Chương Kiệt đương nhiên sẽ không đích thân đến để dây vào cái đinh này đâu. Mẹ nó chứ, nếu như hắn thật sự dám dến thì lão tử sẽ không thèm chấp Dương Song Thanh, nhưng chưa chắc đã không tính sổ với Chương Kiệt hắn. Đánh cho hắn thành con chó, hắn có thể cắn lại tôi sao?
Lão tử vẫn chưa tròn 14 tuổi, pháp luật cũng chẳng có cách nào xử lí!
"Cục công an thành phố Bảo Châu có vấn đề!"
Khi Giang Hữu Tín đi còn nói lại một câu.
Điểm này tôi cũng có chung cảm giác, có điều bây giờ chưa thể bận tâm, trời đất có sập cũng kệ, nửa đên nay chị Tiểu Thanh sẽ tỉnh lại.
Giống như có cảm giác tâm linh vậy, tôi bình thường ngủ rất sâu, ngủ không biết trời đất, nhưng hai đêm nay đều không ngủ yên. Nửa đêm là tỉnh dậy, liếc mắt nhìn đồng hồ, 2 giờ sáng, ra đi vệ sinh, rồi lại chạy sang phòng bệnh bên cạnh xem chị Tiểu Thanh.
Chị Tiểu Thanh vẫn nằm bình yên hít khí oxi, sắc mặt đã hồng hào hơn. Nhưng bác sĩ nói tình hình không lạc quan, nếu như qua 48 giờ mà chị Tiểu Thanh vẫn không tỉnh lại thì sợ rằng tỉ lệ tỉnh dậy là rất nhỏ.
Bây giờ đã gần 30 tiếng rồi.
Trong lòng tôi rất lo lắng, đột nhiên phát hiện y tá vẫn chưa ở trong phòng bệnh, có thể là có việc ra ngoài. Trong nháy mắt không kiềm chế nổi xúc động lan tràn trong lòng, lập tức bất kể là thế nào cũng đã đẩy cửa bước vào trong. Kéo chiếc ghế ra ngồi trước giường của chị Tiểu Thanh, nhẹ nhàng nắm lấy tay, đưa lòng bàn tay từ từ đặt vào mặt mình. Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh hôm trước bàn tay nhỏ đầy máu muốn xoa khuôn mặt tôi nhưng lại có chút chần chừ.
Trong phút chốc nước mắt đã làm ướt khuôn mặt tôi.
Tôi chợt giật mình, không biết đã bao lâu rồi tôi không khóc, người ta đều nói nam nhân không dễ rơi nước mắt chỉ đến khi đau lòng vô tận!
"Tiểu Thanh, chị tỉnh lại đi..."
Tôi đưa cánh tay vén những sợi tóc hơi rối trên trách cô ấy.
"Ôi...cậu đang làm cái gì đấy?"
Đằng sau đột nhiên vang lên một giọng làm tôi giật cả mình. Tôi vội quay đầu thì thấy một y tá đang nhìn chằm chằm vào tôi, mặt có chút tức giận.
"Xin lỗi, đồng chí y tá, cháu sẽ đi ngay..."
Những việc liên quan đến tính mạng của chị Tiểu Thanh thì với một thiếu gia "ngang ngược kiêu ngạo" như tôi cũng không dám ngỗ ngược trước mặt đồng chí y tá, vội vàng chuẩn bị đứng dậy rời đi, nhưng...nhưng chị Tiểu Thanh lại nắm chặt lấy tay tôi...
Tôi ngẩn ra, sau đó lòng vô cùng vui sướng, lông mày chị Tiểu Thanh đã hơi động đậy, hai giọt nước mắt từ từ chảy xuống.
"Chị Tiểu Thanh, Tiểu Thanh, chị tỉnh rồi..."
Tôi hét lên, giữa đêm tĩnh mịch dương như mười mấy căn phòng bên cạnh đều có thể nghe thấy.
"Y tá, y tá, mau gọi bác sĩ, chị ấy tỉnh lại rồi."
Y tá vừa nhìn thấy cũng vô cùng vui mừng, vội vàng chạy ngay đi gọi bác sĩ.
