Mỗi năm giữa hai kỳ đại hội, Liễu Tuấn đều tới tứ hợp viện của Hà Trường Chinh, thường đây là thời điểm tứ hợp viện náo nhiệt nhất.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Trưa thứ bảy, Liễu Tuấn vừa mới bước vào tứ hợp viện, liền cảm thấy không khí có chút quái dị.
Liễu bí thư tới đúng lúc, cơ bản là kịp giờ cơm. Đoán chừng lúc này hẳn bên trong đã ngồi đầy khách, tiếng cười sang sảng từ xa cũng nghe thấy.
Nhưng lần này thì khác, im ắng, không nghe thấy chút tiếng cười nào.
Liễu Tuấn nhìn Hà đại tiểu thư bên cạnh.
Hà đại tiểu thư nói: - Hôm nay đã hẹn cùng ăn cơm, hẳn là đến đủ cả rồi.
Liễu Tuấn gật đầu, đoán chừng là vì chuyện đảo Minh Hà rồi.
Quả nhiên vừa mới vào phòng khách, người nên tới đã tới cả.
Trừ Hà Trường Chinh và Vũ Hoàng Hà đã lui khỏi quân ngũ, các tướng lĩnh cao cấp ngồi đây đều quân phục chỉnh tể. Hà Đông Tiến, Tiêu Đông Chiến, Vũ Thu Hàn, Hải Hướng Quân bốn vị thượng tướng ngồi một hàng dọc, ngoài ra Lương Kinh Vĩ, Hồ Hiểu Phong, Vũ Chính Hào, Vũ Chính Hiên và Hà Mộng Khiết đều có mặt.
Các vị quan quân sắc mặt đầu nghiêm túc.
Liễu Tuấn vừa mới tới, trừ Hà Trường Chinh và Vũ Hoàng Hà ra, tất cả các tướng quân đều mỉm cười đứng dậy.
Hải Hướng Quân cười ha hả nói: - Liễu bí thư tới rồi, chỉ còn đợi hai người nữa thôi.
Hải Hướng Quân hiện giờ là tư lệnh viên bộ đội vũ cảnh, thay thế chức vụ của Vũ Hoàng Hà.
Liễu Tuấn mỉm cười nói: - Hình như không khí không sôi nổi lắm.
Hải Hướng Quân không cười nữa, hừ lạnh: - Không sôi nổi được, đám tiểu quỷ tử khinh người quá lắm.
Lời này phát ra nụ cười mới xuất hiện trên mặt các tướng quân đều biến mất, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc.
Có thể khiến Hải Hướng Quân đùng đùng nổi giận thì không phải là việc nhỏ.
Liễu Tuấn thì vẫn mỉm cười, đi thẳng tới gồi dưới Hà Trường Chinh, biết y tới, vị trí này đặc biệt để trống ra cho y. Dù luận tuổi, y là vãn bối, nhưng với địa vị của y hiện nay, dù là tụ hội phạm vi nhỏ vẫn phải chú ý quy củ.
- Chú ba, tình hình cụ thể đảo Minh Hà ra sao?
Liễu Tuấn vừa mới ngồi xuống, không hề hàn huyên khách sáo gì, hỏi ngay.
Hà Đông Tiến là tư lệnh hải quân, chuyện này hỏi ông ta là thích hợp.
Hà Đông Tiến lạnh nhạt nói: - Cơ bản giống như tình hình thông báo.
Vào sáng ngày hôm nay, một chiếc thuyền dân tên Quang Phục cả trong nước tới gần đảo Minh Hà, nhưng bị hải quân tuần tra của quốc đảo chặn lại, hai bên giằng co mấy tiếng liền, chiếc thuyền Quang Phục mấy lần muốn vòng qua hạm tuần tra tới gần đảo Minh Hà đều bị chặn lại. Từ lúc tờ mờ sáng tới tận chừng 10 giờ sáng, chiếc Quang Phục đột nhiên tăng tốc, phóng thẳng về phía đảo Minh Hà. Kết qua va chạm với hạm tuần tra của đảo quốc, mặc dù va chạm không nghiêm trọng, chiếc Quang Phục không bị hư hại nặng, nhưng tạo thành ảnh hưởng cực xấu.
Bên phía đảo quốc bắt giữ thuyền trưởng cùng với hai bảy thuyền viên của chiếc Quang Phục.
Trong đó có cả Dư Đan và Cố Khải Tú.
