Liễu Tuấn nhận được điện thoại của tân tỉnh trưởng Lưu Phi Bằng trong văn phòng.
Lưu Phi Bằng đích thân gọi điện tới, từ sau khi Cù Hạo Cẩm rời đi, trong tỉnh A bất kể là ai liên hệ điện thoại với Liễu Tuấn, đều không thông qua thư ký.
- Xin chào Liễu bí thư.
Lưu Phi Bằng khách khí nói, đương nhiên loại khách khí này trên công việc, hắn không thẹn xuất thân bí thư thành ủy, quy củ làm việc rất nghiêm, đâu ra đấy.
- Chào Lưu tỉnh trưởng.
Liễu Tuấn mỉm cười nói.
- Liễu bí thư hiện giờ có thời gian không? Có một số vấn đề liên quan tới Ngọc Lan, tôi muốn tham khảo với Liễu bí thư một chút, nếu Liễu bí thư có thời gian tới chỗ tôi một chuyến.
- Vâng, Lưu tỉnh trưởng chờ một lát, tôi sẽ tới ngay.
Liễu Tuấn nhanh chóng xuất hiện ở trụ sở chinh phủ tỉnh, đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện riêng kể từ sau khi Lưu Phi Bằng tới nhậm chức, Liễu Tuấn cũng không có ý thất lễ với Lưu Phi Bằng.
Lưu Phi Bằng dùng văn phòng trước kia của Thai Duy Thanh, có tin đồn nói vốn Lưu Phi Bằng tới nhận vị trí của Cù Hạo Cẩm, về sau không khéo thế nào Thai Duy Thanh lên thay, hắn thành tỉnh trưởng, tin đồn rất có cơ sở.
Với loại tin đồn này Liễu Tuấn chỉ cười trừ.
Tw sử dụng cán bộ là một chuyện vô cùng nghiêm túc, nếu như bản đầu an bài chức bí thư tỉnh ủy cho Lưu Phi Bằng, dù không tiện ở tỉnh A, cũng sẽ an bài một vị trí thích hợp khác cho hắn. Không thể nói làm không được bí thư thì làm tỉnh trưởng, dù cấp bậc là như nhau, nhưng trong mắt lãnh đạo cao tầng, phân lượng rất khác.
Lưu Phi Bằng làm tỉnh trưởng tỉnh A, chỉ có thể nói trước kia TW xác định vị trí cho hắn là tỉnh trưởng.
Thư ký Tiểu Trương của Lưu Phi Bằng trên 30, vốn là một cán bộ cấp phó xử của văn phòng chính phủ tỉnh, nghe nói là do Uông Quốc Chiêu tiến cử nên mới được Lưu Phi Bằng tuyển làm bí thư.
Đúng như mọi người dự liệu, sau khi Uông Quốc Chiêu làm chủ nhiệm văn phòng chinh phủ tỉnh, rất được Lưu Phi Bằng coi trọng, nghe nói là khách quen trong văn phòng tỉnh trưởng.
Đây là điều bình thường, năng lực của Uông Quốc Chiêu được mọi người cùng công nhận, trước khi đi, Cù Hạo Cẩm an bài cho hắn vị trí này, ý tứ làm túi khôn cho Lưu Bằng Phi đã quá rõ.
Tiểu Trương nhìn thấy Liễu Tuấn, vẻ mặt rất tự nhiên chào hỏi y.
Sự trấn tĩnh này làm Liễu Tuấn hơi bất ngờ.
Thư ký của Cù Hạo Cẩm và Thai Duy Thanh đều đầy kính sợ Liễu bí thư, nếu như Tiểu Trương được Lưu Phi Bằng mang từ Minh Châu qua thì còn hợp lý, nhưng hắn trước đó là cán bộ văn phòng chính phủ tỉnh A, đáng lẽ phải nghe nói tới thanh danh hiển hách của Liễu Tuấn. Có thể biểu hiện đúng mực như thế trước mặt Liễu Tuấn, có thể thấy tu dưỡng rất tốt, không uổng Uông Quốc Chiêu tiến cử hắn với Lưu Phi Bằng, cơ bản hắn và Uông Quốc Chiêu có rất nhiều chỗ giống nhau.
- Chào Liễu bí thư.