Chị Tiểu Thanh từ từ mở mắt, đôi mắt to tuy toàn nước mắt nhưng lại xinh đẹp mê người.
Trong khoảnh khắc tôi chỉ cảm thấy tim mình có một niềm hoan hỉ như muốn nổ bung ra, tôi nắm chặt lấy tay cô ấy đưa lên miệng liên tục thơm lên tay, khuôn mặt chị Tiểu Thanh lại nở ra một nụ cười vô cùng xinh đẹp.
Một lát thì bác sĩ chạy tới, đúng là một trận hỗn loạn, vợ chồng bác bảy cũng đã tỉnh dậy, chạy tới bên ngoài phòng bệnh vừa vui vừa lo lắng nhìn bác sĩ.
"Ừm, bệnh nhân cơ bản đã thoát được nguy hiểm, có điều cần tiếp tục tăng cường quan sát và trị liệu..."
Lời của bác sĩ rõ ràng là rất dễ nghe, tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày lại thích nghe lời bác sĩ nói như thế này.
"Cháu ra ngoài đi, bệnh nhân cần được nghỉ ngơi."
Y tá nói với tôi.
"Ừm..."
Bổn thiếu gia chưa bao giờ ngoan như vậy cả.
"Tiểu Tuấn..."
Chị Tiểu Thanh cố hết sức gọi, có lẽ là làm dãn vết thương nên lông mày hơi nhăn lại.
"Đồng chí y tá...có...có thể để cậu ấy ở lại không...ở lại cùng cháu...ở lại cùng cháu một lát..."
Chị Tiểu Thanh dốc hết toàn lực, tiếp tục cầu khẩn.
Y tá nhìn tôi lại nhìn chị Tiểu Thanh, khoé miệng đã lộ ra một nụ cười "ngầm hiểu", hơi gật đầu.
"Được, nhưng chỉ nhiều nhất 10 phút thôi."
Chị Tiểu Thanh cười vui mừng, tôi vội ngồi xuống trước giường, nắm chặt lấy tay co ấy.
Trong ba mươi mấy giờ ngắn ngủi chị Tiểu Thanh dường như đã gầy gò đi nhiều, cánh tay nhỏ gầy trơ cả xương. Cô ấy vốn thuộc những cô gái tương đối đầy đặn.
"Tiểu Tuấn, cậu...không sao chứ..."
Chương Kiệt vẫn còn nhớ đến tôi.
Tôi gật đầu, mỉm cười nói: "Em không sao. Chị bây giờ còn yếu lắm, đừng nói nữa."
"Ừ..."
Chị Tiểu Thanh nghe lời đồng ý, chỉ nhìn tôi, trên trán lộ vẻ vui mừng. Ở đây không có người ngoài, chị ấy cũng không phải che giấu. Tôi cũng không nói gì, chỉ nắm tay chị, đặt lên miệng, nhẹ nhàng thơm.
Tôi cũng biết động tác này làm cho chị Tiểu Thanh không thể nào kiềm chế, nhưng tình hình lúc đó tôi không còn chọn lựa nào khác.
Chuyện sau này thì để sau này tính!
.............
Từ khi sự việc nảy sinh tới nay thì lần đầu tiên tôi được ngủ một giấc ngon lành. Ngủ đủ mười mấy tiếng, đến buổi tối ngày hôm sau mới chịu dậy.
"Tiểu Tuấn, anh tỉnh rồi à..."
Vừa mở mắt tôi liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Nghiêm Phi, dám chắc tiểu nha đầu này vừa tan học đã đến trông bên giường tôi.
Đây là phòng ngủ trên tầng hai của ngôi biệt thự nhỏ, so với căn phòng kí túc xá của uỷ ban thường vụ huyện Hướng Dương to hơn rất nhiều, mẹ cũng không cần phải chiếm dụng phòng của tôi để làm phòng chứa đồ.
Đừng thấy cha tôi chỉ được đề bạt lên nửa cấp mà cho là nhỏ nhé, nửa cấp này là một sự thay đổi vô cùng lớn.
"Mấy giờ rồi?"
Không cần xem đồng hồ, khi bụng tôi đã bắt đầu kêu ọc ọc mới gọi tôi dậy.