Chiếc Quang Phục vốn là thuyền mới mua của hai người.
Báo cáo kia của Dư Đan bị áp ở bộ dân chính quốc gia không được phê duyệt, Liễu Tuấn đích thân gọi điện cho Ngụy bộ trưởng, báo cáo đó mới được phê.
Có phê duyệt chính thức, tiền với Dư Đan và Cố Khải Tú không thành vấn đề.
Có hai chị em họ Lương quyên góp là đủ cho bọn họ mua một chiếc thuyền mới. Cố Đồng Huy vốn không đồng ý con trai và con dâu làm thế, nhưng về sau thấy Lương Xảo cũng cho tiền rồi, ông ta không tiện nói gì nữa, cũng đóng góp.
Du Đan làm việc rất hấp tấp, có phê duyệt, lại có tiền, lập tức mua thuyền mới, lấy tên Quang Phục, hiệu triệu hai mấy người trẻ tuổi cùng chí hướng, tới đảo Minh Hà.
Sở dĩ chọn thời gian này là Dư Đan có suy tính, giữa hai kỳ đại hội, nếu thành công lên được đảo Minh Hà, chắc chắn sẽ tạo ra hiệu ứng oanh động.
Nhưng chuyện thế này chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết thôi là không đủ.
Thuyền Quang Phục trừ thuyền trưởng và mấy thuyền viên là thủy thủ chuyên nghiệp, còn lại đều là người tình nguyện, là đoàn thể dân gian thuần úy, kinh nghiệm đấu tranh trên biển không thể nói là phong phú. Bên phía đảo quốc thì là hạm hải quân chính thức, trang bị không phải nói, riêng kinh nghiệm không thể so sánh.
Thuyền Quang Phục có thể giằng co mấy tiếng đã là giỏi lắm rồi.
Tin tức này vừa truyền về lập tức làm cao tầng chấn kinh.
Vì chuyện mới xảy ra chưa tới hai tiếng, hiện giờ còn đang thông báo trong nội bộ cao tầng, người dân chưa được biết. Nhưng chuyện này không thể bảo mật, mau chóng có truyền thông nước ngoài đưa tin, tiếp theo mau chóng truyền ra cả nước, rất có khả năng lại khơi lên phong trào chống hàng Nhật.
Tin tức tạm thời chưa truyền tới cấp ủy viên TW, trong quân đội truyền đạt tới cấp chính quân.
- Đan Đan và Cố Khải Tú ở trên chiếc thuyền đó.
Lương Kinh Vĩ thêm vào một câu.
Liễu Tuấn gật đầu.
Hải Hướng Quân phẫn nộ nói: - Tiểu quỷ tử làm thế là ngang nhiên khiêu khích.
Ánh mắt tất cả mọi người đều dừng trên mặt Hà Trường Chinh.
Cho dù Hà Trường Chinh đã nghỉ hưu, nhưng chỉ cần ông còn khỏe, chắc chắn vẫn là lãnh tụ Hà Vũ hệ, còn hai vị lão gia tử thì đã không hỏi tới chuyện đời nữa.
Hà Trường Chinh không vội nói chuyện, trầm ngâm nhìn Liễu Tuấn hỏi: - Cháu thấy sao?
Hà Trường Chinh hỏi câu này gồm rất nhiều tin tức, mọi người ngồi đây đều hiểu cả. Hà Vũ hệ và Liễu Tuấn càng giữa sát và nhau.
Liễu Tuấn cười: - Ăn cơm thôi.
Ăn cơm!
Không ai ngờ rằng Liễu Tuấn lại trả lời việc này như thế.
Hà Mộng Doanh không nhịn được trừng mắt nhìn y.
Liễu Tuấn nói: - Chẳng có gì to tát cả, chuyện nên làm đã làm rồi, hiện giờ tới giờ cơm thì nên ăn cơm. Nếu chuyện đã xảy ra, nên giao thiệp thì giao thiệp, nên cứu viện thì cứu viện.
Hà Trường Chinh mỉm cười gật đầu.
Hà Đông Tiên cười lớn: - Nói đúng lắm! Nên cứu viện thì cứu viện! Còn là nghề của chúng ta.
Hải Hướng Quân đưa ngón tay cái lên: - Bí thư đúng là bí thư, tầm nhìn khác người.
Liễu Tuấn cười: - Hải tư lệnh, phải nói trước nhé, lát nữa tôi phải đi họp, rượu thì miễn đi.
