Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1658: Lập tức giao phong



Sau báo cáo của Trần Kỳ Mưu chính là Lưu Quang Hưng.

Khi Lưu Quang Hưng ở cùng những người bạn sẽ nói chuyện khá tùy ý, tuy nhiên biểu hiện trên công tác lại là một cán bộ khuôn mẫu học giả điển hình. Điều này tương tự với phần lớn cán bộ đi ra từ bộ uỷ quốc gia, nhất là cán bộ của Nghiêm Liễu hệ, khuôn mẫu học giả từ từ trở thành "chiêu bài" của họ.

Lưu Quang Hưng mở ra cuốn sổ trước mắt rồi bắt đầu phát biểu.

Lĩnh vực Lưu Quang Hưng phân công quản lý là công tác xây dựng thành phố, phòng lụt chống hạn và bảo vệ môi trường(BVMT), y theo hình thức báo cáo của Trần Kỳ Mưu, về mặt thời gian thì càng ngắn gọn hơn. Tuy nhiên tính cách của Lưu Quang Hưng có điểm khá tương tự với Liễu Tuấn, chuyên tâm với sự vụ của mình, rất ít khi chịu ảnh hưởng của người khác. Đây chắc là một trong nguyên nhân họ khá hợp ý nhau.

Trọng điểm báo cáo của Lưu Quang Hưng nằm ở vấn đề BVMT.

Theo Lưu Quang Hưng báo cáo, hiện nay tình hình BVMT của toàn tỉnh không được lạc quan. Rất nhiều khu vực đưa vào đầu tư bên ngoài, tiến cử hạng mục, ý thức BVMT càng kém, một bộ phận thành phố tồn tại vấn đề BVMT rất nghiêm trọng.

"Thí dụ như TP.Nguyên Nam, tài nguyên rừng rậm ở địa phương khá phong phú, Phủ thị chính Nguyên Nam năm gần đây ra sức kiến tạo xí nghiệp SX giấy, tổng cộng có 67 xí nghiệp SX giấy các loại, trong đó xí nghiệp quy mô chỉ có 3, chân chính có cơ sở BVMT chỉ có 1, những xí nghiệp khác đều là bừa bãi, đã gây ra tình trạng ô nhiễm nghiêm trọng đối với hoàn cảnh đặc biệt là nguồn nước dòng sông. . . Mấy thành phố khác cũng tồn tại vấn đề tương tự, nhưng tạm thời chưa nghiêm trọng như TP.Nguyên Nam, tuy nhiên cũng không thể lơ là.

Lưu Quang Hưng chậm rãi nói.

Vấn đề này, trước đây Lưu Quang Hưng cũng đã đề xuất qua trên Hội nghị xử lý Thường vụ tỉnh trưởng, lúc đó Lưu Phi Bằng và Trần Kỳ Mưu cũng không chú trọng. Nhất là Trần Kỳ Mưu, do tuổi tác lớn, thuộc về loại cán bộ điển hình lạc hậu, trong đầu hoàn toàn không có căn cơ BVMT, hầu như hoàn toàn không có nhận thức gì đối với sự ô nhiễm hoàn cảnh do các xí nghiệp SX giấy tạo thành. Vì theo hắn nghĩ, chất thải đổ về sông chính là thiên kinh địa nghĩa, mấy nghìn năm qua, tổ tiên chúng ta đều xử lý chất thải như vậy, cũng chưa thấy chỗ nào không thích hợp. Vì vậy không thèm để ý đến vấn đề BVMT trong báo cáo của Lưu Quang Hưng, chỉ hời hợt nói TP.Nguyên Nam cơ sở kinh tế kém, độ khó chiêu thương dẫn tư rất lớn nên cần phải thông cảm nhiều.

Ngụ ý là nói, tình huống của TP. Nguyên Nam có thể có người nguyện ý đầu tư thì đã tốt lắm rồi, việc khác không cần quá tính toán.

Khi Lưu Quang Hưng vừa mới đến, tỉnh trưởng và phó tỉnh trưởng Thường vụ đều không ủng hộ, hắn cũng quả thực bất đắc dĩ. Nếu chân chính muốn kiên trì xử lý các cán bộ của TP. Nguyên Nam và đóng cửa những xí nghiệp SX giấy này, đối với sự phát triển kinh tế và tựu nghiệp của địa phương quả thực cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định. Then chốt nhất chính là không có được sự ủng hộ của Lưu Phi Bằng và Trần Kỳ Mưu, cho dù Lưu Quang Hưng có kiên trì xử lý, cuối cùng chỉ sợ cũng không cách nào đạt được hiệu quả.