"Hihi, 8 giờ rồi, bụng đói rồi phải không? Này, ở đây có canh gà..."
Nghiêm Phi cười hi hi đưa cho tôi bình giữ nóng.
Ha ha, lại là canh gà.
Tôi thật sự biến thành đồng chí Giang Thuỷ Anh bí thư chi bộ trong vở kịch "Long Giang Tụng" rồi: Ngủ no giấc, dậy ăn canh gà!
Cũng may tôi tạm thời không phải là đảng viên, nên sẽ không bị người ta lên án.
"Phi Phi, sao em không trở về làm bài tập đi? Sắp thi tốt nghiệp rồi."
Cho dù Phi Phi lớn hơn tôi một tuổi nhưng trước mặt cô ấy tôi từ khi bắt đầu đã coi cô ấy là đứa em gái nhỏ rồi. Lúc này không tránh khỏi làm ra vẻ.
Nghiêm Phi bĩu cái miệng nhỏ nhắn lên, rất là bất mãn.
"Lại là ôn tập làm bài tập, em ghét nhất là làm bài tập..."
"Sao cơ?"
Tôi thật sự kinh ngạc. Theo như tôi thấy Tiểu Nghiêm Phi hoàn toàn là một cô gái ngoan ngoãn biết nghe lời, không ngờ lại nói ra những lời 'đại nghịch bất đạo" như vậy.
"Hả cái gì mà hả, nói cho anh biết nhé, em thích vẽ tranh!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nghiêm Phi đỏ lên, cứ như đang kể một bí mật kinh thiên động địa vậy.
Tôi hơi sửng sốt, lập tức tắt nụ cười. Bí mật của tiểu cô nương không phải là chuyện nhỏ như thế chứ? Lẽ nào còn hi vọng cô ấy nói với bạn cô ấy phát hiện ra người ngoài hành tinh sao?
"Thích vẽ tranh là chuyện tốt mà, hôm nào đó em vẽ cho anh xem, nếu như vẽ đẹp thì anh sẽ nói với bác Nghiêm ủng hộ em đi thi học viện kĩ thuật, tương lai sẽ thành một đại sư mĩ thuật có tiếng trên thế giới..."
"Hihi, không làm đại sư mĩ thuật đâu, em à, lớn lên muốn làm người thiết kế thời trang, sẽ thiết kế ra những bộ trang phục đẹp cho mình...ừm, để xinh đẹp giống như chị Xảo Nhi..."
Tôi toát mồ hôi!
Hoá ra Lương Xảo lại là thần tượng của Phi Phi!
Điều này đúng là chưa bao giờ tôi nghĩ tới.
Có điều việc mà Nghiêm Phi muốn này hết sức hay ho, một cô gái được nuông chiều xinh đẹp vô cùng lại được kết hợp với một công việc thiết kế thời trang không phải là một đôi trời đất tạo nên sao?
Ngồi trong nhà, không có việc gì làm lại lấy bút ra vẽ vẽ, thiết kế ra một bộ trang phục, bất kể nó là cái gì mặc lên người đẹp là được. Cho dù chỉ là một cái bao bố mà khoác lên người Nghiêm Phi cũng vô cùng đẹp.
"Giỏi quá, Phi Phi, em hãy nỗ lực vì mục tiêu này đi."
Tôi hết sức ủng hộ, để biểu thị thái độ kiên quyết ủng hộ thậm chí còn đặt hộp gà thơm ngát xuống mà giơ tay lên vỗ!
Nghiêm Phi cười, đôi mắt phương xinh đẹp thành một đường cong trăng rằm
.....................
Tin ba tên Ninh Ái Binh được thả tôi đến ngày thứ tư mới biết, hơn nữa không phải là đến từ thông báo chính thức của cục công an thành phố Bảo Châu, là Trình Tân Kiến chạy đến báo cho tôi.
Nhưng phản ứng của tôi lại nằm ngoài dự liệu của hắn, bổn thiếu gia đến mày cũng không động, như là không có chuyện gì xảy ra. Trình Tân Kiến kinh ngạc vô cùng nhìn tôi, đây không phải là Tiểu Tuấn mà hắn biết.
Lí do rất đơn giản, Chương Kiệt đã làm kích thíc sự đấu chí của tôi.
