Sài Thiệu Cơ sáng sớm vừa tới văn phòng liền nhận được thông báo muốn hắn và Trần Đại Sơn, Tô Kiệt tới tỉnh ủy họp. Từ Tống Đô tới Ngọc Lan gần 300 km, Sài Thiệu Cơ gần như không chần chừ chút nào, lập tức thông báo hai người còn lại, ba người đi cùng xe tới tỉnh ủy.
Trên xe ba người đã trao đổi thống nhất xử lý chuyện này.
Hiện giờ Thai Duy Thanh hỏi, SàiThiệu Cơ tỏ ra khá trấn tĩnh.
- Thư Thai bí thư và các vị lãnh đạo, trước tiên, tôi đại biểu cho chính phủ và thành ủy Tông Đô kiểm điểm sâu sắc, lần ẩu đả quy mô lớn gây hậu quả nghiêm trong này, thành ủy và chính phủ, đặc biệt là tôi, đồng chí Tô Kiệt và đồng chí Trần Đại Sơn đều có trách nhiệm, tôi xin tỉnh ủy xử phạt nghiêm khắc chúng tôi.
Sài Thiệu Cơ chậm rãi nói, Tô Kiệt và Trần Đại Sơn liền cúi đầu xuống, mặt mang vẻ xấu hổ.
Thai Duy Thanh xua tay: - Đồng chí Sài Thiệu Cơ, chuyện xử phạt và và kiểm điểm sau này hãy nói, chuyện gấp hiện nay là tiến hành xử lý hậu quả. Nói ý kiến của các đồng chí đi.
Sài Thiệu Cơ xin xử phạt là hợp lý, Thai Duy Thanh trả lời cũng là quy củ.
- Vẫn thưa Thai bí thư! Chúng tôi còn chưa kịp mở cuộc họp trao đổi, chỉ có tôi và đồng chí Tô Kiệt, Trần Đại Sơn thương lượng một phương án chưa hoàn chỉnh... Tôi cho rằng đồng chí Lâm Thanh Tuyền lập tức tới hiện trường khi sự kiện phát sinh, ngăn ngừa sự việc mở rộng, có trách nhiệm cao với nghề nghiệp và quần chúng nhân dân. Đồng chí Lâm Thanh Tuyền không thẹn là đại biểu cảnh sát nhân dân kiệt xuất, chúng tôi rất đau sót về sự hi sinh anh dũng này, biểu thị khâm phục tinh thần anh dũng của đồng chí ấy. Chúng tôi cho rằng, đồng chí Lâm Thanh Tuyền nên được lập làm tấm gương cho cảnh sát nhân dân, liệt sĩ cánh mạng, đồng thời xin tỉnh ủy truy tặng danh hiệu anh hùng công an cấp một toàn quốc...
Các thành viên tham dự cuộc họp đều im lặng gật đầu.
- Cùng ngày phát sinh sự kiện, căn cứ vào chỉ thị của tỉnh ủy và ủy ban chính pháp tỉnh, chủ yếu là ngăn ngừa sự việc mở rộng tránh có thêm thương vong, cho nên kẻ tổ chức lần ẩu đả này đã bỏ chạy, tạm thời chưa bắt được. Đồng chí Trần Đại Sơn đã mệnh lệnh cho cán bộ cảnh sát cục công an toàn lực truy nã những phần tử phạm tội này, nhất định trả lại cho quần chúng một câu trả lời hài lòng. Đối với người trọng thương và thương vong trong sự kiện này, mặc dù bọn chúng là phân tử phạm tội, nhưng dù sao cũng là quần chúng, mang tinh thần chủ nghĩa nhân đạo cách mạng. Người bị chết, chúng tôi an toán ổn thỏa, người bị thương, đã được bệnh viện nhân dân toàn lực cấp cứu, chỉ cần còn một tia hi vọng, là không từ bỏ... Tiếp theo, chúng tôi sẽ tổ chức hoạt động nghiêm đả quy mô lớn, đả kích các phần tử lưu manh xã hội đen, nhất là ở trong khu mỏ. Sau đó tổ chức đội trị an dân phòng, tăng cường quản lý trị an. Chúng tôi đã cùng chi đội cảnh sát vũ trang trao đổi, mời các đồng chí ấy rút binh lực nhất định, phối hợp lực lượng của chúng tôi, tiến hành tuần trà vũ trang 24/24 ở mấy khu mỏ tình hình khai thác trộm nghiêm trọng. Đợi những thế lực lưu manh này cơ bản được thanh trừ hết, cục diện trở lại tốt đẹp, các đồng chí cánh sát vũ trang sẽ rút về nơi trú quân... Thưa Thai bí thư và các vị lãnh đạo, sự việc khẩn cấp, chúng tôi chưa kịp suy tính chu đáo, tạm thời chỉ mới có thế, mong được các lãnh đạo chỉ điểm.
