Sáng ngày hôm sau đi làm, Kha Khải Phàm đặt một chồng báo trí và văn kiện trên bàn làm việc của Liễu Tuấn, ở trên cùng là ( Báo chiều Ngọc Lan) vừa mơi xuất bản.
Kha Khải Phàm nói nhỏ: - Bí thư, Báo chiều Ngọc Lan có cho đăng sự kiện ở Tống Đô.
Báo chiều Ngọc Lan cho đăng không phải là tin nhanh, mà là bài báo chi tiết, cho đăng tỉ mỉ sự kiện phát sinh ở Tống Đô, bao gồm cả nguyên nhân, quá trình, hậu quả thậm chí cả cái chết của Lâm Thanh Tuyền cũng nói rõ, cơ bản không khác mấy tình hình Sài Thiệu Cơ báo cáo với y.
Chắc chăn là có nhân viên tham dự cuộc điều tra này cung cấp tin tức cho họ.
Thế cũng được đi, cho đăng tin mới nhất, đây vốn là chức trách của giới truyền thông, Tống Đô phát sinh chuyện nghiêm trọng như thế, truyền thông hứng thú là chuyện hợp lý.
Liễu Tuấn trao đổi với Dương Nguyên Ích, chủ yếu là chuyện này đang xử lý không muốn quá nhiều nhân tố bên ngoài xen vào, làm ảnh hưởng việc xử lý hậu quả, tạo thành áp lực lớn với Tống Đô.
Hoàn cảnh của Sài Thiệu Cơ lúc này rất gian nan.
Báo chiều Ngọc Lan cho đăng tin khá khách quan, có điều trong cách hành văn có thể nhìn ra thái độ phóng viên, là chỉ trích chính phủ và thành ủy Tống Đô, hơn nữa tuyên bố tiếp tục cho đăng tin sự kiện này.
- Còn có bài báo khác cho đăng tin sự kiện này không?
Liễu Tuấn đọc xông, ngẩng đầu lên hỏi.
Kha Khải Phàm tựa hồ biết Liễu bí thư khẳng định sẽ có điều hỏi tới hắn, nên khi Liễu Tuấn xem báo không ra ngoài, đứng đó pha trà rót nước, chình đốn văn kiện. Kỳ thực số văn kiện này đã đặt chỉnh tề rồi, nhưng Kha Khải Phàm phải làm gì đó, không thể cứ đứng ngây ra đợi Liễu Tuấn hỏi phải không?
Liễu Tuấn rất tán thưởng sự ăn ý của Kha Khải Phàm.
Ngộ tính của hắn không kém hơn Phan Tri Nhân và Vu Hòa Tín, phẩm đức cá nhân tựa hồ cũng không tệ, bồi dưỡng tốt sẽ có một người giúp sức tiện dụng. Phan Tri Nhân và Vu Hoài Tín đã bắt đầu trưởng thành, nếu không có gì bất ngờ, tương lai có thể gánh vác trọng trách rồi.
- Tạm thời chưa có tờ báo khác cho đăng sự kiện này, nhưng trên mạng đã chuyển tải bài báo của Báo chiều Ngọc Lan, những phản hồi trên mạng đều phê bình cán bộ lãnh đạo chủ yếu của Tống Đô, còn điểm danh Sài bí thư, nói .. Ừm nói Sài bí thư tới Tống Đô hơn nửa năm mà không làm tốt trị an xã hội, cùng hạng người với Lý Chính Nho và Khương Quế Anh...
Kha Khải Phàm không chau chuốt câu từ lắm, hắn biết Sài Thiệu Cơ là cán bộ Liễu Tuấn coi trọng nhất, thậm chí còn hơn Ls Huệ, là đệ nhất đại tướng thực sự. Nhưng hắn vẫn phải làm tròn chức trách của thư ký.
Liễu Tuấn vừa giãn mày ra đã nhíu chặt lại.
Xem ra y sơ xuất rồi, giống như Dương Nguyên Ích, cả hai đều chủ ý tới động tĩnh của báo tỉnh và Tống Đô mà quên mất, Tạ Viện đã từng làm tổng biên tập của Báo chiều Ngọc Lan.