Hôm nay ngày đầu tiên Liễu Tuấn đến nhậm chức, Lưu Quang Hưng liền nhắc lại chuyện cũ.

Liễu Tuấn nhíu mày.

Mặc dù Liễu Tuấn chưa tự mình đi thăm dò qua tình huống thực tế của TP.Nguyên Nam nhưng trong 1 thành phố có tới 57 xưởng SX giấy thì tình hình tồi tệ ấy có thể nghĩ được. Nhớ trước đây tin thời sự đã từng đưa tin chất thải của một xưởng SX giấy đã tạo thành ô nhiễm cho dòng sông, dẫn đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

"Đồng chí Quang Hưng, chuyện này không được sơ suất, phải xử lý cho nghiêm túc. Ô nhiễm môi trường là một vấn đề rất nghiêm trọng, nhất là ô nhiễm nguồn nước sẽ tạo thành thương tổn rất nghiêm trọng đối với sức khỏe của quần chúng địa phương. Như vậy đi, đồng chí hãy đốc thúc các đồng chí của cục BVMT lập tức đến TP.Nguyên Nam cùng mấy thành phố có tình hình ô nhiễm nghiêm trọng do sản xuất giấy tiến hành lấy mẫu điều tra, càng nhanh càng tốt. Đợi sau khi có kết quả điều tra cụ thể chúng ta sẽ lập tức thương lượng đối sách!"

Lưu Quang Hưng vừa nói xong, Liễu Tuấn nói ngay.

"Vâng tỉnh trưởng, tôi lập tức đi an bài."

Lưu Quang Hưng gật đầu đồng ý.

"Liễu tỉnh trường, đồng chí Quang Hưng, tôi cảm thấy vấn đề này phải thận trọng."

Lưu Quang Hưng vừa dứt lời, Trần Kỳ Mưu liền chậm rãi mở miệng.

Ánh mắt Liễu Tuấn rơi vào trên mặt Trần Kỳ Mưu, thản nhiên nói: "Đồng chí Kỳ Mưu, hãy nói lý do của đồng chí đi!"

"Lý do của tôi trước đây đã nói rồi. Vấn đề này, đồng chí Quang Hưng cũng không phải lần đầu tiên đề xuất, trước đây đã nói qua hai lần. Tình huống của TP.Nguyên Nam, các đồng chí đang ngồi ở đây hẳn là đều rõ cả, cơ sở rất kém, là một trong những vùng có kinh tế phát triển thấp trên trong tỉnh ta. Tại phương diện thu hút vốn đầu tư căn bản không có ưu thế đáng nói, hai năm nay Chính phủ tỉnh đã đưa thêm vốn đầu tư vào TP.Nguyên Nam, tuy nhiên hiệu quả rất không lý tưởng. Tài nguyên phong phú duy nhất của họ ở đó chính là gỗ. Các ông chủ xưởng SX giấy cũng nhìn trúng lợi thế này nên mới đầu tư vào đó. Hiện tại chúng ta muốn đi quản vấn đề BVMT chính là bóp chết phương pháp duy nhất này của họ! Đương nhiên, tôi không phải nói vấn đề BVMT không quan trọng, nhưng tôi cho rằng, đại cục phát triển kinh tế hẳn là quan trọng hơn, chúng ta phải phân rõ chủ yếu và thứ yếu!"

Trần Kỳ Mưu ngừng lại một chút, còn nói thêm: "Trước đây khi bí thư Lưu Phi Bằng còn ở Chính phủ tỉnh cũng có ý kiến này!"

Các thành viên tham dự hội nghị kìm lòng không đậu ưỡn thẳng người lên, trong mắt lóe ra vẻ cảnh giác.

Sao lại chuẩn bị đốp chát nhau rồi?