Thấy Liễu Tuấn vào cửa, Lưu Phi Bằng từ sau bàn làm việc đi ra, thân thiết bắt tay. Lưu Phi Bằng trên 50, nhưng nhìn rất trẻ, tóc đen nhánh, chắc là nhuộm. Quan trường hại người, Lưu Phi Bằng không thể ngoại lệ.
Liễu Tuấn mỉm cười bắt tay Lưu Phi bằng khách khí vài câu.
- Mời Liễu bí thư ngồi.
Lưu Phi Bằng đưa y tới chỗ ghế sô pha tiếp khách.
- Liễu bí thư, Ngọc Lan mấy năm qua phát triển nhanh chóng... Kiến thiết thành phố có thể nói thay đổi từng ngày, đó đều là do Liễu bí thư lãnh đạo chính xác.
Lưu Phi Bằng tán dương, lần đầu tiên chính thức bàn công việc cần phải có lễ tiết này. Nghiêm khắc mà nói Liễu Tuấn còn kiêm nhiệm chức phó tỉnh trưởng, được coi là thành viên chính thức chính phủ tỉnh, vị trí chỉ sau Lưu Phi Bằng, còn trên cả phó tỉnh trưởng thường vụ Trần Kỳ Mưu.
Rất nhiều người không sao hiểu nổi cái chức kiêm nhiệm này của Liễu Tuấn.
Bản thân Liễu Tuấn và Lưu Phi Bằng tất nhiên là biết nguyên nhân, Thai Duy Thanh yêu cầu làm như thế, dụng ý khỏi phải nói. Lưu Phi Bằng và Trần Kỳ Mưu cùng một chiến tuyến, người duy nhất có thể kiềm chế là phó tỉnh trưởng thương ủy Lưu Quang Hưng thì thế lực hơi yếu. đương nhiên các phó thị trưởng khác cũng có một hai người là thân tín của Thai Duy Thanh, thêm vào Liễu Tuấn, khi cần thiết có thể dùng danh nghĩa điều chỉnh phân công các phó tinh trưởng, đưa một hai công tác thuộc quyền của Liễu Tuấn, dựa vào sự uy thế của Liễu Tuấn kiềm chế Lưu Phi Bằng. Đồng thời di chuyển mâu thuẫn, khiến Lưu Phi Bằng và Liễu Tuấn va chạm với nhau, không thể hợp lực được.
Tình thế tỉnh ủy hiện nay là chia ba thiên hạ, không phái nào có thể độc quyền, giả sử nếu trong đó có hai phái liên hợp, phái còn lại khó giữ được ưu thế, dù Thai Duy Thanh làm bí thư tỉnh ủy, cũng là một họa ngầm lớn.
Cố gắng không để quan hệ giữa Liễu Tuấn và Lưu Phi Bằng quá gần gũi, là vấn đề lớn Thai Duy Thanh luôn chú ý.
- Tỉnh trưởng quá khen rồi, đó chủ yếu là do đồng chí Đinh Ngọc Chu chỉ đạo đúng đắn, tôi chỉ ở bên cạnh hỗ trợ, không nói có công lao gì. Liễu Tuấn khiêm tốn vài câu.
Lưu Phi Bằng gật đầu: - Xu thế phát triển của Ngọc Lan tổng thể mà nói là rất lạc quan, đường cao tốc Ngọc Tiềm không lâu nữa sẽ thông xe, đây là tin rất vui cho sự phát triển của Ngọc Lan.
Đường tốc Ngọc Tiềm tiến độ thuận lợi, dự kiến nửa đầu năm nay có thể thông xe toàn tuyến.
- Muốn giàu phải làm đường trước, tôi rất tán đồng với tỉnh trưởng, con đường cao tốc này sau khi thông xe xong, sẽ có tác dụng quan trọng trong việc trao đổi vật tư hai bên.
- Liễu bí thư, mặc dù xu thế phát triển của Ngọc Lan không tệ, có điều thu nhập tài chính lại đứng cuối cùng trong các thành phố đứng đầu tỉnh ở vùng đông nam, đây là chuyện đáng để coi trọng. Rất nhiều thành phố bình thường trong nội địa thu nhập hơn xa Ngọc Lan, nếu như thu nhập tài chính của Ngọc Lan không tăng lên, đoán chừng sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định cho sự phát triển của Ngọc Lan mấy năm sau.
Hai ban tán gẫu vài câu, Lưu Phi Bằng bắt đầu đi vào chủ đề chính, nụ cười trên mặt ẩn đi, trở nên khá nghiêm túc.