Con người này mạnh hơn tất cả những người mà tôi đã từng đối phó trước đây. Không phải nói bản thân hắn có năng lực đặc biệt gì, quan trọng là hắn có ngọn núi lớn đằng sau rất vững chắc. Sở trưởng của sở công an tỉnh bất luận là của tỉnh nào thì đều được coi là một nhân vật lớn có máu mặt.
Nếu Chương Kiệt đã hoàn toàn không coi cha, một bí thư thị uỷ, uỷ viên địa uỷ ra gì thì cũng sẽ không coi phó chuyên viên thường uỷ Nghiêm Ngọc Thành ra gì, không kéo hắn xuống không được. Nếu không con đường tương lai sau này của cha có thể sẽ bị huỷ trong tay tên khốn nạn này.
Thử nghĩ xem một bí thư thị uỷ không quản lí được cấp dưới sao có thể lọt được vào mắt xanh của lãnh đạo?
Mạnh Vũ Hàn là một minh chứng!
Càng muốn hạ thủ đối phó với ai thì trên mặt càng phải không được động sắc.
Tôi nghĩ rồi nói: "Chú cứ về trước đ, bảo đám Hắc Tử đừng có đi đâu, đợi tin tức của cháu!"
Trình Tân Kiến đã hiểu, gật đầu đi.
Tôi trở về phòng bệnh, chị Tiểu Thanh hồi phục khá tốt, đã có thể bước xuống đất bước đi, có điều cơ thể vẫn rất yếu, có nhiều lúc vẫn phải nằm nghỉ trong phòng bệnh, thấy tôi khuôn mặt lập tức nở ra một nụ cười.
Bác bảy đã về rồi, bác bảy gái ở lại trông chị Tiểu Thanh.
"Tiểu Tuấn này, ăn quả dương mai đi..."
Bác bảy gái chỉ vào bát dương mai đen xì nói.
Con gái không ốm đâu thì người lớn mới vui nhất.
Tôi cười bê bát canh lên đưa lên miệng chị Tiểu Thanh, chị Tiểu Thanh há miệng ngậm vào, cười ngọt ngào.
Bác bảy gái lắc đầu, cười: "Đứa trẻ này..."
Tôi và chị Tiểu Thanh cách nhau khoảng 6 tuổi, lại là cùng họ, cô ấy lại không hề nghĩ đến những chuyện khác.
"Tiểu Tuấn, mấy tên lưu manh đó đã bắt được chưa?"
Chị Tiểu Thanh hỏi.
"Sớm đã bắt được rồi. Yên tâm đi, sao có thể chạy thoát!"
Chuyện Ninh Ái Binh đã được thả không cần phải cho cô ấy biết.
Vào ngày 16/06 năm nay Luân Bối Nhĩ Minh nội Mông Cổ đã xảy ra một cái án rất lớn làm chấn động toàn quốc, một người 19 tuổi tên là Dư Hồng Kiệt tổ chức một đám lưu manh đầu đường xó chợ đến nông trường giết người, hãm hiếp nhiều cô gái, cuối cùng phóng hoá đốt. Trên báo đã có báo cáo. Cái án này hoàn toàn trực tiếp dẫn đến bước ngoặt của "bão nghiêm đả".
"Nghiêm đả" cụ thể khi nào bắt đầu thì tôi không nhớ rõ lắm, nhưng hình như trung ương đã rất nhanh hạ chỉ thị "nghiêm đả". Mấy tên Ninh Ái Binh công khai chặn đường hành hung, ý đồ muốn làm nhục cô gái trẻ, có thể thấy bình thường làm ác nhiều, hoành hành quen rồi. Loại người này chính là đối tượng của yếu của "nghiêm đả". Một cán bộ cấp phó sở nhỏ nhoi như Chương Kiệt sao có thể một tay che trời? Lúc này thả chúng ra chỉ có thể làm cho chúng càng nhanh diệt vong thôi.
Từ một phân tích khác Chương Kiệt bao bọc cho chúng nhất định là có nguyên nhân đặc biệt gì đó, làm rõ nguyên nhân này chắc chắn sẽ nắm được thóp của Chương Kiệt.
..............