Vốn cũng biết Liễu Tuấn khi đảm nhiệm tỉnh trưởng thì Chính phủ tỉnh sẽ không yên tĩnh, nhưng không ngờ tại hội nghị tỉnh trưởng lần đầu tiên đã "không hài hòa" như vậy rồi. Trần Kỳ Mưu nói phần trước có thể coi là rất hợp quy củ, mặc kệ là ủng hộ hay là phản đối ý kiến của Liễu Tuấn thì đây là quyền lợi của hắn. Nếu đã là Hội nghị xử lý Thường vụ, đối với vấn đề cụ thể, biện pháp xử trí không có cùng cái nhìn chính là điều rất bình thường. Cho dù trước đây khi Lưu Phi Bằng còn nhậm chức cũng đôi khi sẽ xuất hiện loại tình huống này. Nhưng một câu thêm vào cuối cùng của hắn, có ý "xé da hổ để làm cờ" đã quá rõ, dù cho ai cũng có thể nghe được.

Cũng chỉ Trần Kỳ Mưu mới có gan không nể mặt như vậy.

Dù sao tuổi tác của hắn đã sắp đến trạm và sẽ đối mặt với việc lui về tuyến 2, cho dù không có "chỗ dựa" Lưu Phi Bằng, cũng không băn khoăn nhiều như các phó tỉnh trưởng khác. Cho dù đối mặt với một Liễu nha nội vênh vênh váo váo cũng như nhau thôi.

Hơn nữa mọi người cũng rất rõ, Trần Kỳ Mưu vì sao quan tâm vấn đề này như vậy. Chủ yếu là bởi vì lúc này người chủ chính tại TP.Nguyên Nam chính là Uông Quốc Chiêu. Uông Quốc Chiêu trong lần vận động "đảo Thai" đã phát huy tác dụng cực kỳ quan trọng, mỗi một người đang ngồi trong lòng đều biết rõ, hôm nay phân lượng của hắn tại trận doanh của Lưu Phi Bằng đã nặng hơn nhiều bất cứ thời điểm nào trước đây. Lúc này Lưu Quang Hưng "chuyện cũ nhắc lại", "đao phong" trực chỉ TP. Nguyên Nam, và điều này quả thực đã làm cho người ta không thể không liên tưởng đến Uông Quốc Chiêu. Mặc dù vấn đề ô nhiễm môi trường của TP.Nguyên Nam cũng không phải xảy ra sau khi Uông Quốc Chiêu xuất hiện, người khởi xướng không phải là hắn, mà là thị trưởng bí thư tiền nhiệm Trương Bảo Sinh, Lương Văn Phong và thị trưởng đương nhiệm Long Thánh Hán. Thế nhưng Trương Bảo Sinh và Lương Văn Phong đã về hưu, Long Thánh Hán là cán bộ Thai Duy Thanh đề cử, sau khi Thai Duy Thanh rời chức, tại cấp tỉnh đã không còn phân lượng đáng nói, phỏng chừng chức vụ thị trưởng cũng chỉ ăn bữa hôm lo bữa mai, Lưu Quang Hưng há có thể nhằm vào hắn? Hiện nay Uông Quốc Chiêu là bí thư Thành ủy Nguyên Nam, nên vì vấn đề của TP.Nguyên Nam mà phụ trách.

Một số cán bộ có khứu giác chính trị nhạy bén càng nghĩ tới vấn đề khả năng lên chức của Uông Quốc Chiêu. Nói không chừng Lưu Quang Hưng chính là muốn mượn vấn đề BVMT để chèn ép Uông Quốc Chiêu, để mà nắm lấy con đường thượng tiến của hắn.

Vừa nghĩ đến điểm này, trong lòng các phó tỉnh trưởng tham dự hội nghị càng thêm bất an.

Đây là vấn đề cực kỳ quan trọng, nhất thiết không được tùy tiện tỏ thái độ.

Liễu Tuấn rất bình tĩnh nói: "Đồng chí Kỳ Mưu nói đúng, chúng ta cần phải phân rõ chủ yếu và thứ yếu. Vấn đề BVMT là kế hoạch trăm năm, quan hệ đến sức khỏe của mỗi người. Nếu như tình huống ô nhiễm đã nghiêm trọng và đã uy hiếp đến sức khỏe và an toàn sinh mệnh của quần chúng, vậy thì còn chuyện gì có thể quan trọng hơn điều này đây? Là thu nhập tài chính của Chính phủ hay là số liệu GDP của thành phố?"

