Hôm nay Liễu Tuấn tới nhà khách Yến Đô thăm hỏi ủy viên chính hiệp toàn quốc, Cố Đồng Huy và Trương Vạn Trung cũng trong hàng ngũ này. Nhưng tâm tình hai người hoàn toàn khác biệt.
Mấy ngày dự cuộc họp tại thủ đô, Cố Đồng Huy lo sốt vo.
Vốn ông ta không tán thành con trai và con dâu ra biển. Bảo vệ đảo Minh Hà, đương nhiên là nên làm, Cố Đồng Huy cũng thấy là nên, nếu không ông ta cũng không tài trợ cho con tiền mua thuyền. Cho dù ông ta là thương nhân, ở nguyên tắc thì rất rõ ràng.
Có điều ông ta tài trợ không phải là vô điều kiện, điều kiện rất đơn giản, tiền có thể cho, nhưng người không được ra biển.
Cố Đồng Huy gia tài bạc tỉ, nhưng chỉ có một đứa con trai, còn chưa có cháu bế, lỡ xảy ra chuyện gì bất ngờ thì phải làm sao?
Có thể để người ta ra biển mà, mình bỏ tiền là được.
Trước kia Cố Khải Tú và Dư Đan không muốn làm ăn đã làm cho Cố Đồng Huy hao tổn tâm trí, còn chuyên môn tới Bảo Châu thương lượng với bà thông gia, nhưng vô ích. Cố Khải Tú và Dư Đan vẫn ham chơi, ông ta chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua. Hi vọng bọn chúng giống như Lương Thiếu Lan nói, chơi chán rồi tự nhiên sẽ về. Nhưng tới khi Cố Khải Tú và Dư Đan thành lập "hiệp hội Bảo Minh", khua chiêng gõ trống ra biển, Cố Đồng Huy lại lần nữa khẩn trương. Lúc này ông ta không còn để ý tới việc con trai và con dâu không làm việc kiếm tiền nữa, an toàn mới là chuyện hàng đầu. Mình kiếm gia sản lớn thế này cuối cùng chẳng phải là để lại cho bọn chúng sao?
Người không còn nữa, tiền nhiều tới đâu cũng vô dụng.
Mắt thấy con trai và con dâu hồ đồ như thế, Cố Đồng Huy thầm hối hận. Sớm biết như thế đã chẳng trèo cao, nếu kiếm cô gái con nhà lành, ngoan ngoãn chiều chồng chăm con, có phải là tốt không? Đỡ lo biết bao.
Nhưng suy nghĩ này chôn sâu dưới đáy lòng Cố Đồng Huy, không nói ra. Trừ ham chơi ra, Dư Đan là con dâu tốt, không có tính khí yểu điệu của đại tiểu thư. Quan trọng là hai vợ chồng yêu thương nhau, ở cái xã hồi phù phiến ồn ã này, đó là điều hiếm có rồi.
Không ngờ Cố Khải Tú và Dư Đan miệng thì đồng ý, nhưng nhân cơ hội ông ta tới thủ đô, cả hai chạy lên thuyền Quang Phục, đi ra biển để "bảo Minh".
Kết quả truyền về tin tức thuyền Quang Phục đâm vào hạm tuần tra, thuyền viên bị bắt giam.
Thế là Cố Đồng Huy cuống tới độ muốn treo cổ.
Biển rộng mênh mông, lại bị tiểu quỷ tử bắt giữ, làm thế nào được.
Con trai mình nuông chiều quen rồi, sao chịu được khổ cực.
Phải nói ông chủ Cố ở Nam Phương cũng được coi là tiền nhiều thế mạnh, là nhân vật trên đỉnh kim tự tháp, thêm vào mối quen biết của nhà họ Cố, tại Nam Phương có thể nói là chưa từng bất lợi, không khó việc gì làm khó được ông ta. Nhưng lần này Cố Đồng Huy cảm thấy bất lực.
Hoàn toàn không với tới.
Cảm giác bất lực đó đúng là hành hạ người ta.