Liễu Tuấn đã nhận được thông báo của văn phòng TW, 2h30 phút chiều, mở cuộc họp cục chính trị mở rộng, thương thảo ứng phó sự kiện thuyền Quang Phục.
- Yên tâm, không ai làm lỡ chuyện của cậu đâu.
Hải Hướng Quân cười ha hả.
Liễu Tuấn vừa rồi đã tỏ thái độ rõ ràng, thái độ của y chắc chắn sẽ làm mỗi một đại lão phải thận trọng suy xét, y phát biểu bất kỳ ý kiến gì trên cuộc họp cục chính trị, đều được coi là ý kiến của đại tập đoàn.
Thái độ cứng rắn của Liễu Tuấn rất được các tướng lĩnh quân đội hoan nghênh. Không chỉ bao gồm thàn phần trung kiên của Hà Vũ hệ, mà các trọng tướng của hệ phái khác trong quân cũng có thái độ cứng rắn này.
Thực lực kinh tế tăng mạnh, ắt mang theo thực lực quân sự tăng mạnh, mới có địa vị nước lớn thực sự.
Hà phu nhân mời mọi người vào bàn, ánh mắt nhìn Liễu Tuấn đầy hiền từ.
Chàng con rể này đúng là khác biệt, vừa mới tới nói vài câu đã làm không khí ngột ngạt xoay chuyển lại. Hà phu nhân không để ý tới mấy chuyện chính trị quân sự, bà chỉ để ý tới không khí hòa thuận trong gia đình.
Chẳng trách lão gia tử thường dạy đám vãn bối phải có tầm nhìn như Liễu Tuấn, đứng ở góc độ cao nhìn vấn đề.
... ...
2h30 phút chiều, cuộc họp mở rộng cục chính trị diễn ra.
Ngoài thành viên cục chính trị còn mở rộng tới toàn thể ủy viên quân ủy cùng bộ trưởng bộ ngoại giao.
Cho dù đây đã là hội nghị tối cao tập trung toàn bộ thành viên tầng quyết sách của nước cộng hạ, khuôn mặt trẻ trung của Liễu Tuấn vẫn đặc biệt khiến người ta chú ý.
Cuộc họp do chủ tịch Lý Trì Quốc chủ trì, đề tài là biện pháp ứng phó với sự kiện thuyền Quang Phục.
Giữa hai kỳ đại hội phát sinh ra tình huống thế này chắc chắn là vấn đề nghiêm trọng cần ứng phó thỏa đáng.
Hầu Xuân Minh phó chủ tịch quân ủy một lần nữa thông báo tình hình, Tang Nghênh Phong bộ trưởng ngoại giao lập tức trình bày biện pháp ứng phó. Trước đó không lâu, Tang Nghênh Phong đã khẩn cấp hẹn gặp đại sứ đảo quốc, chính thức yêu cầu thả tất cả thành viên thuyền Quang Phục, đồng thời đảm bảo an toàn nhân thân các thành viên.
Đại sư đảo quốc cãi, bên đảo quốc không bắt thuyền Quang Phục, mà mang tinh thần nhân đạo, tiến hành kiểm tra các thành viên trên thuyền Quang Phục, xác nhận bọn họ không bị thương.
Sau khi thông báo tình hình, thành viên tam dự họp đều mặt mày nghiêm túc.
Cuộc họp phân làm hai ý kiến bất đồng, một muốn thông qua ngoại giao cùng đảo quốc giao thiệp, thúc giục bọn họ giải từ giam giữ thuyền viên, ngoài ra một ý kiến khác là dùng biện pháp cứng rắn, gây áp lực với đảo quốc.
- Đồng chí Liễu Tuấn, cho ý kiến đi.
Đợi các thường ủy phát biểu xong, Lý chủ tịch bất ngờ điểm danh Liễu Tuấn.
Ánh mắt mọi người đổ dồn vào y.
Liễu Tuấn gật đầu, bình tĩnh nói: - Thưa tổng bí thư và các đồng chí, nếu bên Nhật đã tuyên bồ là mang tinh thần nhân đạo cứu chữa cho các thuyền viên, vậy tôi cho rằng, trong lãnh hải của chúng ta, công tác này không cần bọn họ đảm nhận. Chúng ta lập tức phái đội thuyền cứu viện tới. Nếu như cần thiết, tôi kiến nghị hạm đội hải quân hộ tống đảm bảo an toàn.