Các tờ báo khác đều không cho đăng, chỉ có Báo chiều Ngọc Lan đánh trận đầu, chuyện này chắc chắn có vấn đề.
- Ừm, tôi biết rồi, cậu gọi điện thoại mời đồng chí Ngô Hưng Bình tới đây một chuyến.
Liễu Tuấn suy nghĩ một lát rồi nói.
- Vâng.
Kha Khải Phàm lập tức gật đầu vâng lời, đi ra gian ngoài gọi điện thoại, hắn còn chưa nhấc điện thoại lên thì đã điện khoại đã vang lên trước, Kha Khải Phàm nhận điện xong vội báo cáo cho Liễu Tuấn.
- Bí thư, Trịnh chủ nhiệm gọi điện thoại nói chiều hôm nay 2 h30 họp thường ủy tỉnh ủy thảo luận xử lý hậu quả của sự kiện Tống Đô, mời bí thư tham gia.
Tiểu Trịnh là thư ký của Thai Duy Thanh, theo bước tiến của Thai hiện giờ được lên cấp phó sở, giống như thư ký Ngô Hưng Bình của Cù Hạo Cẩm.
Liễu Tuấn gật đầu tỏ ý đã biết.
Kha Khải Phàm lập tức lui ra ngoài, gọi điện cho trưởng phòng tuyên truyền Ngô Hưng Bình.
Ngô Hưng Bình nghe nói Liễu Tuấn triệu kiến, không dám chậm trễ tới ngay. Thực ra Ngô Hưng Bình không vui vẻ gì với sự an bài này của Cù Hạo Cẩm, ai chẳng biết Liễu nha nội và Cù chính cục không hài hòa chút nào, thậm chí Ngô Hưng Bình còn tận mắt nhìn thấy Liễu Tuấn "đối đầu" vớ Cù Hạo Cẩm trong văn phòng. Dù Ngô Hưng bình tin Liễu Tuấn không đem mâu thuẫn chuyển lên thư ký như hắn, nhưng cũng chỉ đại biểu cho Liễu Tuấn không "thù" hắn thôi, trong công việc, muốn được Liễu Tuấn ủng hộ là không thể.
Ít nhất Liễu Tuấn còn đầy cảnh giác với hắn.
Cù Hạo Cẩm đã đi, nhưng không phải có Lưu Phi Bằng tới rồi sao?
Theo Ngô Hưng Bình biết, vì vấn đề bình ổn giá đất, Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn đã có một lần va chạm, cho dù quá trình cụ thể không rõ, nhưng chắc chắn hai bên chẳng vui vẻ gì, muốn Lưu Phi Bằng đồng y hạn chế nhà đất, là khó khăn lớn.
Rất nhiều cán bộ nói Lưu Phi Bằng ra tay hạ chức vụ chủ tịch công ty Trường Phong của Triệu Ngạn, chính là lời cảnh cáo với sự không phối hợp của Liễu Tuấn. Đừng cho rằng tôi không làm gì được phó bí thư tỉnh ủy, Liễu Tuấn cậu có ghê gớm tới đâu, Ngọc Lan cũng ở dưới sự quản lý của chính phủ tỉnh, lần này chỉ hạ một Triệu Ngạn, lần sau không ôn hòa như thế đâu.
Lưu Phi Bằng tác phong cứng rắn chẳng kém Cù Hạo Cẩm.
Thế nhưng Ngô Hưng Bình lại không suy nghĩ như thế, hắn làm việc bên Cù Hạo Cẩm năm năm, trừ cấp bậc thăng tiền, còn có rất nhiều thu hoạch khác. Ít nhất ở phương diện phân tích thế cục , Ngô Hưng Bình có tiến bộ lớn so với trước. Có lẽ vì sự tiến bộ này mà Cù Hạo Cẩm mới đưa hắn tới Ngọc Lan.
Lưu Phi Bằng muốn phát ra tiếng nói của mình ở Ngọc Lan, thì người trình độ quá thấp không làm được trò trống gì.