Cung may lo lắng của Cố Đồng Huy không kéo dài lâu, TW quyết đoán đưa ra đối sách, bội đội hải không quân lập tức tiền hành giải cứu. Biết được cứu viện thành công, con trai, con dâu đề không sao. Cố Đồng Huy chỉ thấy toàn thân mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất thiếu chút nữa thì ứa nước mắt.
Cũng không biết bao năm qua chưa từng chảy nước mắt rồi.
Lúc đó Cố Đồng Huy từ tận đáy lòng cảm tạ Đảng, cảm tả chính phủ, từ tận đáy lòng nhận thức được ý nghĩa chân thực của tổ quốc hùng mạnh.
*** Lòi cái đuôi có thằng thúc đít đằng sau rồi.
Cho nên khi thấy Liễu Tuấn, Cố Đồng Huy kích động không thôi, theo tin tức bên lề Liễu Tuấn chính là một trong số lãnh đạo chử trương xuất binh giải cứu.
Cố Đồng Huy cứ như tha hương gặp người thân. Ngược lại Trương Vạn Trung lại như con dê thấy đồ tể.
Chuyện thằng con trai khốn kiếp đắc tội với Liễu Tuấn còn chưa kết thúc.
Nghe nói Thái Thế Lâm mang ra một vị đại nhân vật cấp trọng lượng, đã hòa giải thành công, vượt hiểm rồi.
Bất kể thế nào Thái Thế Lâm là cán bộ quan đội cao cấp, Liễu Tuấn vừa tới tình D, phải nể mặt hắn, coi như là thủ pháp thu nạp lòng người. Còn Trương Vạn Trung cho dù gia tài bạc tỉ, trong mắt người thường là nhân vật ghê gớm lắm, nhưng với Liễu Tuấn, e rằng chẳng là cái gì hết.
Tỉnh D thiếu cái gì chứ chẳng thiếu tiền.
Đương nhiên, khi nói chuyện Liễu bí thư rất khách khí, trưng cầu ý kiến của mọi người về công tác của tỉnh ủy và chính phủ. Các ủy viên chính hiệp không hiểu lắm về vị tân bí thư tỉnh ủy này, có điều mọi người đều biết trước kia khi Liễu Tuấn chủ trì công tác ở tỉnh A, được cả dân gian và quan trường khen ngợi. Cho dù Liễu Tuấn rời khỏi tỉnh A, nhưng không ít dân cư mạng của tỉnh A khi nhắc tới Liễu Tuấn vẫn thân thiết gọi y là "anh Liễu" hoặc "anh Tiểu Liễu", cá biệt có người gọi là "Liễu bí thư của chúng ta". Cư dân trên mạng hết sức khẳng định công tác của Liễu Tuấn ở tỉnh A, nhất là cư dân mạng ở Ngọc Lan và Tiềm Châu. Chỉ cần có ngôn tử bất lợi với Liễu Tuấn là có một đám đông nhảy vảo biện giải hoặc nếu công kích quá đáng, thậm chí có người phẫn nộ uy hiếp "làm thịt".
Từ đó có thể thấy Liễu Tuấn là quan tốt.
Ít nhất trên toàn quốc hiếm thấy có bí thư tỉnh ủy nào được người dân ủng hộ và yêu quý như thế.
Cho nên các ủy viên tranh nhau bày tỏ ý kiến của mình với công tác tỉnh ủy và chính phủ, Liễu Tuấn chăm chú lắng nghe, đối với mỗi một ý kiến, điều có câu trả lời chính diện.
Trương Vạn Trung không nói gì nhiều, chỉ cười theo mọi người, chỉ cho tới khi Liễu Tuấn rời đi, Trương Vạn Trung mới đột nhiên đi theo, cẩn thận nói mình có một số chuyện muốn báo cáo riêng với Liễu bí thư, không biết Liễu bí thư có thời gian không.
Thực ra quyết định này cũng là do ông ta đột xuất đưa ra, không biết vì sao trong lòng ông ta có sự kích động đó, cảm thấy phải thử nắm lấy cơ hội.
Khi đưa ra lời mời, giọng ông ta cũng hơi phát run.
Khả năng Liễu Tuấn từ chối thực sự là quá cao.