Liễu Tuấn rất rõ mục đích cuộc nói chuyện hôm nay của Lưu Phi Bằng.
Văn phòng chỉ đạo tiêu thụ Ngọc Lan phát thông báo cho toàn bộ thương nhân địa ốc Ngọc Lan, muốn bọn họ ký tuyên bố đồng ý, cho tên bây giờ, không có đại biểu công ty nào đồng ý cả.
Chung Vĩnh Minh rất tức giận, thậm chí chủ động đi tìm Chung Hải Vận nói chuyện, mời cô ta phối hợp với hành động của chính phủ, bị Chung Hải Vận dứt khoát từ chối, đồng thời không chút khách khí nói Chung Vĩnh Minh những lời khắc bạc, chỉ trích hắn ôm chân Liễu Tuấn, vứt bỏ bạn bè thân thích.
Mấy câu này làm Chung Vĩnh Minh mặt đỏ tía tai.
Nói ra Chung Vĩnh Minh trước kia dựa vào sự nâng đỡ của Chung Hải Vận và nhà họ Cận mới có thể từng bước thăng tiến trong thể chế, ít nhất trước khi hắn lên tới phó sở, nhà họ Cận bỏ công sức lớn, hắn đúng là nợ ân tình người ta, Chung Hải Vận có nói khó nghe hơn nữa, hắn cũng không phát tác.
Chính sách hạn chế này do Liễu Tuấn toàn lực ủng hộ, Chung Vĩnh Minh dù có lòng giúp Chung Hải Vận cũng không có cách nào, cán bộ Ngọc Lan nếu chống đối hoặc ngầm chống đối vấn đề mang tính nguyên tắc với Liễu Tuấn, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Nếu chỉ thế cũng đành đi, thương nhân trọng lợi, chính phủ Ngọc Lan bóp chết nguồn lợi kếch sù của họ, bọn họ tức giận gây chuyện với Liễu bí thư cũng có thể hiểu được.
Nhưng tiếp theo đó, thị trường địa ốc Ngọc Lan xuất hiện một hiện tượng kỳ quái, tất cả thương nhân địa ốc đều ngừng bán nhà, thả để không chứ không bán, nhất thời làm một số người dân có nhu cầu mua nhà gấp nóng ruột, thậm chí có người chủ động nâng giá , dùng giá cao nhất mua nhà, thương nhân địa ốc cũng chẳng may may động lòng.
Đồng thời trong thành phố truyền ra tin đồn xôn xao khắp nơi, nói là thành phố chỉ làm bộ thôi, cái phương án hạn chế này sẽ không thực thi lâu dài, không quá ba tháng sẽ bỏ văn kiện này, khi đó giá nhà đất sẽ tăng vọt, rất nhiều người dân tin vào lời đồn này trở nên sốt ruột, chen nhau tới công ty địa ốc, yêu cầu lập tức bán nhà.
Thương nhất địa ốc vẫn chẳng hề động lòng.
Hiện tượng khác thường này tất nhiên Liễu Tuấn được báo cáo ngay, gần đây y chú ý nhất là chuyện này.
Chắc chắn đám thương nhân địa ốc dùng phương thức này gây áp lực với chính phủ.
Một số người dân không phân biệt được tin đồn thật giả lập tức chỉ trích chính phủ, hạn chế cái gì, toàn là lừa gạt, chẳng qua là tích trữ cho giá bùng nổ, trước tiên là làm người dân nóng ruột, sau đó thủ tiêu văn kiện, dung túng cho công ty địa ốc đồng loạt tăng giá, vét sạch tiền trong túi người dân.
Vì chính sách trước nay thay đổi rất nhanh tuy không nói là sáng làm chiều sửa, nhưng nhiều văn kiện không được bao lâu lại phế bỏ, quần chúng không tin lời chính phủ nữa.
Thương nhân địa ốc còn trình thư thỉnh cầu lên chính phủ tỉnh, yêu cầu chính phủ tỉnh ra mặt can thiệp và hình thức "kinh tế kế hoạch" này của Ngọc Lan.
Đó hẳn là nguyên nhân chủ yếu Lueu Phi Bằng hẹn gặp Liễu Tuấn hôm nay.
Nếu như không nhanh chóng dẹp loạn, khẳng định sẽ gây ra một loạt chấn động xã hội, Lưu Phi Bằng không muốn thấy tình hình này