Ninh Ái Binh được thả, Nghiêm Ngọc Thành tức đến mức mặt cũng phải biến hình, nắm hai tay ra sau lưng đi đi lại lại trong thư phòng. Cha thì vẫn tốt, ngồi ở trong đó, hút từng hơi thuốc, không lên tiếng.
Còn về bổn thiếu gia, cũng chỉ đành ngồi uống trà.
Sau khi chuyển đến uỷ viện của thường uỷ, Nghiêm Ngọc Thành đã có một thư phòng riêng. Thậm chí còn có một gian uống trà khá lớn.
"Không được, ngày mai tôi...không, tối nay sẽ đi tìm bí thư Long..."
Nghiêm Ngọc Thành dừng bước, thở mạnh.
Cha vẫn hút thuốc không nói gì, hai lông mày nhăn lại.
"Bác, một chuyện nhỏ như vậy hoàn toàn không cần phải kinh động đến bí thư Long."
Tôi uống một hớp trà, cười.
"Cháu nói cái gì?"
Nghiêm Ngọc Thành nhìn chằm chằm vào tôi, như thể tôi là Ninh Ái Binh, hoặc tôi là cái tên ngu xuẩn Chương Kiệt vậy.
"Cháu nói chuyện nhỏ như vậy không cần phải kinh động đến bí thư Long."
Tôi lại uống một hớp trà, thần thái càng ung dung.
"Chuyện nhỏ? Giết người...còn là chuyện nhỏ sao?"
Nghiêm Ngọc Thành tức khí đầy bụng. Có điều cho dù có tức thì trước mặt tiểu bối hai từ "cưỡng hiếp" vẫn không thuận miệng nói ra.
"Giết người đương nhiên không phải là chuyện nhỏ. Chị Tiểu Thanh vẫn chưa chết, bí thư Chương người ta mới dám xử lí mà. Có điều cũng phải nói lại, đối phó với một Chương Kiệt mà lại cần đến bí thư Long đích thân ra tay thì bác cũng quá nể cho hắn rồi."
Nghiêm Ngọc Thành ngẩn người ra, sau đó thì bình tĩnh lại, từ từ ngồi xuống, châm một điếu thuốc, nhả ra một luồng khói, nói: "Tiểu tử, cháu có phải là đã lại nghĩ được âm mưu quỷ kế gì rồi phải không? Nói ra nghe xem sao?"
Nghiêm Ngọc Thành bình tĩnh nhanh như thế quả là có chút ngoài dự định của tôi.
Có lẽ bác ấy cũng đã nghĩ ra điểm mấu chốt của sự việc. Việc này mà truyền đến tai Long Thiết Quân thì người mất mặt đầu tiên không phải là Chương Kiệt mà là Nghiêm Ngọc Thành và cha, đặc biệt là cha, vừa mới nhậm chức đã bị cấp dưới ép vào góc tường mà không đáp trả lại, còn muốn cầu khóc nhờ lãnh đạo, sao có thể hơn cái bao cỏ vô dụng Mạnh Vũ Hàn chứ?
Tôi cười nói: "Bác ơi, cháu đã sớm nói rồi, bác và cha quang minh lỗi lạc, âm mưu quỷ kế hai người không sử dụng được, cháu cũng không nói nhiều nữa. Chuyện này để cháu làm là được rồi. Nhưng nếu muốn nhổ cỏ tận gốc Chương Kiệt thì phải dùng dương mưu!"
Nghiêm Ngọc Thành đã hoàn toàn bình tĩnh, hút một điếu thuốc, hai mắt từ từ nhắm lại.
Chương Kiệt là cán bộ cấp phó huyện, quyền hạn giới hạn ở địa khu, cha là một bí thư thị uỷ cũng không thể dễ dàng bãi miễn hắn. Nhưng điều đó không có nghĩa là không có cách gì xử hắn. Bất luận như thế nào thì bí thư thị uỷ vẫn nắm chắc quyền chủ động.
"Tên Chương Kiệt này phải lôi xuống!"
Cha dụi mạnh tàn thuốc vào trong gạt tàn, nhả một luồng khói buồn bực.
"Tôi không tin cục công an thật sự là một khối sắt!"