Huy cười nói.
Mới ban đầu nghe nói Cố Khải Tú và Dư Đan xảy ra chuyện, Cố Đồng Huy tất nhiên vừa sợ vừa giận, hiện giờ cả hai bình an trở về, tảng đá lớn trong lòng ông ta được bỏ xuống, trở nên hứng thú với chuyến đi tới đảo Minh Hòa. Mấy ngày qua trên phương tiện truyền thông, đặc biệt là trên mạng, tên của Dư Đan và Cố Khải Tú được rất nhiều người gọi là "anh hùng dân tộc", trong lòng Cố Đồng Huy rất kiêu ngạo.
Cố Khải Tú tính cách nhu nhược luôn là tâm bệnh của Cố Đồng Huy, điều này do hai vợ chồng ôn ta cưng chiều, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, nên mới có tính cách "cô nương". Khi nhỏ thì hết sức đáng yêu, nhưng lên lên sẽ thành vấn đề.
Hiện giờ hắn dám ra biển đấu với tiểu quỷ tử, chưa chắc không phải là chuyển biến lớn. Tin rằng sau lần này, khí huyết nam nhân của Cố Khải Tú sẽ được kích phát, thế thì tốt. Tái ông thất mã cũng chưa biết chừng.
- Vâng.
Dư Đan rất hưng phấn, kéo tay mẹ ngồi xuống ghế sô pha, đang định nói thì liếc thấy sắc mặt cha chồng, chuyển ý nói: - Khải Tú, anh nói đi.
Cố Khải Tú ngại ngùng: - Em nói đi.
- Đương nhiên phải do anh nói, anh mới là hội trưởng hiệp hội Bảo Minh, mói người lấy anh làm chính, anh là lãnh đạo mà.
Dư Đan tính tùy tiện, nhưng không ngốc, hiểu rõ trong lòng cha chồng đang mong đợi gì.
Qua nhiên Cố Đồng Huy nghe thế, chút oán trách con dâu cũng biết mất, xem ra cô con dâu này đôi khi điên điên khùng khùng, nhưng có tầm nhìn đại cục, biết lấy thể diện cho chồng.
Tào Yến Linh lại lo con trai bị đói, nói: - Hay là ăn cơm đã, vừa ăn vừa kể.
Lương Thiếu Lan nói: - Bà thông gia, đợi lát nữa còn có khách.
- À, được được..
Tào Yến Linh thầm ngạc nhiên không biết cuộc tụ hội gia đình thế này còn mời khách khứa gì nữa.
Lương Thiếu Lan giải thích một câu: - Là bác và chú của Đan Đan.
Tào Yến Linh giật mình, bác của Đan Đan thì bà ta biết, là quan lớn trong quân đội. Nhưng không biết ông chú từ đâu chui ra.
Đang nói chuyện thì ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên.
Lương Thiếu Lan là người đầu tiên đứng dậy, những người khác cũng đứng dậy theo.
Mọi người chỉ thấy trước mắt tối lại, hai bóng người cao lớn xuất hiện ở cửa. Người đi đầu là Liễu Tuấn, còn vị kia là Lương Kinh Vĩ, Hà Mộng Khiết đi sau lưng chồng.
Tất cả mọi người vội lên đón.
Lương Thiếu Lan cười chào: - Liễu bí thư... Anh, chị dâu.
Trước kia cô luôn gọi là Tiểu Tuấn, nhưng hiện giờ thân phận Liễu Tuấn thế nào, lại ở trường hợp này, tất nhiên không thể gọi như thế.
- Chào chị Thiếu Lan, giáo sư Dư... A, giám đốc Cố, chào mọi người.
Liễu Tuấn chào mọi người.
- Xin chào, xin chào Liễu bí thư.
Cố Đồng Huy đi tới bắt tay Liễu Tuấn, cung kính nói, rồi giới thiệu với vợ.
- A Linh, đây là Liễu bí thư, là bí thư tỉnh ủy tỉnh ta, cũng là chú của Dư Đan.
- Chào chị.
Tào Yến Linh cả kinh, dù suốt ngày ở nhà, bà ta cũng biết thân phận của bí thư tỉnh ủy, không ngờ lại là chú của Dư Đan, nhất thời có chút luống cuống.
Chào hỏi một hồi, mọi người ai vào vị trí nấy.
Liễu Tuấn và vợ chồng Lương Kinh Vĩ vừa tới, Dư Đan liền trở nên vô cùng ngoan ngoãn, ngồi im một chỗ, muốn bao nhiêu thục nữ có bấy nhiêu.
Liễu Tuấn cười: - Sao thế nữ anh hùng, không nói gì à?
Dư Đan giảu môi: - Chú lại trêu cháu rồi...
- Không phải! Tuyệt đối không phải trêu, chú rất tán thưởng hành động lần này của hai đứa! Nào chú mời hai đứa một chén.
Liễu Tuấn cầm chén rượu đứng dậy trịnh trọng nói.
Hành động này làm Dư Đan và Cố Khải Tú hốt hoảng, vội đứng dậy, Dư Đan hưng phấn tới má đỏ hồng: - Chú không mắng cháu chứ?
- Vì sao chú lại mắng?
Liễu Tuấn ngạc nhiên nói:
- Bất kể thế nào, chỉ cần ra sức vì nước là chú tán thưởng! Mặc dù lần này hai đứa có lỗ mãng một chút, nhưng lòng yêu nước không phải nghi ngờ, nào Khải Tú, Đan Đan, cạn chén.
- Chú thật là tốt! Chú là quan lớn tốt nhất mà cháu biết.
Dư Đan reo lên, uống cạn chén rượu, uống quá vội làm bị họ liên tục, nhưng mặt đầy hưng phấn.