Ngô Hưng Bình loáng thoáng biết, Triệu Ngạn bị hạ bệ, nguyên nhân chủ yếu do việc Cty Trường Phong lên sàn, nghe nói việc này liên quan tới người thân của một nhân vật lớn, muốn kiếm lời trong đó. Nhưng Triệu Ngạn là ông già cứng đầu không chịu nghe, chọc giận người ta. Lưu Phi Bằng mới ra tay hạ Triệu Ngạn, lý do lại cò rất chính đáng, tuổi Triệu Ngạn quá giới hạn mà, hơn nữa Lưu Phi Bằng còn làm việc này rất đẹp, chỉ lấy đi thực quyền của Triệu Ngạn, dựa vào công ty Trường Phong thăng cấp, để Triệu Ngạn đượng đãi ngộ chính sở. Cán bộ cả đời công tác trong nhà máy như Triệu Ngạn, xét tới cùng bản chất vẫn là một công nhân, tới già không những được Liễu Tuấn tán thưởng, lập nên sự nghiệp hiển hách, trước khi nghỉ hưu còn được hưởng đãi ngộ cán bộ cấp cao, coi như là một niềm vui bất ngờ rồi.
Tuyệt không phải mỗi người công nhân già nào cũng có tao ngộ ly kỳ như thế.
Lưu Phi Bằng vừa chặn họng của Liễu Tuấn, lại còn đưa cán bộ mình coi trọng vào Cty Trường Phong, nắm cái cây sinh tiền này trong tay, đúng là rất thủ đoạn.
Nghe nói sau khi Triệu Ngạn bị hạ bệ, Cty Trường Phong nhanh chóng được phê duyệt thủ tục, chuẩn bị lên thị trường chứng khoán rồi.
Đoán chừng đã đút cho kẻ cần cần đút.
Vui cả làng rồi.
Còn về cuộc đàm phán giữa Hà Thắng Lợi và Đàm Quốc Tử ở CLB Hoa Đô, Ngô Hưng Bình tất nhiên không biết.
Ngô Hưng Bình hiểu hôm nay Liễu Tuấn triệu kiến mình là vì bài báo kia, bài báo đó Ngô Hưng Bình có biết, cũng được hắn thẩm tra. Tuy Báo chiều Ngọc Lan không phải là "miệng lưỡi" chính quy của đảng, nhưng là tờ báo rất có ảnh hưởng ở Ngọc Lan, thậm chí toàn tỉnh, hắn nhất định phải quan tâm.
- Xin chào Liễu bí thư.
Đi vào văn phòng Liễu Tuấn, Ngô Hưng Bình hơi khom người chào hỏi.
- Chào Ngô trưởng phòng, mời ngồi.
Liễu Tuấn không đứng dậy bắt tay Ngô Hưng Bình, ngồi sau chiếc bàn làm việc dày mặt lạnh tanh khẽ gật đầu.
Cái văn phòng này cứ cách một khoảng thời gian Ngô Hưng Bình lại phải tới một lần, báo cáo tình hình cho Liễu Tuấn theo thông lệ. Là bí thư thành ủy, trao đổi giao lưu tư tưởng với các thành viên trong ban là công tác thường ngày của Liễu Tuấn.
Trước kia khi Ngô Hưng Bình tới văn phòng của Liễu Tuấn, y thường đứng dậy bặt tay, lần đầu tiên trao đổi, còn mời tới khu tiếp khách.
Lần này rõ ràng là khác.
Liễu Tuấn xưng hô với hắn cũng không phải là "đồng chí Hưng Bình", mà là "Ngô trưởng phòng".
Đây là khác biệt rất lớn.
Chỉ thoáng chốc Ngô Hưng Bình cảm thấy áp lực tựa hồ làm hít thở không thông, hắn đã nhanh chóng nhìn thấy tờ Báo chiều Ngọc Lan trên bàn của Liễu Tuấn, thậm chí cả tiêu đề cũng thấy rõ ràng.
Hiển nhiên Liễu Tuấn thấy vô cùng bất mãn về bài báo đó rồi.
Tống Đô là địa bàn Liễu Tuấn đánh chiếm, Sài Thiệu Cơ là cán bộ Liễu Tuấn coi trọng nhất, hiện giờ bị người ta đâm sau lưng, khỏi phải nói là tức giận thế nào