Thanh âm Liễu Tuấn không cao, ngữ khí cũng không nặng nhưng ý tứ trong lời nói thì rất rõ ràng.

Trần Kỳ Mưu nói: "Liễu tỉnh trường, sức khỏe và an toàn sinh mệnh của quần chúng nhân dân đương nhiên là rất quan trọng. Thế nhưng tình huống của TP.Nguyên Nam không đến mức nghiêm trọng như thế mà phải không?"

Liễu Tuấn mỉm cười, nói: "Cho nên tôi bảo các đồng chí của cục BVMT đến đó để thăm dò hiện trường trước, căn cứ vào mức độ ô nhiễm thực tế rồi chúng ta mới thương nghị đối sách. Nhưng có một điều, bất kể lý do gì cũng không thể lấy sức khỏe quần chúng ra để mà mượn cớ được!"

Trần Kỳ Mưu hơi biến sắc, không hề hé răng.

Mặc dù Liễu Tuấn không nói rất nghiêm khắc, nhưng thái độ hết sức kiên quyết.

Lần đầu tiên "giao phong" lại phát sinh khi vô ý và kết thúc dưới tình hình ngoày ý muốn, mọi người mơ hồ lãnh hội được sự cường thế của tân tỉnh trưởng. Mặc kệ cô nương có lý do gì, có bao nhiêu chiêu bài, việc mà Liễu Tuấn nhận định thì sẽ rất khó thay đổi chủ ý của hắn.

Trên thực tế, ngày hôm nay Liễu Tuấn ngồi ở chỗ này, ngôn hành cử chỉ đặc biệt trầm ổn, không có dáng vẻ của một người mới học việc. Giống như từ trước đến nay y chính là tỉnh trưởng của tỉnh A, đại thế toàn tỉnh vẫn luôn nằm trong khống chế của y. Toàn bộ phó tỉnh trưởng, bao gồm cả Trần Kỳ Mưu đều phải phối hợp với công tác của y.

Kế tiếp, các vị phó tỉnh trưởng lần lượt báo cáo công tác. Phần lớn đều áp dụng phương thức tương đối điều hoà, cũng không "lời ít mà ý nhiều" như Trần Kỳ Mưu, cũng không tường tận như Lưu Quang Hưng, còn đề xuất vấn đề cụ thể. Làm như vậy, không đắc tội Trần Kỳ Mưu cũng có thể không có trở ngại ở trước mặt Liễu Tuấn.

Người ngày hôm nay có thể ngồi ở chỗ này tham gia hội nghị ai mà không thành tinh?

Phó tỉnh trưởng Hầu Vĩnh Hồng thuộc phân công quản lý thương nghiệp du lịch và công tác hội phụ nữ ngoại trừ theo bổn phận báo cáo cũng đưa ra một đề tài cụ thể, chính là hạng mục công viên trên nước có tên là "Mờ ảo chi lữ" của TP.Đại Hồ xin kiến thiết.

"Liễu tỉnh trường, hạng mục này của TP.Đại Hồ đã trình báo lên một đoạn thời gian, Chính phủ tỉnh vẫn chưa đưa ra câu trả lời tán thành, các đồng chí của TP.Đại Hồ đều khá sốt ruột, nhất là đồng chí Tào Tiến đã ôm bệnh đến phòng làm việc của tôi hai lần, thúc giục hỏi kết quả thương nghị của Chính phủ tỉnh. Chuyện này chúng ta có nên thương nghị rồi cho họ một câu trả lời rõ ràng hay không?"

Hầu Vĩnh Hồng là một nữ đồng chí ngoài 50t, vóc người phúc hậu, cử chỉ văn nhã, vừa báo cáo vừa mỉm cười hỏi, nhìn qua dáng tươi cười rất là chân thành khiến người tin tưởng nghị án mà bà đề xuất hoàn toàn là luận sự, không có ý đồ khác.

Nhưng nghị án này lại là một trong những nghị án muốn thương thảo khi Liễu Tuấn "đại náo" Hội nghị Thường vụ Chính phủ tỉnh, bởi vậy tương đối mẫn cảm.

Ánh mắt của mọi người đều vô ý hướng về phía Liễu Tuấn, nhìn xem y trả lời thế nào.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.