Thai Duy Thanh gật đầu, nhìn qua các thành viên dự họp, nói: - Các đồng chí có ý kiến gì thì cùng trao đổi nào.
- Thai bí thư, các đồng chí, để tôi nói ý kiến của mình...
Thai Duy Thanh vừa dứt lời, bí thư kỷ ủy tỉnh Hứa Hoành Cứu liền lên tiếng.
Thai Duy Thanh khẽ gật đầu.
- Như lời Thai bí thư nói, sự kiện Tống Đô lần này là cực kỵ nghiêm trọng, sự kiện xảy ra ở thành phố dưới sự chấp chính của đảng, thực làm người ta nghe mà kinh hãi. Sỉ nhục, các đồng chí, đây là sự sỉ nhục, phát sinh là cuộc chiến tranh quy mô nhỏ, tạo thành hậu quả thương vong nghiêm trọng như thế, chứng minh đội ngũ chấp pháp của Tống Đô có vấn đề. Biểu hiện bên ngoài là hai tổ chức khai thác trộm tranh giành mạch quặng mà đánh nhau, nhưng phân tích sâu xa hơn, chẳng lẽ trong chuyện này không có nhân tố thất chức? Đồng chí Sài Thiệu Cơ, Tô Kiệt, Trần Đại Sơn, chẳng lẽ chính phủ thành ủy cùng cục công an các đồng chí không phát hiện trước được một chút nào?Theo tôi biết thế lực lưu manh ở khu mỏ Tống Đô hoành hành không phải ngày một ngày hai nữa, khi đám Lý Chính Nho, Khương Quế Anh chủ trì công tác đã rất nghiêm trọng, sau khi đổi ban lãnh đạo, vì sao không có phản ứng gì? Lại để mặc thế lực lưu manh hoành hành ngang ngược? Đó là thất chức, cán bộ lãnh đạo chủ yếu của Tống Đô phải chịu trách nhiệm. Đương nhiên tôi đồng ý truy tặng danh hiệu vinh dự điển hình cho đồng chí Lâm Thanh Tuyền, tiến thành thăm hỏi thân nhân của đồng chí ấy, phải an bài thỏa đáng, quyết không thể làm ủy khuất thân nhân của anh hùng. Hứa Hoành Cứu nghiêm mặt nói.
Sài Thiệu Cơ, Tô Kiệt và Trần Đại Sơn đều mặt đỏ bừng cúi đầu xuống. Cơ thịt trên mặt Sài Thiệu Cơ thậm chí co giật, mồ hôi lấm trấm, có thể thấy hắn đang chịu khuất nhục và đau đơn to lớn.
Liễu Tuấn và Lưu Quang Hưng đều chú ý thấy.
Đối với cán bộ có trách nhiệm như Sài Thiệu Cơ, bị phê bình nghiêm khắc trước mặt mọi người thế này, xấu hổ nhục nhã thế nào không nói cũng biết.
Nhưng Liễu Tuấn và Lưu Quang Hưng không thể giúp được gì.
Sự kiện này tạo thành hậu quả quá nghiêm trọng, hơn nữa thực lòng với Liễu Tuấn mà nói, bất kể là ai chấp chính Tống Đô, để xảy ra sự kiện nghiêm trọng thế này, trong lòng y còn phẫn nộ hơn Hứa Hành Cửu. Nếu như không phải Hứa Hoành Cứu đả kích người khác phe quá rõ ràng, Liễu Tuấn hết sức tán đồng ngôn từ của hắn.