Không ngờ Liễu Tuấn lại đồng ý: - Được, tôi cũng đang có một số việc muốn trao đổi với chủ tịch Trương.
Câu nói này làm Trương Vạn Trung vừa mừng vừa sợ. Mừng không cần phải nói, chỉ cần Liễu Tuấn đồng ý nói chuyện riêng là có hi vọng. Với thân phận Liễu Tuấn mà nói, nếu như không có một chút ý "hòa giải" nào tuyệt đối không lãng phí thời gian dây dưa với ông ta. Trương Vạn Trung biết mình không có tư cách để Liễu Tuấn nể mặt.
Còn về sợ cũng dễ lý giải, Liễu Tuấn nói là có một số việc muốn trao đổi, trừ đừa con không ra gì kia, Trương Vạn Trung không nghĩ ra có chuyện gì đáng để bí thư tỉnh ủy trao đổi với ông ta.
Phải rồi, còn có một chuyện có khả năng khiến cho Liễu Tuấn coi trọng.
Đó là vấn đề quyền sở hữu tập đoàn Tứ Hải.
Nghĩ tới đây Trương Vạn Trung tức thì toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Chuyện này rất khó nói.
Nhưng là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không được. Nếu như đã khiến Liễu Tuấn chú ý, không gian né tránh rất nhỏ. Vì thế buổi tối khi Trương Vạn Trung ngồi trong phòng bao của CLB Hành Ninh đối diện với Liễu Tuấn vẫn khẩn trương vô cùng.
Phải nói Liễu Tuấn cấp đủ thể diện cho ông ta, chẳng những đồng ý gặp mặt, còn để cho ông ta lựa chọn địa điểm. Đó là điều cực kỳ hiếm có, Liễu Tuấn có thể triệu kiến ông ta ở chỗ nghỉ chân.
Càng là như thế, trong lòng Trương Vạn Trung lại càng bất an.
Liễu Tuấn không cần phải nể mặt ông ta tới thế.
Clb Hành Ninh này là nơi dừng chân của Trương Van Chân khi làm việc ở thủ đô, cũng là do một người bạn rất tốt của ông ta mở.
Trương Vạn Trung rất nỗ lực nghe ngóng sở thích cá nhân của Liễu bí thư, cũng như chốn giải trí ở thủ đô mà Liễu bí thư hay tới. Nếu như có thể làm tốt điều này, mời Liễu Tuấn ở nơi y quen thuộc là tốt nhất. Nhưng Trương Vạn Trung thất vọng, mạng lưới quan hệ mà ông ta luôn kiêu ngạo gặp phải chuyện này hoàn toàn không đủ dùng. Đẳng cấp giữa ông ta và Liễu Tuấn chênh lệch quá xa, hoàn toàn không nghe ngóng được tin tức gì hữu ích. Điều này làm Trương Vạn Trung rất thất vọng, cuối cùng do ông chủ CLB Hành Ninh nhắc nhở, đứng nói là ông ta không nghe ngóng được, mà căn bản không nên nghe ngóng. Cho dù có nghe ngóng được cũng tốt nhất là vờ như không biết.
Nếu như làm Liễu Tuấn cảm thấy ông ta đang thăm dò bí mật thì chẳng phải đùa.
Bí mật của Liễu Tuấn ai cũng được thăm dò sao?
Ngàn vạn lần chớ vỗ mông ngựa lại mó phái "***" nó.
Trương Vạn Trung nghe khuyến cao, tức thì vả mồ hôi.
Đúng là một lời đánh thức người trong mộng.
Xem ra mình tung hoành thương trường bao năm, luận tới đạo quan trường còn kém xa.
- Liễu bí thư...
Trương Vạn Trung lấy dũng khí gọi một tiếng, nhưng lại không biết phải nói thế nào. Trong mấy chục năm kinh nghiệm sống, chưa bao giờ ông ta gặp phải tình hình này. Cho dù là lần đầu tiên tới đơn vị báo cáo công tác, cũng chưa từng khẩn trương.
Vị lãnh tụ trẻ này ngồi đó không hề có lời nói nghiêm khắc, chỉ mỉm cười ôn hòa đã làm cho ông ta ấp ứng.