Hiện giờ cục diện Tống Đô quá hỗn loạn, Liễu Tuấn phái Sài Thiệu Cơ tới thêm vào Cừu Dụng Chi, nắm chắc đại quyền sử dụng cán bộ trung tầng. Hơn nữa Sài Thiệu Cơ năng lực cao, nhậm chức vài tháng đã tìm được người ủng hộ trong ban thường ủy, dần xác lập ưu thế số đông, bắt đầu nắm giữ thường ủy.
Ngược lại Tô Kiệt biểu hiện khá bình thường, trước kia cấp phố hỗ trợ cho hắn còn nhiều hơn Sài Thiệu Cơ, nhưng tới bây giờ không dựng lên được thế lực đủ đối kháng với Sài Thiệu Cơ. Thai Duy Thanh khá thất vọng về hắn.
Ngoài ra thế lực Lý Chính Nho và Khương Quế Anh để lại vẫn rất mạnh, ví như Trần Đại Sơn là điển hình. Đám này luồn lách giữa Sài Thiệu Cơ và Tô Kiệt, tranh thủ lợi ích lớn nhất.
Quan trọng hơn trước kia vì tra vụ án Đồng Uy, tỉnh ủy vì thận trộng, tận lực không chế phạm vi, chỉ hạ mấy cán bộ lãnh đạo chủ yếu, các cán bộ vấn đề không nghiêm trọng lắm vẫn giữ lại. Đây là do nhu cầu của sách lược vì tình hình Cù Hạo Cẩm khi ấy không thể cho phép tra tới tận cùng, ông ta không muốn để lại một đống tan hoang sau khi rời đi.
Nói cách khác, Tống Đô hiện giờ có một đám cán bộ lớn, thực ra là có vấn đề, có quan hệ dây mơ rễ má với đám chủ mỏ, thế lực xã hội đen. Chẳng qua tạm thời chưa xử lý mà thôi, đám cán bộ này trong đó số ít chiếm cứ vị trí lãnh đạo chủ yếu, khó mà đồng lòng với Sài Thiệu Cơ chính trực được.
So ra mà nói, trong sự kiện này, lãnh đạo chịu trách nhiệm chủ yếu là Sài Thiệu Cơ và Trần Đại Sơn, Tô Kiệt phụ trách kiến thiết kinh tế, trách nhiệm lãnh đạo không nặng lắm.
Nhân cơ hội này đả kích Sài Thiệu Cơ và Trần Đại Sơn, dựng lên uy tín của Tô Kiệt là rất thích hợp.
Đó không chỉ là nhu cầu của Thai Duy Thanh mà còn là nhu cầu của Hứa Hoành Cửu.
Vì Trần Đại Sơn là người thuộc phe Khương Quế Anh, Khương Quế Anh lại do Đoạn Định Viễn đề bạt lên, Hừa Hoành Cửu đả kích Trần Đại Sơn có kẻ không mang lại tác dụng to lớn lắm, nhưng nhân cơ hội này điều tra sâu thêm vấn đề bỏ sót của vụ án Đồng Uy, thì tác dụng rõ ràng.
Nói ra thì Hứa Hoành Cửu rất uất ức, kỷ ủy tỉnh có một Thạch Hàn Băng cứng đầu cứng cổ đã làm hắn đau đầu lắm rồi, Liễu Tuấn lại nhét thêm một Lục Duyệt "đẳng cấp" không kém gì Thạch Hàn Băng tới, hai phó bí thư cứng đầu một phải một trái ép cứng lấy hắn, Hừa Hoành Cửu không thể lập nên thế lực của mình ở cán bộ trung tầng, thì làm chức bí thư kỷ ủy này rất vất vả.
Vì thế hắn bất chấp quy tắc, vượt qua Lưu Phi Bằng và La Tự Lập, đứng thẳng ra trách mắng đám Sài Thiệu Cơ.